Thấy Hermione dính người như vậy, không hiểu sao trong lòng Ambrose mềm nhũn ra, cậu cưng chìu xoa đầu cô bé nói:
“Anh đã bảo rồi, hai tên kia thế nào cũng thành công. Nhưng mà thực ra bọn họ không thành công đâu?”
Hermione nghe thế hai mắt sáng quắc nói:
“Ý anh là sao, không phải Fred và George đã thả tên mình vào trong Chiếc cốc lửa rồi.”
Nghe cô bé ngọng nói ngây ngơ, Ambrose cười ha ha rồi nói:
“Không, cả cái lằn tuổi và tờ giấy ghi tên ném vào trong Chiếc cốc lửa chỉ là hiện tượng giả lừa bịp bọn học sinh thôi. Thực ra manh khóe chính mà ông hiệu trưởng sử dụng là nhận biết cái tên trong tờ giấy. Mọi cái tên đều mang ý nghĩ phép thuật, từ đó chiếc cốc lửa sẽ biết được họ đủ tuổi hay không mà ra quyết định.”
Cái này không phải Ambrose đoán mò, tối hôm trong lúc chờ đợi bọn học sinh ném tên thì cậu đã quan sát kỹ cách hoạt động của Chiếc cốc lửa này rồi.
Việc giới hạn tuổi này kiểu gì cũng do lão Dumbledore động tay chân với chiếc cốc, với tu vi và trình độ ma pháp của lão ta thì quá đơn giản, đến tên giáo sư giả mạo Moody cũng có thể làm được cơ mà.
Hermione lặng nghe, rồi trầm ngâm suy nghĩ, sau đó cô bé à một tiếng bảo:
“Thế thì mọi người bị Fred và George lừa rồi còn gì?”
“Đúng thế, lần này bọn họ kiếm lớn rồi, 500 đồng vàng Galleon là ít.” Ambrose ánh mắt tán thưởng nhìn cặp sinh đôi đang tấp nập thu tiền và bán thuốc.
...
Tiếp sau đó, Ambrose chậm rãi thưởng thức bữa trưa, đến đầu chiều cậu mới thong dong đi tới ném tên của mình vào trong Chiếc cốc lửa.
Sự kiện Tam pháp thuật lần này cũng là cơ hội để cậu đánh bật ra danh tiếng, mà nếu cậu không tham gia thì cũng lại có cớ cho mấy tay nhà báo rởm buôn chuyện.
Thời gian còn lại buổi chiều, Ambrose cùng các thành viên trong Câu lạc bộ sáng chế chạy mấy chương trình Halloween, năm này câu lạc bộ cũng kiếm một khoản to, các học sinh từ Durmstrang và Beauxbatons đều là bọn nhiều tiền.
Buổi tối tới là thời gian cho bữa tiệc Halloween và cũng là lúc công bố các quán quân của ba trường. Sau khi đánh chén lo nê, bọn học sinh tập chung lại, đưa ánh mắt nhìn lên ông hiệu trưởng đang đứng bên cạnh Chiếc cốc lửa.
Dumbledore hắng giọng cất lời:
“Thời gian đã đến, chiếc cốc đã sẵn sàng để phán quyết. Nhưng trước khi bắt đầu, tôi xin dặn dò các vị quán quân chú ý, khi tên của các vị quán quân đã được xướng lên rồi, tôi xin đề nghị các vị đó vui lòng đi thẳng lên phía đầu sảnh đường, đi dọc theo dãy bàn giáo viên, vô thẳng cái phòng kế tiếp…”
Ông ta chỉ về phía cánh cửa riêng của các giáo sư, có thể coi nó là phòng hội đồng, nơi các giáo sư nghỉ giữa giờ.
“…đó là nơi họ sẽ nhận những thông báo đầu tiên cho cuộc thi.”
Kết lời, ông hiệu trưởng rút cây đũa phép và vẩy một nhát lớn. Ngay lập tức, tất cả các ngọn nến, trừ những ngọn thắp trong mấy trái bí ngô đều tắt sạch.
Cả đại sảnh đường chìm trong bóng đêm lờ mờ, giờ thì không có thứ gì rực sáng bằng chiếc Cốc Lửa. Những tia lửa trắng xanh của nó sáng lóe, thiếu điều làm nhức cả mắt.
Ambrose hai mắt híp lại nhìn Chiếc cốc lửa, thình lình cậu nói:
“Đến rồi.”
Đột nhiên, ngọn lửa bên trong chiếc cốc hóa thành màu đỏ trở lại. Những tia lửa tóe ra vung vãi. Một chốc sau, một lưỡi lửa búng ra một mẩu giấy da đã gần như hóa than. Cả căn phòng bật ra một tiếng kêu thảng thốt của mấy tên học sinh quá kích.
Dumbledore nhặt mẩu giấy da và cầm nó xa xa để có thể đọc nó nhờ ánh sáng từ ngọn lửa, lúc này đã trở lại trắng xanh:
“Quán quân của Durmstrang, Viktor Krum!”
Đám đông lập tức hò reo, bọn chúng không bất ngờ gì về chuyện này, nhất là lão Karkaroff vỗ tay to nhất. Từ dãy bàn nhà chồn, Viktor Krum đứng dậy và gù gù đi về phía giáo sư Dumbledore, quẹo phải, bước dọc theo dãy bàn giáo viên, rồi mất hút ở cánh cửa của căn phòng kế bên.
Tiếng vỗ tay và tiếng bàn tán tắt dần. Giờ đây sự chú ý của mọi người lại tập trung vào chiếc cốc, khi, vài giây sau đó, lại chuyển thành màu đỏ một lần nữa. Một mẩu giấy da thứ hai lại được ngọn lửa phun ra.
“Quán quân của Beauxbatons, Fleur Delacour!”
Fleur mạnh dạn hôn chụp một phát vào mặt Ambrose, cô bé nói nhỏ:
“Hẹn gặp lại bên trong.” Rồi theo hướng tên Vít to đi mất.
Hành động này khiến đám con gái ré lên phản đối, con bọn con trai khác ánh mắt ghen ghét, có nhiều đứa thì ôm ngực cảm giác như tiếng trái tim tan vỡ đâu đây.
Ambrose lại sờ lên má mình, lòng thầm nhủ:
“Con gái nước Pháp mạnh bạo thật.”
Nhưng Ambrose chưa kịp nghĩ thêm về các cô gái Pháp thì lão hiệu trưởng đã đọc hô vang tên cậu:
“Vị quán quân của Hogwarts, tất nhiên, không còn ai xứng đáng hơn... Ambrose Karling!”
Lần này thì tiếng vỗ tay nổ ra to hơn cả tiếng sấm chớp bên ngoài lâu đài, tất cả học sinh Hogwarts đều đứng dậy chúc mừng Ambrose, nhất là đám học sinh nhà chim ưng, bọn này nếu có cánh thì kiểu gì cũng bay lên cộc đầu vô trần nhà.
Các học sinh nhà khác đều toát ra ánh mắt kính trọng, trong Hogwarts nếu nói học sinh xuất sắc nhất phải kể tới Ambrose và Fayola. Đáng tiếc là Fayola không tham gia do chưa đủ tuổi, vậy con Ambrose sẽ là quán quân là điều không thể bàn cãi nữa.
Ambrose phản ứng ngay lập tức, cậu ta đứng lên rồi đi lên phía bán các giáo sư, đến nửa đường thì quay lại vẫy tay cảm ơn với những người ủng hộ.
Rồi cậu tiến tới ôm giáo sư chủ nhiệm Filius Flitwick một, bắt tay với ông hiệu trưởng một phát, vỗ vai Ludo bagman một vỗ và lịch sự hôn tay bà hiệu trưởng khổng lồ. Còn lão Karkaroff thì chẳng đáng.
Chờ đến khi Ambrose biến mất trong đại sảnh, ông hiệu trưởng mới ung sướng nói, trong lòng ông ta bây giờ đã đắc trí thắng chắc ngôi quán quân vào trường mình rồi.
“Xong, giờ đây chúng ta đã có ba vị quán quân. Tôi chắc tôi có thể xin tất cả các trò, kể cả các học sinh còn lại của trường Beauxbatons và trường Durmstrang, hãy vét tặng cho các vị quán quân của mình đến từng ti từng tí sự ủng hộ mà các trò dành dụm được. Bằng cách tiếp tục khích lệ vị quán quân của mình, các trò sẽ đóng góp vào một…”
Nhưng Dumbledore thốt nhiên ngừng nói, và mọi người đều thấy rõ cái gì đã làm ông ta xao lãng đi.
Ngọn lửa trong chiếc cốc lại đỏ lại lần nữa. Những tia lửa phóng ra. Một lưỡi lửa thình lình bắn vào không khí, mang trên mình một mẩu giấy da.
Ông hiệu trưởng Dumbledore chết lặng một lúc lâu khi nhìn thấy tờ giấy, rồi trong ánh mắt tò mò của mọi người, Dumbledore giọng âm trầm hét lên:
“Harry Potter.”
==== Chuyển cảnh ====
“Harry Potter.”
Takagi không hiểu nói:
“Vậy là thằng nhóc đấy buộc phải tham gia thi đấu, liệu nó có chết không nhỉ?” Cô bé tỉnh bơ bảo.
Lúc này Ambrose và Takagi đang ngồi trong thư viện đọc sách, đây coi như là một cách luyện tập để tăng chỉ số Lý luận ma pháp. Cậu nhìn sang cô bạn cùng lớp nói:
“Phải. Chiếc cốc lửa đã tắt, khế ước đã được kí và không ai có thể đảo ngược kết quả, thằng nhóc Chúa cứu thế kia phải tham gia. Mà nó không chết được đâu, nhóc này cũng không yếu với lại nó có tốc độ phản ứng rất nhanh.”
“Đúng vậy, hơn nữa Hermione còn giúp nó nữa… mà trận thi đầu tiên diễn ra lúc nào?” Takagi hào hứng nói. Không hiểu sao khi thấy Ambrose được mọi người tung hô, chúc mừng, trong lòng cô lại dâng lên một nỗi lòng tự hào không nhỏ.
“Bài thi đầu tiên sẽ diễn ra vào ngày 24 tháng 11…”
“Nhanh vậy, mà cậu có biết nội dung là gì không?” Giọng Takagi không tự chủ mang theo chút lo lắng nói.
Ambrose thấy thế, xích ghế lại gần, tự động nắm lấy tay Takagi, giọng ngọt ngào nói:
“Cậu yên tâm… Chỉ là một con rồng thôi, Ludo đã nói cho mình cả rồi.”
Nói xong, trong lòng Ambrose chợt bốc lửa nóng, cậu nhếch miệng cười rồi tay trái kín đáo vung lên một cái, không gian xung quanh Ambrose và Takagi xuất hiện một gợn sóng.
Và rồi, Ambrose từ từ dí sát mặt tới… Takagi làm sao không biết Ambrose định làm gì, cô bé hơi hoảng nói:
“Ambrose, chúng ta vậy phải qua nhanh không… mới xác nhận hôm qua… ưm… ưm…”
Ambrose không nói gì mà dùng hành động thể hiện tất cả, cậu khóa chặt môi Takagi, tham lam thưởng thức một phần của cô bé.
Sau một hồi dài, Ambrose mới thả Takagi ra, nói:
“Lại đến một cái nữa…”
“Không được… ưm ưm…” Takagi mới đầu còn phản kháng một chút nhưng giờ tâm trí đã bay mất đâu rồi, mặc cho Ambrose muốn làm gì thì làm.
(Tác: Tiếp sau đây là hành trình sa đọa của Ambrose nhà ta, linh hồn trong trắng của chúng ta sẽ học được điều xấu thứ hai là sự dâm tà.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...