Vạn Giới Pháp Thần

“Tâu bệ hạ. Tên người sói khổng lồ này không chỉ khác lũ người sói thường ở chất lượng độc người sói trong người.”

“Có thể nói, nó cao cấp hơn bọn người sói khác nhiều. Hơn nữa thần có một phát hiện.”

“Chuyện gì?” Ambrose hơi bước chậm lại hỏi.

“Thần e rằng đây còn không phải con người sói to nhất, sau khi phân tích, thần chắc chắn rằng bên trên hắn còn có một người sói khác mạnh hơn điều khiển, chi phối.”

“Bọn hắn đều là người sói nguyên thủy phải không?”

“Đúng vậy, thưa bệ hạ. Kẻ thù của chúng ta có thể là một gia tộc người sói. Mà tên người sói cầm đầu là một chiến lực cấp 5.” Helios ổn trọng nói.

“Vậy sao…”

Ambrose nói bâng cua một câu, cậu không kinh ngạc vì đã đoán được phần nào, vừa dứt lời thì bọn họ đã đi tới một cánh cửa rất to, phải tới mười mét.

Một vị pháp sư đứng bên cạnh cúi đầu chào nhà vua và nữ hoàng rồi ông ta mở cánh của ra. Ông ta tên là Dante - một trong mười vị pháp sư cấp 4 trong Hoàng gia Ma pháp đoàn.

Bên trong là một con sói khổng lồ, cao hơn năm mét, dài gần tám mét. Mặc dù đã thấy qua bức ảnh nhưng khi nhìn thấy con quái vật này, Ambrose không khỏi bất ngờ.

“Nó vẫn luôn giữ ở hình dạng này hả? Không biết trở lại thành người được.”

Helios đáp:

“Thần không biết, thưa bệ hạ. Bình thường người sói muốn biến thân phải sử dụng chất độc người sói trong người, còn tên này, có lẽ hắn có cách tự điều khiển chất độc đó trong người.”

“Vậy là hắn không muốn biến thành người… Hắn có trí tuệ không, hay chỉ là một con rối bị điều khiển.”


“Có ạ.”

Ambrose liếc nhìn con sói đang bị xích khắp người, từng hơi thở đầy khói trắng xóa vì cái lạnh không ngừng phun ra trong cái ngực phập phồng.

Ambrose trầm ngâm một lúc mới nói sang chuyện khác:

“Tối nay các khanh chuẩn bị ra sao rồi. Có chắc tóm được tất cả bọn chúng không?”

“Vâng, xin bệ hạ yên tâm, thần và mười vị đoàn viên Hoàng gia Ma pháp quân đoàn đã bàn bạc xong. Nếu tối này bọn chúng tới, chắc chắn không có đường về.” Helios nói với giọng kiên quyết.

“Tốt rồi. Chúng ta chờ xem bọn chúng là ai mà dám tấn công nhà Karling.”

Ambrose không thèm nhìn tên người sói nữa, cậu dẫn đầu đi vào trong phòng khách trang viên, vừa ngồi xuống chủ vị, cậu bỗng nhớ ra một chuyện hỏi:

“Bác Baemyn, bên Bộ pháp thuật Pháp thế nào rồi?”

Ông quản gia cung kính nói:

“Bọn họ ngỏ ý sẵn sàng giúp đỡ, nhưng tôi đã từ chối rồi.”

“Ừ, chuyện này càng ít người biết càng tốt. Dân Muggle xung quanh đã di tản hết rồi phải không?”

“Đúng thưa cậu chủ. Bộ pháp thuật Pháp đã liên hệ với chính phủ Muggle để bọn họ làm chuyện này.”

Ambrose gật đầu một cái rồi nhìn Fayola trao đổi ánh mắt, hai đứa quyết định chờ đến tối, bắt được mấy tên nữa, tra hỏi, sau rồi mới tính tiếp.

=====

Rất nhanh, mặt trời lặn xuống, lúc nửa đêm, khi mặt trăng lên tới đỉnh đầu, xung quanh tòa trang viên vô danh vang lên hàng loạt tiếng gào rú của sói.

Nhưng tiếng động kinh dị khiến người lớn mật to gan nhất cũng phải run sợ. Trong bóng tối pha lẫn ánh trăng lờ mờ, nếu mắt tinh hơn một chút có thể thấy từng bóng đen lao vun vút qua những đồng cỏ, qua từng bụi rậm…

Nhìn kĩ hơn, cái bóng đen này khá giống thú vật đang chạy săn mồi, lại khá giống hình dáng con người. Đây chính là lũ người sói.

“Hú... Hú... Hú…”

Đối diện với tất cả, Ambrose và Fayola đang ngồi trên ban công tầng hai, trước mặt hai người là một cái xe đẩy bánh ngọt cùng hai tách trà nóng hổi. Đã vậy sau lưng còn có ba cái lò sưởi không ánh sáng luôn khống chế nhiệt độ luôn ở mức 23 độ Xê.

Và phía trước hai người là một đội hình phù thủy gồm ba mươi người, tất cả đều lắm chặt đũa phép. Riêng mấy vị Hoàng gia ma pháp đoàn thì ăn mặc chiến giáp, tay cầm trọng kiếm, trông không khác gì các chiến sĩ thời trung đại.

Nhìn qua là Ambrose đoán được thanh trọng kiếm kia mà hạ xuống thì một con người sói sẽ mất mạng.

Baemyn thì lo lắng đứng bên cạnh hai người, ông ta ánh mắt luôn chăm chú xung quanh phòng khi có kẻ bất ngờ tập kích.

Còn Helios Đại hiền giả thì đứng phía dưới chỉ huy đội hình.


Thấy đám người sói đã tới phạm vị công kích, ông ta hét lên:

“Chuẩn bị…. Tấn công.”

Ngay lập tức.

“Xèo xèo xèo…”

Hàng chục tia sáng đỏ ngầu bắn về phía đàn sói… chỉ sau một giây, hơn hai mươi tên người sói bị gục ngã… đồng thời, tại mỗi nơi chúng ngã xuống liền phát nổ ba tiếng đinh tai.

Cú nổ khiến bọn người sói bên cạnh bị hất bay ra xung quanh, không chỉ thế, lửa còn bén lên đám lông dễ cháy của chúng, hầu như đoàn người sói đầu tiên bị tiêu diệt ngay tức khắc.

Thấy thế, đám phù thủy trong lòng nhộn nhạo, nhưng tay không dừng lại, bọn họ không ngừng bắn ra mấy loại bùa chú có tính sát thương lớn…

“Expulso.” (ND - Bùa nổ level 3)

“Glacius.” (ND - Bùa đóng băng) 

“Reducto.” (ND - Bùa hủy diệt)

“...”

Không chỉ có cơn mưa chú, khi đám người sói chạy qua khỏi đám mưa bùa chú thì chúng sẽ tới một lớp màng chắn ma thuật vô cùng mạnh mẽ do Helios Đại hiền giả lập ra.

Ngay khi tiếp xúc với cái màn chắn này, bọn người sói bị phân giải ra cấp nguyên tử ngay lập tức - nói chung là chết không còn mảnh vụn.

…..

Trận đấu diễn ra với sự tàn sát nghiêng về phía một bên, đến lúc chết non nửa ma sói, mới có một tiếng hừ lạnh vang lên trong không khí, giọng nói mang đầy vẻ giễu cợt:

“Đúng là bọn cấp thấp, hạ đẳng, chỉ có mỗi vậy mà không xong… Hừ, chúng mày chỉ xứng đáng làm pháo hôi mà thôi.”

Trong ánh trăng, bầu không khí vặn vẹo một chút rồi năm bóng người xuất hiện, tên cầm đầu nói.


Phía xa. Ambrose từ ban công cũng có thể cảm nhận được tất cả năm người này đều là ma pháp sư cấp bốn.

“Thật là một đội hình xa hoa..” Ambrose không khỏi suýt xoa nói.

Nếu không phải Ambrose mang tới thế giới thực mười chiến lực cấp bốn, thì với cậu, Fayola và Baemyn ba người chỉ còn cách chạy.

Fayola có thể giải quyết tốt năm người này, nhưng đừng quên phía sau màn còn có một chiến lực cấp 5 chưa xuất hiện, để đề phòng Ambrose bị đánh nên thì chỉ có cách rút lui.

Nhưng giờ đã khác, không cần Helios Đại hiền giả ra tay, chỉ cần Dante mười người là được.

Tên áo đen cầm đầu ánh mắt vàng khè, tiện chân đá một cái vào đầu một người sói dưới chân, cú đá khiến người sói kia vỡ toác đầu bay ra xa chết ngay tức khắc. Hắn giọng khinh thường:

“Đúng là lũ vô dụng, không chịu nổi một đòn.”

Bên cạnh, một giọng nói nịnh nọt nói::

“Đại ca, ngài chấp làm gì bọn chúng, đối thủ của ta ở trong ngôi nhà kia, nghe nói, tối hôm qua anh em nhà Volemiis thất bại, không những thế, thằng lỏi Dubois cũng bị bắt, thằng tạp chủng đó thật khiến người ta mất mặt.”

“Hừ, ba tên vô dụng, có mấy tên phù thủy ẻo lả không đánh xong, vậy là con dám xưng là chiến tộc.” Tên đại ca nói.

“Còn hai đứa kia nữa, nếu không phải ‘Ngài’ giúp bọn hắn, thì chúng đã chết từ tám đời rồi, sống lâu như vậy mà không mạnh nên một chút nào…” Một đứa khác phụ họa.

“Phải đấy, lão Lefebvre nói đúng.”

“…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui