Đúng 2 giờ chiều, vòng thi thứ ba bắt đầu, các học sinh vừa mới ăn trưa xong đã vội vàng đứng dậy nhường chỗ cho sân khấu thi đâu.
Bốn Câu lạc bộ vào vòng trong đã tập kết sẵn ở đại sảnh đường rồi, các giáo sư cũng đã yên vị. Đấm cổ động viên bắt đầu hò reo ầm ĩ.
Tới giờ, giáo sư Mcgonagall bước lên vị trí quen thuộc của bà, và nói:
“Đề nghị các học sinh giữ trật tự… chúng ta sắp tới vòng thi thứ ba của phần thi lý thuyết dành cho các câu lạc bộ. Ta hỏi lại một lần nữa, có câu lạc bộ nào từ bỏ quyền thi đấu hay không?”
“Không ạ.” x12
Điều này còn phải nói, đã vào tới vòng này thì ai cũng có cơ hội, mặc dù hai câu lạc bộ Quang huy và Nguyệt quế khả năng giành chiến thắng là không cao. Nhưng không ai nói trước được.
Bà giáo nhận được câu trả lời chắc chắn từ các đội chơi bèn nói:
“Tốt. Các câu lạc bộ đã sẵn sàng. Chúng ta bước vào vòng 3. Bắt đầu từ vòng này, tất cả số điểm của các câu lạc bộ đều trở về không. Bốn đội chơi sẽ trở về vị trí xuất phát, mọi người đều có cơ hội như nhau.”
“Giống như hai vòng trường, sau khi kết thúc vòng thi thứ 3 và 4, hai đội nào có số điểm thấp nhất sẽ bị loại. Hia đội còn lại tiến vào vòng chung kết.”
“Không nói nhiều nữa, tôi xin phổ biến luật chơi vòng số 3 như nhau: Ba thành viên mỗi đội sẽ lần lượt bước lên trên trung tâm sân khấu. Tại đây, thành biên đó sẽ trả lời một câu hỏi do một giáo sư trong Hogwarts đưa ra. Có tất cả 12 giáo sư (mười hai môn học) tương đương với mười hai thành viên đang trên sân khấu này. Ai lên trước sẽ được chọn trước và người sau không được chọn lại giáo sư mà đội trước đã chọn.”
“Ba câu hỏi của ba học sinh sẽ được phân loại theo độ khó, từ dễ, tới trung bình và khó. Tương ứng nếu trả lời đúng sẽ được 40, 60 và 80 điểm. Còn nếu trả lời sai sẽ bị trừ một phần hai số điểm.”
“Các trò hiểu rõ luật chơi chưa?”
“Chúng em hiểu.”
“Tốt. Dựa theo kết quả vòng số hai. Đội có cao điểm nhất sẽ được lên trước, và chọn trước. Mời Câu lạc bộ Sáng chế. Ai sẽ là thành viên đầu tiên bước lên phía trước?”
Giống như vòng thứ nhất, vòng thứ ba này thiên về phần chơi của cá nhân hơn, điểm của đội kiếm được sẽ dựa vào trình độ của từng cá nhân trong đội.
Đội của Ambrose do có điểm cao nhất lên được ưu tiên chọn, lần này cậu định để Hermione lên trước nên nói:
“Hermione, em lên trước đi. Nhớ chọn môn nào em nghĩ mình giỏi nhất đấy.”
Bên cạnh, Takagi cúng nói:
“Phải đấy. Không cần chọn câu hỏi quá khó đâu, câu dễ cũng được.”
“Vâng em biết.” Hermione cúi đầu nói, rồi cô bé nắm chặt bàn tay, bước ra vị trí vòng tròn trung tâm nói:
“Thưa giáo sư McGonagall, em xin chọn thầy Filius Flitwick. Và chọn câu hỏi ở mức độ trung bình ạ.”
Bà giáo sư nói:
“Tốt. Mời giáo sư Flitwick đứng bước lên đọc câu hỏi của mình.”
Ambrose và Takagi bê dưới âm thầm giơ ngón cái lên, cô bé con đúng ông giáo sư chủ nhiệm nhà Ravenclaw. Tuy biết là đang trong cuộc thi, nhưng ông giáo sư yêu tinh này xét về cả tình cả lý đều có khuynh hướng hơi thiên vị đội của Ambrose.
Đã như vậy, còn đoạt một vị giáo sư hơi có thiên hướng ưu tiên cho Câu lạc bộ Nguyệt quế nữa.
Trở lại, ông giáo sư yêu tinh dáng người thấp bé bước lên trên giọng the thé nói:
“Rất cảm ơn trò Granger đã yêu mến tôi. Và tôi biết trò là một học sinh rất xuất sắc. Nhưng việc lựa chọn câu hỏi ở mức độ trung bình theo cá nhân tôi đánh giá là hơi quá sức với học sinh năm nhất.”
“Nhưng không sao, cái gì cũng có ngoại lệ. Câu hỏi của tôi dành cho trò là:”
“Định luật Ferit được áp dụng như thế nào trong các bùa chú chữa thương ở giới phù thủy hiện đại? Trò có ba phút để chuẩn bị câu trả lời. Thời gian đếm ngược bắt đầu.”
Phía bên trên khối lập phương, một cái đồng hồ đếm ngược xuất hiện.
Câu hỏi vừa đưa ra, bọn học sinh bê dưới bắt đầu túm tụm lại bàn tán với nhau. Một tên nói:
“Câu hỏi này nghe hại não quá… mấy bồ có biết Định luật Ferit là cái gì không?”
“Mày hỏi tao, tao biết hỏi ai. Tao chưa bao giờ nghe thấy cái đó cả. Mặc dù năm này tao học năm thứ năm rồi đấy.” Đứa bên cạnh khuôn mặt đau khổ nói
“Chết. Câu hỏi đấy khó vậy hả, đến trình độ năm thứ năm cũng không biết tí thông tin nào. Không biết con bé năm nhất kia có trả lời được không?” Thằng nhóc vừa hỏi thốt lên.
“Chắc chắn không rồi… đến tao học nhà Ravenclaw tự tin học thuộc tất cả sách giáo khoa bừa chú từ năm nhất tới năm thứ năm… cũng không biết.”
“Ồ… không ngờ mày lại là học sinh nhà Ravenclaw… nếu vậy thì thông tin này đáng tin rồi.” Bọn xung quanh nói.
Nhưng chính vào lúc này, một tên khác hớt hải chạy tới, đó là một học sinh nhà Sư tử, một trong nhóm người hóng hớt giỏi nhất trường. Nó thốt lên:
“Này, chúng mày biết gì chưa… tao biết cái định luật Phờ tít…”
Mấy học sinh nhà cú không chấp nhận việc sai lệch, dù nhỏ nhất nên chỉnh lại ngay:
“Là Định luật Ferit.”
Tên học sinh sư tử bị chỉnh hơi khó chịu nhưng vẫn nói:
“Ừ thì Ferit. Mà tao biết nó là cái gì rồi đó… ha ha chúng mày xem đi này.”
Nói rồi hắn đưa ra một cuốn sách và nói tiếp:
“Đây là sách giáo khoa năm thứ bảy, ở chương số năm, bài số ba, mục thứ bảy, mục nhỏ hơn chữ a… và đoạn văn số năm có ghi lại năm dòng về cái định luật này. Xem đi.”
Cả đám nghe vậy há mồm, chúng không ngờ đây là kiến thức của năm thứ bảy, năm cuối. Và lại ở trong một cái mục nhỏ như vậy. Thế mà mới chỉ ở trình độ câu hỏi trung bình thôi, nếu vậy thì câu khó còn khó thư thế nào.
Trên sàn đấu, Hermione trong lòng đang rất loạn, nói thực trong ba bốn bộ sách giáo khoa từ năm thứ nhất tời năm thứ tư cô đã đọc đều không có cái tên Ferit này.
Kể cả một số sách trong thư viện mà các giáo sư đề nghị nên đọc tham khảo cũng không có. Nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy cái tên này quen quen… dường như đã nghe ở đâu đó rồi.
(Tác: Nghe chứ không phải đọc)
“Không được rồi… cố nhớ đi Hermione…” Cô bé vừa liếc cái đồng hồ đã qua một phần ba thời gian vừa vỗ đầu nói… Càng ngày cô càng thấy rồi, mấy mạch suy nghĩ trong đầu Hermione lộn tùng phèo cả lên rồi.
Cứ mỗi khí như vậy, không hiểu sao trong đầu Hermione lại hiện lên hình ảnh anh Ambrose cái gì cũng biết. tuy không biết có phạm luật không nhưng cô bé vẫn quay đầu nhìn về phía Ambrose và Takagi hai người.
Thì bất chợt, Hermione thấy anh Ambrose đang chỉ ngón tay vào mui bàn tay của mình, hành động này rất kín đáo, chỉ trừ cô bé ở đúng góc mới nhìn thấy.
“Nhưng tại sao anh Ambrose lại làm như vậy?” Hermione tự hỏi.
Cô bé không hiểu, lắc lắc cái đầu xù tóc của mình ra hiệu cho Ambrose, rồi sau đó. Thật bất ngờ, Ambrose thình lình rạch một vết máu trên mui bàn tay.
Máu hơi ứa ra nhưng đã bị cậu bé tóm lấy, rồi amin nháy mắt với Hermione và đưa tay còn lại lên xoa xoa vết thương… Chỉ trong một giây, bàn tay của cậu ta trở lại vẻ trắng trẻo lành lặn như trước.
Tới giờ thì Hermione hiểu rồi… là lần đầu tiên cô gặp anh Ambrose, cô bị thương do không cẩn thận làm rơi cuốn sách “Tất tần tật về luyện chú” tập số 2… và Ambrose đã chữa trị cô bé bằng phép thuật…
“Ôi… làm sao mình lại quên mất chứ, việc đó mới cách đây mấy tháng thôi mà.” Hermione vỗ trán một cái thầm nghĩ.
Rồi sau đó, cô đã hỏi Ambrose rất nhiều chuyện lên quan tới bùa chú… và nghe ba anh chị Ambrose, Fayola và Takagi thảo luận về phép thuật nữa.
Bọn họ khi đó có nói về Định luật Ferit… đúng rồi. Là đó. (Xem lại chương 284)
Không chờ thời gian còn lại trôi qua, Hermione đã giơ tay lên ra hiệu mình đã có câu trả lời. Mấy vị giáo sư trên đài cung bất ngờ về việc cô học trò năm nhất có thể đưa ra đáp án, riêng giáo sư yêu tinh Flitwick lại niềm nở làm như thể đó là chuyện đương nhiên nói:
“Trò Granger, câu trả lời của trò là…”
Hermione khuôn mặt kích động nói:
“Em biết. Định luật Ferit nói về sự bảo toàn ma lực trong các tế bào ở con người, và nhờ nó ta có thể kích thích chúng phát triển. Nó được ứng dụng trong việc chữa thương, mà cụ thể ở đây giúp đẩy nhanh quá trình khép lại vết thương.”
“Hơn nữa, nó còn dùng trong việc thay thế các bộ phận bị phá hoại, trực tiếp sau khi cắt bỏ. Bệnh nhân chỉ cần thời gian ngắn để làn mà thôi. Một ứng dụng rõ ràng nhất chính là thuốc tái tạo lại xương cốt…”
Cô bé nói một tràng, giống như mấy thứ Ambrose ba người thảo luận trên toa tàu tốc hành Hogwarts.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...