Thấy Ambrose phản ứng, cô gái thỏa mãn nói:
“Xem ra anh đã nghĩ ra rồi đó… và may là tôi với anh có một chút liên quan, nếu không mặc kệ.”
Ambrose nhớ tới lời cô gái này nói hôm qua, cậu hỏi:
“Cô là ai? Và vì sao lại nói tôi là hoàng tử gì đó?”
Cô gái ngồi xuống, lấy ra một cục lượng kho nhai cờ róc, cờ rắc rồi trả lời:
“Tôi là Ravel. Một nhà phiêu lưu, một thám hiểm gia, kiêm dong binh.”
“Phiêu lưu, thám hiểm, dong binh.”
Ambrose nhìn lại cô gái trước mặt, trông thì xinh thật nhưng trên người không phải mặc mấy bộ váy áo vũ hội mà là một bộ giáp nhẹ bằng da, trên mấy vị trí hiểm có từng miếng kim loại chắc chắn, toát lên một phong vị khác hẳn.
Trông nó không giống giáp của thế kỉ X chút nào, nó tân tiến hơn rất nhiều.
Theo Ambrose nhìn ra, Ravel chính là điểm hình của một tiểu thư quý tộc trốn ra ngoài phiêu lưu, làm điều mình thích, tận hưởng cảm giác tự do… một cái tình tiết kinh điển không kém việc vụ trốn hôn
“Còn vì sao nói anh là hoàng tử… Ừm xem nào…”
Ravel lục trong túi da khá to, vốn ở trên lưng ngựa tối hôm qua. Cô lôi ra một sấp giấy, trên đó viết hai chữ to đùng dễ nhìn nhất:
“MISSION.’ (ND - Nhiệm vụ)
Cô gái lật từng trang giấy miệng lẩm bẩm:
“Không phải việc săn một con ma cà rồng, không phải việc tìm một con quỷ Macchua… không… không… đâu rồi nhỉ… A. Đây rồi. Xem đi trên đó có hình cả đấy.”
Ambrose cầm lấy tờ giấy từ tay Ravel, trong đó nổi bật là hình vẽ chân dung giống tám chín mười phần cậu.
Đặc biệt ở phần mô tả có ghi đúng tên của cậu: Ambrose Karling.
Kèm theo một đặc điểm nhận dạng: Chính là chiếc túi thi chú mở rộng, chỉ người có thể mở ra chiếc túi này mới đúng là người cần tìm.
Hơn nữa giải thưởng cũng rất khả quan, một rương vàng hoặc có thể nhận tước Kị sĩ trong quốc gia…
Mà cái quốc gia này chính là Alba, tên cổ của Vương quốc Scotland, nhưng làm sao có thể, cậu rõ ràng mang họ Karling đâu phải dòng họ Alpin - theo lịch sử là người sáng lập ra triều đại Alba.
Trong khi đọc về lịch sử của nhà Karling, Ambrose biết rất nhiều chuyện liên quan tới lịch sử giới Muggle đơn giản vì nhà Karling hiện tại, tức thời gian Ambrose đang đứng ở đây là hoàng tộc của đế chế Francia, đường biên giới trải dài toàn bộ lãnh thổ nước Pháp, Đức, Balan, Thụy sĩ, Áo thời hiện đại…
Nhưng mà đó không phải trọng điểm, làm sao trong này lại có hình của cái túi thi chú mở rộng không gian của cậu được, Ambrose cảm thấy mình đang rơi vào sự sắp đặt của một bàn tay vô hình nào đó.
Thấy Ambrose đang nghĩ lung tung, Ravel vỗ một cái vào vai Ambrose nói:
“Còn ngơ ra đó làm gì, tôi còn rất nhiều nhiệm vụ đó, không phải mỗi việc hộ tống một hoàng tử trở về hoàng cung của anh ta. Nào, bây giờ thử xem có mở ra được chiếc túi không?”
Ambrose lại nhận chiếc túi từ tay cô gái, cậu dẽ dàng mở nó ra trong sự ngỡ ngàng của cô gái:
“Thế mà mở được thực, vậy mà tôi không làm cách nào mở ra được.”
Không phải là Ravel không thử qua, chỉ là không mở được, dù bằng bất kì cách nào, kể cả phép thuật, qua mấy ngày cô đành phải bỏ cuộc.
Cô gái với tay, như muốn giằng lấy cái túi xem trong đó có gì. Tiếc là Ambrose nhanh tay hơn, cậu giựt nó lại, đóng chặt lấy miệng túi.
“Anh…” Ravel thấy thế sững người nói.
Ambrose không đáp mà quay đầu sang chỗ khác, bây giờ cậu nghĩ thông rồi, mọi chuyện cứ chờ tới khi gặp người giao nhiệm vụ đã… huống chi, cậu hiện tại có một bảo tiêu miễn phí.
Với lại đây là một nước Anh hoàn toàn lạ lẫm, Ambrose chưa phục hồi trạng thái tốt nhất đỉnh cao, nếu gặp bọn áo đen vậy công thì có thể cậu chết thật.
Hermione không hiểu nhiều như vậy, cô bé thấy Ravel bị ăn thiệt, quên đi đau buồn, vui sướng hoan hô một cái, ánh mắt khiêu khích nhìn về mụ phù thủy. Đúng là còn trẻ con.
Thời gian tiếp theo, Ambrose kiểm kê lại tài sản của mình, mọi thứ trong túi hoàn toàn nguyên vẹn, cây đũa phép truyền thừa, một đống vàng bạc châu báu, thuốc ma dược, vật phẩm ma thuật,...
Cậu lôi ra một lọ thuốc hồi phục sức lực rồi đổ vào miệng, rồi cậu lấy một lọ khác kín đáo đưa cho Hermione, làm sao để Ravel không biết.
Hiện tại cô gái này còn không biết cậu là một phù thủy, đã vậy thì Ambrose dứt khoát giả trang làm một vị hoàng tử Muggle đi…
Nói thế cho oai chứ Ambrose thực có lỗi khổ trong lòng, nếu khoảng thời gian tới cậu sử dụng nhiều phép thuật, sẽ bị ảnh hưởng từ cái ‘giai điệu dâm dục’ kia, lúc đó thì lấy cái gì để phát tiết, không lẽ làm ‘cầm thú’...
Hoặc ra tay với Ravel, có điều Ambrose không biết Ravel có thực là Ravenclaw không? Nhưng cứ nghĩ tới khi trở lại một nghìn năm sau, chứng kiến Ravenclaw già lom khọm là Ambrose "co tụt hết cả "mọi thư".
Đúng lúc này, Ravel châm chọc nói:
“Lén la lén nút, đúng là dân muggle. Đứng dậy. Chúng ta xuất phát.”
“Chúng ta đi đâu lên phía bắc hả?”
“Không. Tiếp tục xuống phía nam, tới thị trấn Twine.”
“Đó không phải nơi cậu bị mua sao, cô ta tới đó làm gì. Ambrose thầm nghi hoặc nghĩ nhưng cậu vẫn thành thật dẫn Hermione đi theo.
“Hừ. Đúng là đồ hoàng từ giấy (chỉ vô dụng), làm sao có thể hiểu được sự vĩ đại của những chuyến phiêu lưu. Anh lên vui mừng, vì chúng ta sắp tới một tòa cung điện cổ. Cung điện Vua Yêu tinh.”
…
Trên đường, Ambrose có gặm hỏi được rất nhiều điều về thế giới phù thủy, Ravel thỉnh thoảng có chút tính tình tiểu thư, nhưng nói chung làm người rất cởi mở, dễ dụ, hoặc nói là vẫn còn ngây thơ lắm.
Nói chung mối quan hệ giữa phù thủy và Muggle ở thời điểm này rất khác với hiện đại, phù thủy hoàn toàn hiện thân trước Muggle, Muggle biết sự tồn tại của bọn họ.
Mỗi vùng đất đều có một phù thủy đứng đầu, gọi là Phù thủy giám hộ, phía sau lưng ông ta là một gia tộc phù thủy, thường thì là các gia chủ.
Nhiệm vụ chính của các phù thủy này là bảo vệ vùng đất đó. Bảo vệ khỏi cái gì, thì chính là bọn khổng lồ, lũ quái vật, và đặc biệt là bọn phù thủy áo đen - phù thủy hắc ám.
Mặt khác, các phù thủy kết hợp với các lãnh chúa cùng trị vì cùng đất của mình, nghe thế để yên lòng người dân muggle thôi chứ hầu như các lãnh chúa đều là bù nhìn do phù thủy lập lên.
Đây là nguyên nhân tại sao về sau này phân biệt làm phù thủy quý tộc và phù thủy bình dân.
Một tác dụng khác của phù thủy giám hộ chính là tham gia chiến tranh, vào thế kỉ thứ IX, thứ X, nước Anh vẫn chưa sinh ra mà là hàng chục công quốc nhỏ hàng năm chém giết, công phạt lãnh thổ lẫn nhau.
Một từ để nói chính là rất loạn. Các phù thủy chính là tham gia vào các cuộc chiến đó, và bọn họ cũng có một giới chính trị riêng của mình, Hội đồng phù thủy Britannia, bao gồm đại diện của tất cả các gia tộc phù thủy cùng trì vì toàn bộ giới phù thủy Anh.
Tại sao lại cần một hội đồng, bởi vì ngoài Anh ra trên đảo Anh, phía bắc còn có một quốc gia, một vương quốc, chính là Alba. Trong đó phù thủy được thống trị dưới một chính quyền duy nhất… bọn họ rất mạnh.
Còn nữa, phía bên kia eo biển Dover là đế chế Francia hùng mạnh, với một gia tộc phù thủy nắm giữ sự thống trị của cả dân Muggle và cả giới phù thủy Pháp.
Bọn họ không hợp lực lại thì chỉ có một kết cục bị tiêu diệt từng bộ phận mà chết, và còn bọn phù thủy áo đen nữa
Bọn phù thủy áo đen là cách gọi thường thấy của đám phù thủy hắc ám, bọn chúng là thành viên của Hội Áo đen, tập hợp các phù thủy hắc ám trên toàn bộ Châu âu, một tổ chức thần bí và vô cùng mạnh mẽ.
Không ai biết có bao nhiêu quý tộc Muggle bị bọn chúng mê hoặc, không ai biết có bao nhiêu gia tộc phù thủy là người của bọn chúng. Và cũng chẳng ai biết mục đích của bọn chúng là gì.
Nói chung nếu Voldemort ở đây, chắc tên này chưa kịp là hét đã bị người khác ăn cho không còn xương. So với Hội Áo đen thì đám Tử thần thực tử của hắn không tính là gì.
Và đặc biệt, đám người áo đen này thờ phụng Thần…
Nghe tới đây Ambrose phải thốt lên kinh ngạc, bởi vì tất cả phù thủy cậu biết đều vô thần, vì họ không nghĩ ra thứ gì thần làm được mà họ không làm được.
Có lẽ chỉ là sự bất tử, trường sinh bất lão.
Nhưng mà kì lạ hơn là đám thần này và tín đồ của chúng không thể nào dành được ưu thế trong các cuộc chiến, bọn chúng bị ép phải trốn chui trốn lủi… Trở thành nơi tụ tập của bọn tội phạm như hiện nay.
Cậu trong lòng cũng đã có những tính toán riêng cho mình, một điều chắc chắn là Hogwarts bây giờ chưa thành lập. Slytherin và Gryffindor còn đang làm công ăn lương trong Hội đồng.
Và cái Hội đồng này không có một ghi chép gì trong lịch sử sau này, với lợi thế của một người đến từ tương lai, Ambrose đoán chắc cái Hội đồng này không còn tồn tại lâu nữa.
Và muốn thành lập Hogwarts, phải diễn ra một cuộc chiến, có thể vì cuộc chiến này mà Hội đồng bị tan vỡ… kẻ thù của bọn họ chắc chắn là đám người áo đen kia, Hội Áo đen với Thần của chúng.
Suy nghĩ thêm một chút nữa, đột nhiên cả người cậu đổ mồ hôi lạnh:
“Bất tử. Nghe mới quen thuộc làm sao…”
Đám Thần kia chắc chắn là đám người Casus - những Olders, có thể cậu sẽ gặp phải chân thân của bóng hình màu xám và bóng hình màu lam. Nếu vậy, cậu lấy cái gì để chống lại chúng.
“Ma pháp sư cấp 6.”
Năm từ này như một quả núi nặng đề lên người cậu, đi tới đâu, nghĩ cách gì, thủ đoạn nào, Ambrose không thể thoát khỏi cái bóng của chúng: “Đúng là trước sức mạnh tuyệt đối, mọi âm mưu đều biến thành mây khói.”
“Vậy chỉ có cách làm mình trở lên mạnh hơn…” Ambrose cắn răng nghĩ.
Và cái tòa cung điện của Vua Yêu tinh kia, có lẽ là nơi làm cậu trở lên mạnh hơn, Ambrose thầm nghĩ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...