“Phải. Hắn vì vậy mới biết mọi việc diễn ra trong Hang động đó, về Helios mạnh mẽ dễ dàng đánh tan linh hồn khổng lồ kia, Tom Marvolo Riddle kiêng kị Helios nên mới không dám tấn công mà chạy đi.”
“Trong chúng ta không có kẻ phản bội, nếu không Voldemort sẽ biết cô bé đứng bên cạnh cậu (là Fayola) còn mạnh hơn cả Helios Đại hiền giả.” Ambrose trong lòng thần nghĩ.
Ba người sau đó dọn dẹp một chút hoàn cảnh rồi ngồi xuống từ trên cao ngắm nhìn trận lộn xộn bê dưới. Bây giờ đám người Bộ pháp thuật đã xuất hiện, bọn họ cố gắng xống vào đám diễu hành nhưng không được.
Tất cả đều bọ cản lại bên ngoài đám mưa chú, thế trận trở lên bế tắc không chịu nổi, thì đúng lúc này, Bagman xuất hiện, bằng tu vi áp đảo, một mình ông dẫn đầu các thần sáng xông vào phá tan đội hình đoàn diễu hành.
Thế trận đã mất, đám người kia liền bắt đầu chạy trốn, nhưng ngươi của Ambrose đã chuẩn bị kĩ càng, kẻ nào dám độn thổ chạy liền bị tóm lại ngay.
Rất nhanh, từng người, từng người một bị bắt. Tưởng như vậy đã xong thì bỗng nhiên một tia chú xanh lè phóng lên bầu trời.
Kèm theo một giong nói đầy man rợ:
“MORSMORDRE!” (ND - Gốc chữ Latin, mors = death; mordre = mordere = bite. Morsmordre có nghĩa là: Miếng cắn của thần chết!”)
Trong tích tắc tiếp theo, tất cả mọi người đề đứng hình, bọn họ thấy gì:
Một cái đầu lâu xương sọ khổng lồ, làm bằng cái gì đó trông như những ngôi sao bằng ngọc bích. Có một con trăn thò ra khỏi cái hốc miệng như thể là cái lưỡi.
Khi đám người bến dưới nhó theo, cái vật đó bay mỗi lúc một cao hơn, rồi nhòa đi trong làn khói lam mờ, in trên bầu trời đen như một giải thiên hà mới.
“Cái gì đây là dấu hiệu đen. Là ai? Ai trong chúng bay dám…” Một giọng nói già cả vô cùng tức giận hét lên, ông Bộ trưởng Bộ pháp thuật Fudge xuất hiện.
Đám phù thủy trong đoàn diễu hành cũng sợ hãi, cả bọ lùi lại, không tự chủ tác nhau ra, giống như chúng nghĩ một trong số chúng là tác giả của dấu hiệu này vậy.
Lão Bộ trưởng nào quan tâm chuyện này, lão ta cần một người chịu trách nhiệm, không phải một người thì cả nhóm, lão hét lên:
“Bắt lấy tất cả bọn chúng.”
Tất cả thần sáng hồi phục lại, họ lao tới, không ngừng đánh bùa choáng. Là ma pháp sư cấp 4 duy nhất trên chiến trường, Ludo Bagman sớm để ý tên đánh ra cái Dấu hiệu…
Bagman lập tức chuyển mình, độn thổ tới trước người tên đó và khống chế hắn, nhưng tên này cũng không kém, hắn thi một bùa bào vệ cản Bagman lại, và định đọn thổ chạy đi.
Trong tích tắc tiếp theo, Ludo Bagman dùng lợi thế vóc người to con của mình, hất bay tên áo đen rồi nói:
“Là hắn… hắn gọi lên dấu hiệu.”
Mấy tên Thần sáng nhạy bén cũng lao tới bao vây tên tội phạm, một trận rằng co lại diễn ra, lần này Bagman không thàm ra mà ở bên ngoài chờ cơ hội.
Hai giây sau đó, khi thấy tên áo đen sơ hở một góc phía sau, Bagman lao vào, tưng ta một bùa đẩy cực mạnh đánh bay cái mũ che mặt của tên này.
Ngay lập tức, cả đám người nhận ra bộ mặt kia, một Thần sáng già giặn thốt lên:
“Là ngươi, Crouch. Làm sao người còn sống?”
….
Trên quả đồi, Ambrose thấy Barty Crouch bị vạch trần thân phận, coi như kế hoạch của cậu thành công viên mãn.
“Được rồi, chúng ta trở về, chuyện hôm này để cho Bagman xử lý tiếp.” Ambrose quay lưng nói.
Rồi ba người đồng loạt độn thổ trở lại Lâu đài Karling.
==== Ở một góc khác ====
Ầm ầm ầm…
Phía bên ngoài một trang viên, theo ánh trăng lên cao dần hiện lên trong bóng tối ở cuối con đường, trên đó, nổi rõ ràng ánh sáng tỏa ra từ những ô cửa sổ kim cương ở tầng dưới. Đâu đó trong khu vườn tối om, bên cạnh cái hang rào là tiếng một con suối đang róc rách chảy.
Một làn khói đen xì bỗng dưng xuất hiện trên mặt đất, trong tích tắc sau đó, một người thanh niên trẻ tuổi hiện ra, trông hắn ta vô cùng chật vật, quần áo bị thiêu cháy một mảnh lớn, trên miệng còn dấu vết của một hàng máu bị quệt.
Tom Marvolo Riddle chân trước chân sau đi về phía căn nhà, hắn không thèm gõ chuông mà đánh bật đôi cửa gỗ dày cộp.
Từ bên trong, một người đàn ông tóc bạch kim khúm núm bước ra, là Lucius Malfoy, tên này giọng có vẻ lo lắng, gấp gáp, quan tâm nói:
“Chúa tể, ngài không sao chứ ạ?”
Tom Marvolo Riddle ngồi xuống chiếc ghế bành trước lò sưởi nói:
“Ta không sao. Không ngờ ông lão kia lại luôn ở bên cạnh bảo vệ thằng nhóc đó.”
Lucius khuôn mặt kinh ngạc nói:
“Người không phải đối thủ…” Nói tới nửa câu, tên này câm bặt và chuyển chủ đề sang chuyện khác:
“Barty Crouch đã trở lại, lần này hành động của hắn ta rất thành công, hắn rất muốn được gặp ngài.”
“Không phải hắn đã gặp rồi sao?” Tom Marvolo Riddle giọng không cảm xúc nói.
“Dạ, tôi nghĩ tên này muốn gặp là chủ nhân chân chính của hắn.” Lão Malfoy cúi đầu giọng không dấu được tự hào nói. Có lẽ đối với hắn được hầu cận vị trẻ tuổi trước mặt kia mới là vinh dự.
“Ừm.” Tom Marvolo Riddle suy nghĩ trong chốc lát rồi đồng ý bảo:
“Dẫn hắn tới gặp ta, kế hoạch ở Hogwarts phải thay đổi.”
“Vâng, thưa Chúa tể.” Nói rồi, Malfoy bước ra khỏi căn phòng.
Đến khi chỉ còn một mình, Tom Marvolo Riddle đưa bàn tay trái lên trước ngực, tay phải của hắn nắm lấy chiếc nhẫn trên ngón áp út của tay trái và bắt đầu xoay nhẫn.
Ngay sau đó, từ trong không khí bỗng nhiên xuất hiện một bóng người y như một hồn ma, xám xịt, không sức sống.
Bóng người này ánh mắt hoảng sợ, quỳ xuống không ngừng cầu xin Tom Marvolo Riddle, trông ông ta vô cùng thê thảm.
Tom Marvolo Riddle không thèm nhìn bóng người lạnh nhạt nói:
“Người đã nói đúng, lão già kia quả thực rất mạnh. Và người cũng đã hết giá trị sử dụng rồi… Chết đi thôi.”
Hồn ma ánh mắt càng điên cuồng, miệng sợ hãi vang lên: “Không… không… tôi đã nói hết những gì tôi thấy rồi, tha cho tôi đi… khônggggg.”
Một ngọn lửa xanh lè bỗng nhiên xuất hiện, nó bao phủ toàn thân bóng ma và thiêu cháy dữ dội, chỉ trong vòng một giây ngắn ngủi, hồn ma hoàn toàn bị đốt cho không còn dấu hiệu nào cho thấy nó từng tồn tại.
Năm phút sau, cánh cửa phòng lại mở ra, Lucius Malfoy đi vào, theo sau ông ta là một người đàn ông với ánh mắt cuồng nhiệt, ông ta giọng không thể kiềm chế được:
“Tôi biết mà, chủ nhân, ngài làm sai mà dễ dàng chết như vậy được, hóa ra tên kia chỉ là thế thân của ngài… Ôi chủ nhân của tôi.”
Tom Marvolo Riddle cười đầy ấm áp như chào đón đứa con chiên lạc đàn của mình về với bàn tay của Chúa vậy, hắn nói:
“Barty, chào mừng trở lại. Chúng ta còn có việc phải bàn…”
“Vâng, kẻ bề tôi trung thành của ngài sẵn sàng làm bất kì việc gì…” Barty Crouch quỳ một chân xuống cuồng nhiệt nói.
==== Chuyển cảnh ====
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...