Lý do của chuyện này không khó hiểu:
Đầu tiên, Fayola coi Ambrose quan trọng hơn chính bản thân mình, cô luôn nghĩ cho Ambrose trước, rồi tới mình sau, vui sau cái Ambrose vui, và buồn trước cái Ambrose buồn…
Một lý do nữa là môi trường lớn lên của Fayola khác nhưng người con gái khác ở thế giới thực, cô lớn lên ở Narnia, khi còn là nữ hoàng, Fayola phải chịu sự giáo dục của các bậc hoàng gia, trong đó có cách làm thế nào để thành một người vợ, hết mình vì chồng (chấp nhận chồng có các tình nhân khác).
Thêm một lý do bất đắc dĩ nữa, Ambrose bây giờ bị dính phải cái giai điệu, phải gọi là giai điệu ‘dâm dục’. Cậu ta rất khó kiềm chế được mình, nhất là khi xung quanh Ambrose luôn có các cô gái sẵn sàng hiến thân.
Fayola liếc qua đám đông Hội Fan cuồng của Ambrose lắc đầu ngao ngán. Với lại, cách Fayola dùng phép thuật để giảm độ ham muốn, hoặc do Ambrose tự kiềm chế chính mình đề chỉ chữa phần ngọn không phải phần gốc.
Nó chỉ là cách tạm thời dồn nén cái ham muốn của Ambrose lại, rồi để cậu ta phát tiết ra trên người Fayola. Nói thẳng ra không có lợi một chút nào trong tu luyện.
Nhất là với loại phép thuật liên quan tới tinh thần con người như giai điệu ‘dâm dục’ vậy, càng dồn nén nó chỉ càng bùng nổ mạnh hơn mà thôi.
Nếu vậy thay vì để Ambrose ‘phát tiết’ lung tung, Bổ ma bừa bãi, không bằng chính Fayola kiểm soát nó lại… Và Takagi trước mặt cô đây là một sự lựa chọn.
Fayola nghe vào tay Takagi nói nhỏ chuyện gì đó, khiến cô bé khuôn mặt càng đỏ lại càng đỏ hơn.
(Tác: Nói dài như vậy chỉ để giải thích một chuyện là Fayola cho phép Ambrose mở Hậu cung)
====
Trở lại buổi tiếp đón, đoàn khách từ con thuyền buồm cũng đã tới, đi đầu là một người đàn ông cao lớn, khoáng một áo choàng lông gấu với những sợi lông láng mượt và lấp lánh như bạc.
Bên cạnh ông ta là một học sinh lưng hùm, vai gấu, tóc để đầu đinh mái bằng, trái ngắn, anh mắt tỏ ra không hề vui vẻ chút nào.
Có điều đám học sinh phía sau thấy tên này lập tức xôn xao hẳn lên:
“Chúng mày, nhìn kìa, là Victor Krum…”
“Đúng vậy. Ôi mèn ơi, anh ta là thần tượng của tao đấy.”
Đám này chỉ yếu là con trai, còn mấy cô gái thì chỉ liếc qua Krum nhăn nhó một cái, rồi nhìn Ambrose đang cười tỏa nắng. Trong lòng không cần so sánh nhiều, khinh thường hừ một cái rồi tiếp tục dùng ánh mắt mê trai nhìn Ambrose.
Victor Krum không nhìn đám người hâm mộ mà tiến tới ôm vai với Max, trông cả hai không khác gì đôi bạn thân, Krum nói:
“Giống như tui nói đã nói, chúng ta sẽ gặp lại.”
“Ừ… chào mừng tới Hogwarts.” Max cũng to không kém, cậu ta cười hoan nghênh nói.
….
Ở giữa hai bên học sinh đang hỏi han nhau, lúc này, ba vị hiệu trưởng chào hỏi nhau rất vui vẻ, trông bọn họ không khác nào ba người bạn cũ lâu ngày mới gặp cả. Rồi cả ba nhìn sang học sinh xuất sắc nhất của mình.
Mở lời, Igor Karkaroff - Hiệu trưởng Durmstrang giọng ngọt lịm, nhờn nhợt bảo:
“Victor Krum, học sinh của tôi, không cần giới thiệu mọi người cũng biết, chính cậu ta đã kết thúc trận chung kết Quidditch nhanh nhất thế giới vừa rồi.”
Ông ta nói giống như chính Krum là người giành chiến thắng vậy, trong khi kết quả là đội Anh thắng bị ông ta lấp liếm đi.
Olympe Maxime - Hiệu trưởng Viện Hàn lâm Beauxbatons cũng không kém nói:
“Học trò của tôi… Fleur Delacour. Nhìn vậy thôi chứ cô bé năm năm liền đạt vương miện cô gái đẹp nhất xứ sở của sự lãng mạn và tình yêu Pháp.”
Dumbledore cười chưa nói gì, trong lòng lão thầm vui sướng: “Hai người các ngươi chỉ có một học sinh, nhưng Hogwarts có tới tận hai người lận.”
Ông hiệu trưởng cười ‘thân thiện’ mấy tiếng bảo:
“Đúng là các vị đều có các học sinh rất xuất sắc, còn Hogwarts không có nhiều như vậy. Trò Max Swans lại đây. Giới thiệu với hai vị, nhà vô địch Quidditch World Cup, thủ môn trẻ tuổi và vĩ đại nhất thế giới.”
“Còn nữa… trò Ambrose Karling, cậu ta giờ quá nổi tiếng rồi, các tờ báo trên thế giới hôm nay vẫn đang còn rầm rộ đưa tin… ha ha… các trò tới đây, ta giới thiệu cho hai vị hiệu trưởng.”
Lão Dumbledore được thể lên mặt với hai người đồng nghiệp cùng cấp khác cơ quan, ông cười toe toét mặc cho ngài Karkaroff và quý bà Maxime khuôn mặt khó coi.
Ba người đang nói cười, đột nhiên im hết lại. Mới gặp nhau chào hỏi thôi mà bầu không khí giữa các vị hiệu trưởng trở lên sặc mùi thuốc súng. Đủ thấy sự cạnh tranh giữa các trường học trong cuộc thi đấu Tam pháp thuật khốc liệt như thế nào.
Tất cả mấy chuyện nhỏ nhặt này đều rơi vào trong mắt nhân vật chính của chúng ta, cậu ta hắng giọng ba cái, nói:
“Mọi người, ngài Karkaroff, bà Maxime và giáo sư Dumbledore. Chúng ta quá giờ ăn rồi thì phải.”
Ông hiệu trưởng biến thành vẻ một ông lão hiền lành hiếu khách nói:
“Phải… phải… Cảm ơn trò Karling đã. Xin mời… chúng ta vào thưởng thức bữa tiệc, sau đó còn rất nhiều việc…”
Thế là đám học sinh ùn ùn kéo nhau vào trong Đại sảnh đường, bữa tiệc đã được dọn sẵn lên bàn. Mấy học sinh Durmstrang theo chân Victor Krum và Max tới dãy bàn nhà con chồn, còn Fleur và Gabrielle bám sát Ambrose trở lại bàn nhà Ravenclaw.
Mấy cô bé Beauxbatons khác cũng đi theo, khiến dãy bàn nhà chim ưng vốn nhiều hoa nay càng nhiều hoa hơn, để bọn con trai nhà khác ngó trộm sang không thôi.
Bữa tiệc vội vàng qua đi, đơn giản vì ai cũng đói. Lúc này, giáo sư Dumbledore đứng dậy, giơ tay ra hiệu mọi người trật tự:
“Kính chào các quý ông, quý bà, và các vị ma, và đặc biệt, các vị khách. Tôi rất vui mừng được đón tất cả các vị tại trường Hogwarts. Tôi hy vọng mọi người đều có một bữa ăn ngon miệng và tin rằng các bạn sẽ vừa được thoải mái, vừa được vui vẻ trong thời gian lưu lại đây.”
“Đã tới lúc rồi. Thi đấu Tam Pháp thuật sắp bắt đầu. Tôi muốn có vài lời giới thiệu trước khi chúng ta vào phần chính. Cho phép tôi giới thiệu với những ai chưa biết, ngài Albert Runcorn, trợ lý cấp cao của Bộ trưởng Bộ pháp thuật, và ông Ludo Bagman, Trưởng ban Thể thao và Trò chơi pháp thuật.”
Đám học sinh vỗ tay nhiệt tình hẳn lên, hơn cả khi chào đón vị trợ lý cấp cao kia, chúng sao không biết Ludo Bagman chứ, ông ta không chỉ nổi tiếng là Tấn thủ, mà còn bởi sự kiện khủng bố hè vừa rồi, ông Bagman là người hùng của Bộ pháp thuật lúc đó, một mình ông ta tóm được gần cả trăm tên khủng bố, rất nhiều phù thủy được ông ta cứu giúp.
Dumbledore tiếp tục:
“Ngài Bagman và ngài Runcorn sẽ cùng giáo sư Karkaroff, bà Maxime, và tôi ở trong ban giám khảo để đánh giá nỗ lực của các quán quân.”
Ông giáo sư mỉm cười thần bí nói:
“Đến rồi, anh Filch, mang cái rương vào đi.”
Đam học sinh nghe vậy đồng loạt quay đầu về phía cửa Đại sảnh đường, lão Filch, nãy giờ như người vô hình - đây là một kỹ năng rình mò đáng sợ nhất của ông giám thị - vẫn đứng núp trong một góc xa của Sảnh đường.
Giờ đây mới bước ra khu vực có ánh sáng và tiến về phía giáo sư Dumbledore, mang theo một cái rương gỗ lớn trông quá cũ kỹ. Nhưng từ đó, Ambrose cảm nhận được một lực lượng ma lực không nhỏ chút nào, tương đương với một ma pháp sư cấp 3.
“Như các trò đã biết, sẽ có ba quán quân so tài trong cuộc thi đấu, mỗi người đến từ một trường tham dự. Họ sẽ được chấm điểm coi mỗi bài thi làm giỏi tới đâu, và vị quán quân nào có tổng số điểm cao nhất sau ba bài thi sẽ giành được Cúp Tam pháp thuật.”
Ông giáo sư liếc một vòng các học sinh rồi vung tay một cái, phía trên cái rương cũ kỹ kia, và nói:
“Các vị quán quân sẽ được chọn ra bởi một vị giám khảo công minh: Chiếc Cốc Lửa.”
Lập tức, cái nắp từ từ mở ra cót két.... và từ trong đó dần dần nâng nên một trụ đã được điêu khắc, chạm trổ công phu. Trên nữa là một cái cốc vô cùng to nó cũng rất đẹp, lung linh trong ánh nếm xung quanh. Và đặc biệt có một ngọn lửa màu xanh trắng phừng phừng tới tận miệng cốc.
Bọn học sinh đều ánh mắt kinh ngạc nhìn cái cốc, đây là trong truyền thuyết Chiếc cốc lửa, thật đẹp… nhưng Ambrose lại không quan tâm tới chuyện này, trong người máu miếc đang sôi sục liên, một cảm giác quen thuộc giống như lúc cậu tìm thấy chiếc Gia huy nhà Karling, câu đũa phép truyền thừa, viên ngọc của Ravenclaw, tấm bản đồ đạo tặc và chiếc vương miệng của Ravenclaw
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...