Về tới lâu đài, Ambrose phát hiện ra ba cô bé vẫn còn chưa ngủ, đứa nào đứa nấy hai mắt đề lo lắng ngó ra phía cửa, khi thấy Ambrose bình an trở lại, cả ba đồng loạt thở phào.
Gabrielle nhanh chân nhất xông tới ôm lấy Ambrose bảo:
“May quá, anh không sao?”
Hermione đi chậm hơn một chút nhưng cũng không kém, cô bé ôm lấy tay phải của Ambrose nói;
“Phải đấy, khi nhận được tin Cúp Quidditch bị tập kích, anh không biết bọn em lo lắng như thế nào đâu.” Nói xong, cô bé còn hơi liếc xéo Gabrielle một cái, như tỏ ra không kém.
Ambrose nhìn phản ứng của Hermione, tay lại cảm nhận được hai thứ mềm mại trước ngực cô bé, cậu cười khổ bảo:
“Lớn rồi, không cần tỏ ra là con nít như vậy?”
“Không… em vẫn chỉ là đứa em gái bé bỏng Hermione của anh Ambrose thôi.” Hermione ‘giả nai’ nói.
Trước mặt cậu, Fleur cũng đã tới, cô bé không nói nhiều, chỉ lặng yên nhìn Ambrose. Nhưng chính điều này khiến Ambrose cảm thấy áp lực cực lớn.
Cậu cười méo cả miệng bảo:
“Chúng ta ra kia ngồi, để anh kể cho chuyện xảy ra sau trận đấu?”
“Vâng.” x2 Gabrielle và Hermione đồng thanh nói.
Một mình Ambrose bồi bốn cô bé trò chuyện tới nửa đêm mới đi ngủ, sau khi chắc chắn cả lâu đài không ai còn thức, Ambrose mới lại ròn rén đi tới phòng của Fayola.
Lật tung chăn của cô bé, Ambrose nói:
“Hôm này mình dùng kha khá ma lực rồi… haizzz… thật khó chịu.”
Fayola nào đã ngủ, khuôn mặt cô bé hơi trắng đi, giọng miễn cưỡng nói:
“Tùy cậu…”
“Á, tùy tớ nhé…”
Nói rồi, Ambrose đột ngột lao tới, không khỏi khiến Fayola la lên một tiếng.
-----
(Lúc này trong phòng diễn ra hoạt động phồn thực, sinh sôi của tạo hóa ban cho nhân loại)
-----
Cả hai mải mê hoạt động Bổ ma mà không biết ở ngoài của một người đang nghe lén tất cả, là Fluer, khuôn mặt cô bé đỏ hồng lên khi nghe mất tiếng động kì cục ấy, nhưng cô làm sao không biết Ambrose và Fayola trong đó đang làm gì.
Fleur nắm thật chặt hai cú đấm nhỏ của mình thầm nói:
“Fayola, mình sẽ không chịu thua đâu. Không phải mình không có cơ hội.”
Sau tức khắc, Fleur trở lên tự tin hơn bao giờ hết, cô bé có thể hơi trầm tính nhưng khả năng quan sát không kém chút nào.
Cô biết Ambrose có hứng thú với cô, nếu không Fleur cũng không mặt dày tới nỗi bám lấy cậu ta không rời.
Fleur luôn nhớ lời mẹ cô dặn: “Con trai tốt rất khó tìm, mà khi đã tìm được thì không để vọt mất.” Và cậu em họ Ambrose của cô chính là một người đó.
Ánh mắt Fleur rực lên ngọn lửa chiến đấu.
====
Sáng hôm sau, Ambrose tỉnh lại với tinh thần vô cùng thỏa mái, cả người cậu bừng bừng năng lượng, tu vi ma pháp không ngừng tăng lên, chỉ một ít nhưng cũng đủ để Ambrose hài lòng.
Cậu bước xuống phòng ăn để thưởng thức bữa sáng thì đã thấy Fleur, Gabrielle cùng Hermione ở đó rồi.
Ambrose cười nói:
“Chào buổi sáng. Mấy cô gái nhà chúng ta dậy sớm thế.”
Gabrielle khuôn mặt nhỏ nhăn nhó lại nói:
“Có mà anh dậy muộn thì có, biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”
Ambrose liếc mắt nhìn đồng hồ ở bên trên lò sưởi, kim đồng hồ đang chỉ mười một giờ, biết mình bị nói đúng, cậu hơi ngượng sờ đầu bảo:
“Có muộn tý thôi mà. À mà Fayola chưa xuống hả?”
Ambrose quanh phòng không thấy cô bé đâu nên hỏi, cậu làm sao biết bây giờ Fayola còn đang còn chưa đứng dậy khỏi giường được, ai mà chịu được Ambrose khi tối qua cậu ta hùng hục không khác nào con trâu húc mả.
Fleur ánh mắt lóe lên vẻ ghen ghét nói:
“Cậu ấy còn chưa xuống, không biết tối qua làm gì mà giờ chưa dậy được.”
Ambrose nghe vậy lại tỏ ra cười gượng nói:
“Ha ha… chắc Fayola lại làm thí nghiệm ma thuật gì đó rồi, dạo này bạn ấy rất bận.”
Trong lòng tên này thầm nói: ‘Bổ ma cũng là một hoạt động ma thuật..”
“Hừ, thí nghiệm ma thuật.” Fleur mấp máy môi.
Rồi cô bé đổi giọng ngọt ngào nói:
“Ambrose, sáng nay mình nhận được thư từ mẹ, bây giờ là bọn mình phải về Pháp rồi.”
Ambrose vừa ngồi xuống, định tự thưởng cho mình một cái bánh táo, nghe vậy ngạc nhiên nhìn cô chị họ hỏi:
“Có chuyện gì vậy?”
“Ừ, có thư của trường Beauxbatons gửi đến, bọn họ triệu tập học sinh tới trường sớm, có lẽ năm nay lại có chuyện gì rồi.” Fleur không dấu diếm nói.
“Vậy thì…” Ambrose nói tới đây, trong lòng không tự chủ có chút luyến tiếc nói.
“Hẹn gặp lại nhé…”
Fleur đứng lên, đống hành lý cô bé đã chuẩn bị sẵn rồi, cô bé tiến tới cúi người xuống thình lình hôn chớp nhoáng lên môi Ambrose một cái, rồi chạy ra khỏi cửa.
Ambrose còn nghe thấy giọng nói ngọt ngào bên tai:
“Có lẽ bọn mình gặp lại nhau sớm hơn cậu tưởng đó.”
Cậu ngồi im bất động trong chốc lát, lúc này, một thân hình nhỏ nhắn cũng lao tới, giọng nói đầy bất mãn:
“Em cũng muốn… chụt. Hẹn gặp lại, anh Ambrose.”
Trên má Ambrose lại được tặng một nụ hôn khác, Gabrielle sau khi tập kích Ambrose thành công đỏ mặt hơn trái dâu tây chạy vèo theo cô chị, miệng gọi theo:
“Chờ em với…”
…
Lúc này trong phòng chỉ còn Ambrose và Hermione, nhân vật chính của chúng ta giờ đã tỉnh lại sau hai lần bị đánh lén, cậu nghẹo đầu chăm chú nhìn Hermione giọng trêu đùa bảo:
“Hermione, em có muốn không?” Ambrose chỉ lên bên má còn lại hỏi.
“Hừ. Ai thèm. Em lên xem chị Fayola thế nào rồi.”
Hermione hất mặt lên trời nói, trông cô bé có vẻ hơi giận dỗi. Mà Ambrose cũng chả hiểu sao lại như vậy.
====
Thời gian chớp mắt qua đi, hôm này đã là ngày tựu trường của Ambrose rồi, năm nay cậu đã là học sinh năm thứ sáu, nếu tính bỏ qua năm ngoái hôm mê.
Nhắc mới nhớ, Ambrose còn chưa hoàn thành xong Kì thi phù thủy thường đẳng, may là nhờ quan hệ, Ambrose liên hệ với bên tổ chức cho thi lại ở Bộ pháp thuật cuối tháng tám.
Kết quả có ngay sau khi cuộc thi diễn ra phải nói là vô cùng xuất sắc, Ambrose đạt tối đa mười hai chứng chỉ Outstanding (Vô cùng xuất sắc) thế là cậu không cần lo việc nhảy lớp nữa.
Một việc khác là cậu và Fayola đã nghiên cứu thu gọn việc Khắc mạch ma thuật thành bản đơn giản, có thể thực hiện trong vòng ba tiếng đồng hồ, với số lượng thuốc phụ trợ giảm đi chỉ còn một phần hai mươi trước kia.
Nhưng cũng có tác dụng cơ bản giúp phù thủy pháo xịt sử dụng lại ma lực được thôi, nhưng không thể tăng cường ma lực được, nói cách khác, khi Khắc mạch ma thuật bản tối giản này thì phù thủy sẽ mất khả năng tu luyện.
Phương pháp này trong vòng một tháng sau đó đã được Ambrose thực nghiệm trên mười phù thủy khác nhau, và thành quả cho ra rất khả quan, chín trên mười trường hợp sử dụng lại được ma lực, nhưng bọn họ sẽ chấp nhận mình vĩnh viễn chỉ có ma lực cấp 1 mà thôi.
Tất nhiên, sau đó việc này cậu cũng đăng báo. Và không khó đoán, một trận oanh tạc kinh khủng nổ ra trên khắp thế giới.
Thông tin về việc World Cup Quidditch bị tấn công khủng bố mọi người bị ném sau lưng, thay vào đó là thông tin Thí nghiệm Khắc ma thuật của Ambrose, và thành quả chín phù thủy pháo xịt trở lại với cuộc sống phù thủy bình thường.
Tất cả các nước, tất cả các tờ báo đều thi nhau giật tít, đăng bài về Ambrose, nhiều tờ báo còn lôi chuyện về loại thuốc Wolfheal ba năm trước của Ambrose ra để nhai lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...