Mụ phù thủy chạy tới, nhưng bà không thấy bất kì đứa trẻ nào, chỉ thấy mấy con sói bất tỉnh, mụ vung tay, một ánh sáng bạc bao phủ lấy mấy con sói, chúng tỉnh lại, mụ trầm giọng nói:
“Chuyện gì đã xảy ra, bọn trẻ đâu.”
“Thưa nữ hoàng, chúng thần đã vây bọn chúng ở đây rồi, nhưng…”
“Nhưng cái gì...” Mụ ta hét lên.
Mấy con sói giật mình lùi một bước, chúng lắp bắp:
“Dạ, có một người đàn ông to béo cứu bọn chúng… Mong nữ hoàng thứ tội…”
Một tên đàn ông to béo, mụ nghĩ, mắt mụ đảo qua mấy con sói, mụ chỉ một con nói:
“Ngươi, lại đây.”
Con đó gật bắn mình, cả người nó run lên, nó trườn mình tới gần mụ phù thủy.
Tay mụ ta bắt lấy con sói, giơ lên, không để ý con sói đau quá rên rỉ… Mụ chăm chú cảm nhận, đây là dấu vết của phép thuật, không những thế, nó còn rất quen thuộc.
Chính là hắn, mụ bừng tỉnh mụ nhận ra người thi phép, nhưng đáng lẽ ra hắn phải trong ngục chứ.
Tên người lùn Ginarrbrik thấy mụ phù thủy đứng yên, cung kính hỏi:
“Thưa nữ hoàng, chúng ta có đuổi theo không ạ?”
Mụ quăng con sói xuống đất, phẩy tay nói:
“Không cần bọn chúng đã đi xa rồi.” Mụ ra lệnh: “Về lâu đài.”
Nếu hắn cứu bọn trẻ thì chúng bây giờ đã gặp Alan, chiến tranh sắp bắt đầu ta cần trở về chuẩn bị, kế hoạch nên bắt đầu, mụ phù thủy nghĩ.
====================
“Nhanh lên, cậu tìm thấy bọn họ không?” Sau khi tiễn ông già Noel, Ambrose và Fayola hai người tìm khắp trong ngục, nhưng hai người không tìm thấy chỗ giam ông thần rừng Tummus.
“Mình không thấy, có thể họ bị nhốt nhà giam khác…” Ambrose trả lời Fayola.
Lúc này, tiếng huyên náo từ xa vọng lại, cả hai đứa nhận ra mụ phù thủy đã về lâu đài. Chúng trao đổi ánh mắt rồi đồng thời chạy trở về thư viện, chúng không muốn mụ ta biết chúng đi ngáng chân mụ sau lưng.
Vừa trở lại, hai đứa vừa ngồi, mụ phù thủy đã bật cửa phòng xông vào, mụ ta nhìn thấy hai đứa lấm tấm mồ hôi, mụ hờ hững hỏi:
“Hai cháu vừa chạy đâu về à..”
Ambrose giật mình, cậu vội lau mấy giọt mồ hôi trên trán nói:
“Không ạ, vừa nãy Fayola thi triển phép thuật mới, chúng cháu bị nhiệt độ của nó ảnh hưởng.”
Ambrose nháy mắt với Fayola, cô bé hiểu ý giơ tay lên, miệng hô: “Fireball.”
Một quả cầu lửa xuất hiện trôi lơ lửng trên tay Fayola, cô bé cười nhìn mụ phù thủy như muốn bà khen một câu.
Mụ phù thủy ánh mắt kinh ngạc nhìn Fayola, mụ tiến tới, tay mụ chạm vào quả cầu lửa, nó lập tức đóng băng thành đá.
“Chanh..” Mụ tát Fayola một cái đau điếng, mụ không cảm xúc nói:
“Đây là cách mi trả ơn người đã dậy bảo mình phép thuật ư…”
Nói xong mụ đạp cô bé ngã xuống đất, Ambrose thấy vậy xông lên giận giữ nói:
“Bà làm gì vậy, Fayola có làm gì bà đâu…” Cậu định cho mụ ta một đấm, nhưng.
“Xèo.” Ánh sáng trắng lóe lên, Ambrose biến thành một bức tượng đá. Mụ trừng mắt nhìn Fayola nói:
“Nhìn đi đây là cái giá cho việc phản bội ta, ngươi thấy không…”
Fayola sững sờ nhìn Ambrose, má cô bé đau ráp, cô tuyệt vọng gào lên:
“Sao bà giết Ambrose, chúng tôi có làm gì bà đâu…” Cô bé đứng dậy, tay cô vung lên, một lưỡi gió sắc bén xuất hiện chém tới mụ phù thủy.
Khi nó tiến tới cách mụ một phân, nó biến mất. Fayola không cam lòng cô triệu tập một quả cầu lửa khác, lần này nó to hơn đầu người, nhưng quả cầu lửa cũng biến mất.
Fayola dùng hết ma lực, cô bé quỳ xuống thở dấp, nhưng con mắt thấu hận nhìn mụ phù thủy.
“Ôi, ta sợ quá, ta sợ một con nhóc trả thù mình quá… ha ha.” Mụ phù thủy khinh miệt nhìn Fayola,
“Ngươi lên biết, mình đã làm gì, các người đã thả hắn ra phải không, ta tìm thấy dấu vết phép thuật trên thanh kim loại. Ngươi tưởng là ta ngu hay sao..”
Về tới lâu đài, mụ kiểm tra ngay ngục giam của ông già Noel, mụ nhận ra ngay có người thả ông, dấu hiệu phép thuật còn rất mới.
“Con bé ngu dốt này, mi không xem lại hoàn cảnh bản thân mình đi, mi tưởng mi thật là công chúa của đất nước này à, ta chỉ muốn lợi dụng mi thôi,… Vậy mà không nhận ra. Các ngươi đã thả thằng già Nick đi đúng không?”
Từng lời bà nói như một lưỡi dao vô hình cắm sâu long Fayola, bà ta biết, cô hối hận nghĩ, vì mình mà Ambrose mới cứu ông già Noel đó. Cô thấy hối hận, Thân mình còn lo chưa xong mà còn lo cho người khác, Fayola bật khóc hu hu.
“Nhìn ngươi kìa, để ta đoán xem, mi muốn cứu mấy đứa trẻ con người nên mới làm thế, ha ha, vì thế mà người thân mi bị giết, thấy đáng không…” Mụ phù thủy châm trọc sự ngây thơ của Fayola.
“Nhân tiện đây, ta dậy ngươi bài học đầu tiên, không có sức mạnh thì đừng nghĩ làm gì cả.”
Fayola nghe vậy càng khóc to hơn, cô lê gối cần xin mụ ta:
“Xin bà làm ơn tha cho Ambrose đi, chính cháu chủ mưu, cháu muốn cậu ta làm thế…”
Mụ lại dùng chân đá cô bé ra, đầu Fayola va vào cạnh ghế, cô bé chảy máu, đau đớn nhưng cô vẫn nói:
“Xin bà, làm ơn…”
Mụ phù thủy bóp mà cô bé, mụ trợn nhìn thật kỹ Fayola, lạnh lùng nói:
“Mi lên may mắn vì mình còn có giá trị, thằng bé quả thực chưa chết hẳn, nhưng còn xem vào biểu hiện của ngươi.”
Nói xong, mụ ra khỏi phòng.
===========================
Sau khi giải quyết hai đứa bé phiền phức, mụ phù thủy đi vào phòng chiến lược, bây giờ mấy cái ghế đã đầy ắp người, khi mụ bước vào, cả đám im thin thít, nghiêm chào mụ.
Mụ ta ngồi xuống chủ vị nói:
“Các ngươi ngồi xuống đi.”
Đám bề tôi tuân lệnh ngồi, chúng nghe thấy mụ nói:
“Kền kền, ngươi do thám được thứ gì rồi.”
Một con kền kền cổ đỏ như máu, mỏ nó đen nhánh, ánh lên màu đỏ, nó cung kính tâu:
“Thưa nữ hoàng, thần đã do thám được Alan và quân đội của hắn tập chung phía bắc Bàn đá, bọn chúng đang thao diễn cho chiến tranh.”
“Ra trận mới luyện binh, thật là lũ ô hợp.” Một con báo to đen gầm gừ, mặt nó bị xẻ đôi bởi một vết sẹo khổng lồ, đây đây là một tên thống trong quân đội Nữ hoàng.
“Đúng vậy.” Mấy tiếng khác phụ họa.
“IM LẶNG.” Mụ phù thủy hét lên, “Còn gì nữa không?”
“Dạ thần thấy lũ con người. Ba đứa con Adam và Eva cũng ở đấy…”
Mụ phù thủy hừ lạnh một tiếng, rồi mụ nhìn con báo đen và một con quỷ đầu trâu mình người nói:
“Ta đã biết, Black Panther, General Otmin, quân đội chúng ta thế nào rồi?”
“Thưa nữ hoàng, lòng quân của ta đang dao động, bọn hắn sợ Alan, có nhiều tên đào ngũ.” Con báo đen vừa nãy nói nói.
“Giết hết tất cả, giết cho tới khi lũ hèn nhát đó sợ thì thôi.” Mụ ta độc ác quyết định.
“Vâng.” Con báo lui sang một bên
“Việc chiêu mộ binh lính không tốt lắm, nhiều tên nghe thấy chúng ta đã biến mất dạ, còn về vũ khí đã đầy đủ thưa nữ hoàng.” Con quát vật đầu trâu hình người thưa.
“Ngươi phải dùng mọi cách tăng cường quân đội, thuê bọn sinh vật hắc ám, cho bọn chúng làm pháo hôi, làm sao để người của ta chết ít nhất mà giết được mấy tên cứng đầu không nghe quản thúc đó.” Mụ phù thủy ra ngay quyết sách.
Mụ nhìn trên bàn, là mô hình địa đồ Narnia, mụ phất tay, một con rối hình sư tử xuất hiện ở chính phía trên Bàn đá, rồi mụ lại phất tay, một bức tượng lâu đài mụ xuất hiện ở chỗ nước cạn, mụ chỉ tay về vị trí đó, nói:
“Đây sẽ là nơi chôn thây của bọn phản loạn.”
Rõ ràng mụ ta là một chiến lược gia, một phù thủy vĩ đại, một người cực kỳ thông minh, giàu mị lực. Bọn bề tôi chung thành với mụ hết cỡ.
Mụ ta nhìn từng cận thần của mình bà nói:
“Sau cùng, nếu ta phải chết dưới tay Alan, thì các ngươi phải sống, không được chiến đấu tới chết, hay chạy trốn khắp nơi. Các ngươi nhớ đoàn kết lại, hai học đồ của ta sẽ tiếp tục lãnh đạo vương quốc này.”
“Không, thưa nữ hoàng, kết quả sẽ không tồi tệ như vậy.” Một giọng nói vang lên.
“Đúng vậy, chúng ta sẽ chiến thắng.”
“Chiến thắng.”
“Chiến thắng.”
===================
Xa xa, về phía nam, trong một túp lều giản đơn, một người đàn ông mặc trường bào đen đang ngồi trên một cái gường, nếu ta nhìn kỹ có thể thấy ông ta lơ lửng cách gường một phân. Xung quang ông ta, không khí mang một cảm giác huyền ảo.
Ông mở mắt, mặt ông như vừa tỉnh ngủ sau một thời gian dài, ông bình thản nhìn về phía Bắc, ông lẩm bẩm:
“Chiến tranh đã bắt đầu rồi sao, mong rằng nó không việc gì…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...