Mặc kệ phản ứng của nhóc khán giả, anh Ambrose nhà ta vẫn ung dung đi xuống dưới lòng hồ nước, nhưng khi mới xuống nước được năm phút, tên này chợt nhận ra là mình không biết đường.
Với cái Hồ nước Đen rộng hàng chục nghìn mét vuông như thế này, thì việc tìm kiếm một người bị dấu trong đó là một sự việc không thể hoàn thành trong vòng một tiếng, một nhiệm vụ đánh đố người tham gia.
Ambrose thầm hận nếu để cậu biết ai nghĩ ra cái bài thi như vậy thì phải cho hắn một bài học nhớ đời không kém mới được.
(Trên khu vực ban giám khảo, Ludo Bagman đang cười tươi như hoa, bỗng cả người run lên một cái, mồ hôi lạnh tua ra như tắm, ông ta e ngại nhìn xuống phía hồ nước, không hiểu sao một cảm giác bất an không ngừng dâng lên, trong lòng tên này thầm cầu nguyện không có chuyện gì xảy ra với mình.)
Nhưng mà người tính không bằng trời tính, cái tên nghĩ ra luật chơi không biết là Hermione trên người lúc nào cũng đeo chiếc vòng cổ bảo vệ, mà cậu đưa cho cô bé từ năm nhất. Cái vòng cổ này được cô bé rất yêu thích, và nó cũng là một chiếc máy định vị bằng pháp thuật, xác nhận phương hướng.
Ambrose cần đũa thần, trong miệng nhẩm một dòng chú ngữ, sau đó cậu để cho chiếc đũa chuyển động tự do quay trong không khí, rất nhanh, chỉ trong nửa giây ngắn ngủi, cây đũa thần dừng lại, Ambrose đã xác định được phương hướng Hermione đang ở rồi.
“Phía Tây bắc hơi lệnh ba độ về phía Nam.”
Có mục tiêu, có điểm đến thì bạn sẽ không bao giờ lạc đường, thế là Ambrose bắt đầu chạy bộ dưới đáy hồ nhưng khi đi qua một vũng bùn và một lùm cây thủy sinh thì bất ngờ trước mặt cậu xuất hiện một đống gạch đá không còn nguyên vẹn.
“Đây có lẽ là phần còn lại của một công trình kiến trúc nào đó.”
Đi thêm một đoạn nữa, phía trước hiện ra ngày càng nhiều đống đổ nát, trong đó lớn nhất là một cái mái vòng rộng hơn năm mươi mét.
“Thật là.”
Cố kìm nén cảm giác hiếu kì, Ambrose tiếp tục đi thẳng về phía Hermione, nhưng khi qua một ngã rẽ thì Ambrose cảm nhận được một luồng ma lực nhè nhẹ, quen quen nhưng lại gây cảm giác rất khó chịu ập vào người cậu.
Nhìn quanh một vòng, thì ra ở trên một bệ đá gốc bên trái của Ambrose có đặt một cái hình nhân, hoặc là một bộ áo giáp, nhưng nói chung là hình người.
Lần này Ambrose không thể bỏ ngơ mà đi được nữa rồi, một thứ gì đó có sóng ma lực, mà lại hình người.
Ambrose tự hỏi có khi đâu là một chủng loài phù thủy sống dưới nước, cậu đi lại gần, nhìn kĩ và rõ hơn. Ambrose lại cảm thấy thứ này quen quen như gặp ở đâu đó rồi.
Ambrose thốt lên một tiếng:
“Đúng vậy, là cái Bóng đen… thư mà đã tập kích mình và Takagi năm thứ nhất.”
(Tác: Ace xem lại chương 113 đê biết thêm chi tiết.)
Ambrose còn nhớ rõ ràng lúc đó cậu tưởng mình chết rồi chứ, không biết vì sao cái Bóng đen đó đột ngột biến mất. Hỏi Fayola thì cô bé bảo không biết, còn muốn hỏi giáo sư Paines thì ông ta lại chết rồi, chỉ có tên chủ nhân của hắn mới biết nhưng chắc còn lâu hắn mới giải đáp cho Ambrose chuyện này.
Trở lại chuyện chính, Ambrose tiến tới quan sát thật kĩ Bóng đen này, Ambrose cầm đũa thần chọc chọc thử mất phát thì thấy Bóng đen không khác người bình thường là mấy, có ba động ma lực, có thể thi chú nhưng lại không phải người sống.
Nó có lẽ giống như mấy cái Zombie trong mấy bộ phim kinh điển xác sống của dân Muggle, hoặc nó là bản cao cấp của các tử linh mà Voldemort đã từng dùng để đe dọa giới phù thủy.
Nhưng cho dù nó có được làm bằng cách nào thì Ambrose vẫn khẳng định được cái Bóng đen này có lựa lượng cấp 3 cao cấp. Trong đầu Ambrose chớp nghĩ, cậu lẩm bẩm:
“Nếu như có thể nghiên cứu, sản xuất hàng loạt loại Bóng đen này thì Ambrose có thể nắm trong tay một đội quân nhân tạo không sợ trời, không sợ đất, một cỗ máy chiến đấu chính hiệu.”
Tính toán xong, Ambrose đưa tay cẩn thận thu cái chiến lợi phẩm vào trong một cái túi thi chú mở rộng khá to của mình.
Làm xong, tên này còn nhìn trái nhìn phải xem có ai nhìn thấy mình không, rồi Ambrose tiếp tục lên đường rời khỏi chỗ phế tích.
Trong lòng thỏa mái, tốc độ của cậu tăng lên rất nhanh, nhưng chỉ khi đi được mười phút tiếp theo thì cậu bị chặn đường một cái vực thẳm. Không, nói chính xác ra là một vết nứt, một vết nứt dưới mặt nước rất dài, và sâu ăn sâu xuống dưới là một đường chỉ đen kiệt.
Phía dưới đó cho Ambrose một cảm giác như nhìn vào cánh cổng không gian bên dưới Căn phòng bí mật, nơi mà con ma Quét rác chiếm là của riêng.
Càng nhìn, Ambrose càng thấy không ổn, cậu quyết định nhanh chóng rời khỏi chỗ này trước. Đúng lúc này, một đám bọt nước sôi lên ầm ầm ập về phía Ambrose, cậu nghe thấy từng tiếng nước khuấy động, cùng với những tiếng kêu rin rít như khi gặp phải đàn chuột.
Có thứ gì đó bên dưới vực thẳm đang bơi lên, Ambrose chĩa đũa thần xuống và nói:
“Lumos Solem.” (ND - Thái Dương Phát Quang)
Một cột sáng rộng hơn mười mét bắn ra từ đầu đũa thần của Ambrose, nó chiếu rọi toàn bộ bên trong cái vực thẳm, giờ cậu thấy rồi… hai con mắt ánh vàng… một cái miệng há rộng… Là một cái đầu rồng.
Một con rồng ngủ say đang trợn mắt.
Ambrose có thể nghe rõ tiếng tim mình dập thình thịch, tiếng từng bọt bong bóng va chạm với cái màng pháp thuật chống nước vỡ tan, so lẽ còn cả tiếng thở của rồng nữa.
Trong tích tắc tiếp theo, cả người Ambrose cứng đơ không dám cử động, con rồng này quá lớn, phải to gấp mười lần mấy con rồng mà Potter ba người kia phải đối mặt trong bài thi số một.
Đặc biệt là nó đang trừng mắt nhìn cậu.
Cố đê bản thân bình tĩnh lại, Ambrose cười gượng tỏ ra mình vô hại bảo:
“Xin chào…”
Con rồng không phản ứng gì cả, mặc dù đôi mắt của nó vẫn mở. Ambrose lại chào thêm một lần nữa, cậu còn vung qua vung lại đầu đũa thần trước mặt nó.
“Không phản ứng gì cả, con rồng này ngủ khi vẫn mở mắt.” Ambrose kết luận.
Nhưng thế nào đi chăng nữa, phải nhanh chóng rời khỏi đây, với kích cỡ khổng lồ như vậy, Ambrose không cần thử cũng biết mình không phải là đối thủ.
Năm phút sau.
Cho đến khi không còn nhìn thấy cái vực thẳm, cùng với dòng bọt nước nữa thì Ambrose mới thở phào, cậu quay đầu lại phía sau thầm nhủ:
“Thật nguy hiểm, không ngờ ngay phía dưới Hogwarts lại tồn tại một con rồng như vậy.”
Suy nghĩ thêm một lúc, Ambrose mới nhớ ra Hogwarts có một câu khẩu hiệu to đùng phía dưới huy hiệu trường:
“Draco dormiens nunquam titillandus”
(Tạm dịch: "Đừng bao giờ chọc lét một con rồng đang ngủ")
Như vậy, con rồng này quả thực có liên quan rất sâu xa tới Hogwarts. Càng ngày, Hogwarts càng trở lên bí ẩn với cậu, nào là bên dưới vực sâu kia có cái gì, phía bên kia cánh cổng không gian dưới Căn phòng bí mật là gì, tại sao có một con rồng ở trong hồ nước đen…
Rất nhiều điều bí ẩn khác nữa, có điều, Ambrose không có thời gian nghĩ nhiều hơn vì có một tốp ba người cá đi tới.
Lũ người cá này thân hình gầy còm, trơ xương, lớp da xám xít vì thiếu nắng trầm trọng, miệng của bọn họ rộng hơn cả mang tai, với những chiếc răng nhọn hoắt hình tam giác xấu xí.
Trên khuôn mặt, nổi bật là cặp mắt to, tròn, trắng với đồng tử cực kì nhỏ. Một người cá xông tới nói với giọng nghi ngờ:
“Con người, có phải ngươi từ Cấm địa đi ra?”
Ambrose trong đầu loạn nghĩ, Cấm địa… Không lẽ bọn này hỏi về cái vực thẳm, cậu gật đầu nói:
“Đúng vậy, tôi còn thấy một con…”
“Không… không được gọi tên của ngài, con người, ngươi rời khỏi đây ngay, ngài đã cho người qua thì chúng ta không thể làm gì người.”
“Cho qua? Rõ ràng nó đang ngủ mà.”
Tên người cá cầm đầu sợ hãi, chỉ tay về một hướng và nói:
“Con người thiết hiểu biết, ngài là tồn tại bực nào mà ngươi có thể hiểu được. Dumbledore đã thỏa thuận với chúng ta, người nhanh đi tới chỗ mấy con người khác đi.”
Nói xong, ba tên người cá bơi tới một mỏm đá ngầm, trông giống một nơi để hành lễ tín ngưỡng. Bọn này bắt đầu quỳ xuống dập đầu cầu xin, cầu nguyện, khẩn khoản.
Trông cả ba không khác nào bọn cuồng tín đồ. Ambrose lắc đầu mấy cái rồi đi theo hướng được chỉ.
Đi tiếp ba phút, cuối cùng Ambrose đã thấy Hermione bốn người rồi. Bọn họ bị cột trên bốn bức tượng được gọt đẽo một cách thô sơ. Hermione bị cột chặt ở giữa Weasley và cô chị họ Gabrielle, bên cạnh họ là tên bạn gay của Vít to.
Ambrose tiến tới dùng đũa thần bắn ra hai tia sáng chém đứt mấy sợi dây trói, rồi cậu ôm lấy Hermione vào lòng, kiểm tra nhanh qua cơ thể cô bé.
Đúng là ông hiệu trưởng làm phép rất ‘mát tay’, Hermione chỉ như đang ngủ say, không thở, không cử động mà vẫn sống được dưới mặt nước.
Rồi cậu nhìn sang Gabrielle, trong tay lóe lên một ánh sáng bám vào người cô nhóc này. Đó là một ma pháp trận di chuyển, và Ambrose sắp xếp các ký tự ma thuật sao cho nó hướng động lên trên trời theo chiều thẳng đứng. Để đảm bảo trong trường hợp Fleur xảy ra sự cố gì, không tới đây được và Gabrielle vẫn có thể thoát được.
Xong xuôi, Ambrose ôm chặt Hermione hơn rồi cả người lơ lửng bay lên không trung (không trung trong nước hồ). Khi bay được tầm hai mươi giây, thì cậu đã thấy Fleur đang cấp tốc bơi tới rồi.
Cậu ra hiệu chỉ vào cái đồng hồ đeo tay, xác nhận được Fleur không làm sao, Ambrose tiếp tục xông lên.
“Ầm ầm ầm.”
Đến khi thấy được lại ánh sáng mặt trời thì bị một tràng pháo tay hoan hô chúc mừng, lão Ludo vui sướng hét vang với khán giả:
“Quán quân đầu tiên đã xuất hiện… Ambrose Karling… cậu ta mất 33 phút 26 giây để hoàn thành bài thi… và không ướt một cọng lông sợi tóc nào trên cơ thể… Chúc mừng quán quân Karling, chúc mừng Hogwarts.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...