Con rồng sụ mặt xuống, giọng ngạo kiều nói:
“Làm sao được, một con rồng cao quý như ta lại phải gọi tên kém cỏi này là an.. anh, là giáo sư…”
“Thế bạn không muốn học phép thuật phải không?” Hermione nhất nhất quyết quyết nói:
“Chuyện này…” Rồng lí nhí.
Rồi hai ngón tay cái chọc chọc và nhau ở trước ngực, cúi đầu ngấp ngứ một hồi, rồi cô bé hất mạnh đầu lên cao tới tận trán, cao giọng nói:
“Được rồi, nhưng chỉ trong giờ học thôi đấy, ngươi biết không?”
Hai con ấu nữ hoàn toàn không trưng cầu ý kiến của Ambrose, bọn chúng bốn con mắt trong veo nhìn về phía cậu như chờ đợi một phép thuật gì đó…
Nhìn vậy, trong lòng Ambrose mềm oằn đi, không nỡ từ chối cặp đôi này, thở dài một cái, Ambrose biểu:
“Được rồi, nhưng trước đó phải lót dạ buổi sáng đã, một tiếng nữa chúng ta sẽ bắt đầu giờ học.”
Hermione và cô nàng rồng lập tức hoan hô, còn Ravel bị hai cô bé này bỏ xó một bên, không để ý tới. Thời gian còn lại của buổi sáng Ambrose bồi hai con ấu nữ trong phòng Cần thiết, ở đó có đầy đủ công cụ dạy học rồi, chỉ cần bạn yêu cầu mà thôi.
Cả hai cô bé đều có thiên phú học tập rất cao, Hermione thì không cần bàn, có chứng thực một nghìn năm sau rồi. Nhưng còn có thiên phú hơn là con rồng nhỏ, nó hầu như học xong ngay tức khắc mọi loại phép thuật mà Ambrose dạy cho.
Và đến giờ cậu mới biết nó tên là Eulalia, còn họ của cô bé lại không được nhắc tới, nó như sợ bị người khác biết vậy.
Sau bữa trưa, Ambrose để Ravel dẫn hai cô nhóc này đi chơi, hiện tại, cô nàng này nghiễm nhiên trở thành bảo mẫu trong lâu đài, còn Ambrose thì đi lên văn phòng của cha cậu, Ambrose phải làm rõ một số điều để trở lại hiện tại.
….
“Mời vào.”
Ambrose bước qua cánh cửa gỗ trầm hương quen thuộc, trong phòng lúc này ngoài cha cậu còn có cả Đội trưởng của Biệt đội người báo thù, ông ta hẳn đang báo cáo việc gì đó.
Thấy Ambrose bước tới, ông ta đứng dậy khom người cúi chào theo kiểu quân nhân. Ambrose nhẹ gật đầu đáp lại, và tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh vị đội trưởng, cậu hỏi:
“Có tung tích gì của Sfiga không?”
Đội trưởng cung kính thưa:
“Chúng thần đã tìm được manh mối về vị trí của ông Sfiga. Có điều…”
Đúng lúc đó, Philip Karling ngồi đối diện bỗng ngắt lời nói:
“Steve, cậu lui xuống trước đi. Chuyện này để tôi nói với Ambrose.”
Đội trưởng không một chút do dự gật đầu đáp: “Vâng.” Rồi ông làm lễ chào và rời khỏi căn phòng.
Philip Karling không câu giờ, nói ngay:
“Bọn họ đã biết vị trí của Sfiga sẽ có mặt vào ba ngày tới, nhưng giờ thì tung tích cậu ta còn không rõ. Con yên tâm, chuyện này đã điều tra ra rõ ràng được bảy tám phần rồi.”
Ambrose gật đầu im lặng chờ cha mình nói tiếp:
“Nếu trong ba ngày tới không tìm ra vị trí cụ thể của Sfiga, thì Biệt đội người báo thù sẽ mang người đi cứu cậu ta trở lại.”
Xem ra cha cậu đã sắp xếp cả rồi, Ambrose không biết việc cứu Sfiga khó khăn như thế nào nhưng cậu đã thấy trình độ của Biệt đội người báo thù, bọn họ rất mạnh, và càng mạnh hơn khi phối hợp lẫn nhau.
Suy nghĩ một chút, Ambrose nói lên ý kiến của mình:
“Tôi muốn đi cùng bọn họ vào hôm đó?”
Philip Karling nghe vậy hơi bất ngờ nhìn con trai mình, nó lần này chủ động đi xông địch… ông đang trong lòng không biết mở lời thế nào để thằng bé đi cùng đây, ai ngờ thằng bé lại chủ động.
Không phải ngẫu nhiên ông để nhóm thủ hạ đắc lực gần nhất của mình rời đi chỉ vì cứu một tên muggle, nhiệm vụ tối cao nhất của bọn họ là để bảo vệ con trai ông trong chuyến đi tới thôi.
Ambrose cũng không biết ý của cha mình, và cậu cũng không vì day dứt tới mức để cứu tên Sfiga xui xẻo mà mạo hiểm bản thân mình, Ambrose giờ cần nhất là tăng cường kĩ năng chiến đấu, và việc đi cùng Biệt đội báo thù là lựa chọn không tồi.
Còn việc kẻ thù quá mạnh ư, theo phân tích của cậu thì sẽ không mạnh lắm.
Đầu tiên đối thủ của Ambrose đám người sẽ là bọn Phù thủy áo đen là chắc chắn. Dù có Dark Elder đứng phía sau thì mạnh nhất cũng chỉ cấp năm, tới xấp xỉ cấp 6 là cùng.
Đơn giản vị bọ chúng là kẻ thua cuộc trong các trận chiến giữa các Elder, rõ ràng, bên thắng không thể để một chiến lực mạnh không kém gì họ nhởn nhơ ngoài vòng kiểm soát được.
Các Great Elder bên thua cuộc thể nào cũng bị giam giữ, nhốt lại một chỗ, thậm chí giết chết. Cộng thêm việc Ambrose đã đột phá Master cấp, nếu trong hình thái Obscurus thì cậu không sợ bọn Elder một chút nào.
Philip Karling nhìn ánh mắt đã quyết định của con mình, ông giọng trở lên nghiêm trọng hơn nói:
“Con có biết giờ là một thời kì vô cùng đặc thù, chiến tranh nhen nhóm sắp bùng lên?”
“Chuyện gì đã xảy ra? Không lẽ ảnh hưởng từ việc ông tiêu diệt đám yêu tinh.”
Ambrose không biết hỏi, cậu chỉ mới nghe về việc cha cậu đánh cho bọn yêu tinh tan tác, ép bọn chúng làm nô bộc như thế nào qua miệng của các thành viên trong Biệt đội người báo thù, còn ảnh hưởng sau đó nhân vật chính của chúng ta không biết một chút nào.
Nghe vậy, Philip Karling bèn kể cho Ambrose một số thông tin về các thế lực, tình hình căng thẳng hiện nay trên toàn bộ Châu Âu.
Tiêu hóa xong đám thông tin này, Ambrose nhíu mày nói:
“Như vậy là ông trở thành mối đe dọa cho sự thống trị của đám Great Elder, nên bọn họ muốn diệt trừ ông…”
Rồi như nghĩ ra điều gì, Ambrose bất thình lình đổi giọng:
“Đừng nói với tôi là ông cố tình làm vậy, nhấc lên chiến tranh…. ông rốt cuộc muốn gì?”
Philip Karling không trả lời ngày, mà bình thản pha một bình hồng trà, ông đưa cho con mình một tách, rồi tự uống một tách. Xong xuôi, ông mới hỏi một câu:
“Con thấy thế giới hiện tại và tương lai khác nhau nhiều không?”
Ambrose chưa nói gì, trong suốt khoảng thời gian phá trà vừa rồi, Ambrose tỉ mỉ suy nghĩ một lần nữa những gì cha cậu nói, bây giờ nghe câu hỏi của ông ta, Ambrose rùng mình một cái bảo:
”Không lẽ ông định để nó biến thành cái dáng vẻ kia.”
“Phải.” Philip Karling thản nhiên thừa nhận.
Ambrose đứng phắt dậy, nhìn cha mình như một người mang trong đầu một ý nghĩ điên rồ, kinh khủng… mãi cậu mới nói được một câu:
“Ông quả thật xứng đáng với cái tên Chúa tể Bóng tối.”
“Ừ… con quá khen ta.”
Philip Karling không để ý đáp lại, ông đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, dường như bầu trời, mặt đất, sinh vật đều trở lên u ám theo ánh mắt của ông.
Ambrose ngồi xuống làm một ngụm trà cho bình tĩnh lại, cậu truy hỏi:
“Mục đích cuối cùng của ông là gì?”
“Vẫn như câu trả lời lần trước, con bây giờ quá yếu… ta không muốn con dính đến chuyện này…”
“Làm sao tôi không liên quan được, theo một nghìn năm sau những gì tôi biết thì tràng chiến tranh này thể nào ông cũng thắng trận, và lúc đó cũng là lúc đám Elder xuất hiện lại một lần nữa, nếu bọn chúng biết tôi là con trai ông thì…” Ambrose phản đối.
“Con sợ à…” Philip Karling không bình luận mà hỏi lại.
“Tôi… không sợ.” Đã nghĩ thông suốt, Ambrose nói thẳng.
“Vậy là tốt rồi, khi nào con đủ mạnh thì ta sẽ cho con biết tất cả.” Cha Ambrose không nhanh không chậm tiếp nói.
“Hừ.” Ambrose bất mãn chỉ biết hừ lạnh một tiếng.
Cậu không thể ép lão già trước mặt khai ra tất cả… dù cậu có dọa tự tử cũng vậy. Cái cảm giác bị dấu diếm, bị cha mình biến thành một quân cờ nào đó thật không thể chịu đựng được.
Philip Karling nhìn phản ứng con trai mình, ông cũng không dại gì kích thích thêm thằng bé. Cái gì quá thì không tốt, ông chỉ muốn con trai mình mạnh hơn, mà đầu tiên, mục đích để mạnh hơn của nó chưa phải là chiến thắng kẻ thù, mà để tìm ra sự thật, rời khỏi bài bố của người khác…
Bầu không khí im lặng bao trùm cả căn phòng trong vòng năm phút, rồi Philip Karling mở lời phá vỡ sự im lặng này:
“Con đã muốn tham gia việc giải cứu Sfiga thì trước hết phải biết tình báo của kẻ thù, nhưng điều cơ bản này hẳn con biết thừa…”
Dứt lời, ông lấy ra một tập tài liệu, đưa lên mặt bàn vị trí của Ambrose bảo: “Đây là tất cả nhưng gì con cần biết.”
“Tràng chiến tranh sắp tới sẽ nổ ra cũng vào ba ngày sau, đến lúc đó ta không có thời gian để lo cho con được, cả sư phụ ta - Pháp sư Abraham cũng vậy, cả Elder Erebos. Cả thế giới khoảng thời gian tới sẽ lâm vào điên cuồng… còn kẻ địch của con cũng không kém.”
“Ta bây giờ còn phải gặp một số người để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới, trong hai ngày tiếp theo ta sẽ không có mặt trong lâu đài…”
Philip Karling vừa nói vừa đứng dậy đi ra phía cửa sổ, trước khi biến mất ông để lại một câu:
“Con muốn mạnh hơn, ba giờ chiều nay tới phòng Cần thiết. Elder Erebos sẽ phái một hình bóng của ông ấy tới dạy con về phép thuật Bóng tối của tộc Elder.”
Ambrose trong lòng nháy động cậu nhìn lên bệ cửa sổ mà trước đó là vị trí cha cậu đứng, có một chút e ngại khi nhìn tin tình báo, nhưng rất nhanh thay vào đó là sự kiên quyết.
Cậu không chờ ở trong văn phòng nữa, tiện tay ném tập tình bào vào trong túi thi chú mở rộng, Ambrose quay người rời khỏi.
Ambrose cũng không biết là cha cậu chưa rời đi mà đứng ở một góc bóng tối theo dõi cậu, ông lắc đầu nhắn nhủ nói:
“Con trai ta. Con cần phải đủ mạnh để thoát khỏi con đường ta đã vạch sẵn cho con. Nếu con làm được, cho dù kế hoạch của ta bị phá sản, khoảng cách để cứu mẹ con xa hơn, khó khăn hơn thì ta cũng vui vẻ, mẹ con cũng vậy…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...