“Nhưng nếu tôi giơ đũa phép lên mà không ra được phép lạ nào hết thì sao?”
“Thì liệng đũa phép đi, đấm vô mũi nó.”
Nghe tới đây, Ambrose suýt nữa thì phun ra ngum nước bí ngô trong miệng, chưa bao giờ cậu nghe thấy thứ nào buồn cười như vậy… Phù thủy ném đũa pháp đi rồi lại đấm nhau kiểu Muggle.
Tiếp theo, Hermione hậm hực chạy tới nói với Ambrose:
“Em không tin được, hai đứa kia không biết tuân thủ nội quy nhà trường chút nào cả, bọn chúng muốn đi lang thang trong trường vào ban đêm. Nếu bị bắt thì nhà Gryffindor bị trừ hết điểm mất.”
Trông cô bé mặt mũi phồng hết cả lên vì tức giận, không tự chủ Ambrose đưa tay xoa bóp mấy cái trong lòng thầm nghĩ thật mềm, bóp thật sướng.
Ngược lại, Hermione trừng hai mắt nhìn cậu anh trai lớp trên nói:
“A đau… anh làm gì vậy. Hừ, không giúp người ta thì thôi lại còn…”
Cô bé giơ hai bàn tay khua khua như con mèo con đủng đỉnh lúc bị người khác trêu chọc, đặc biệt hai cái răng thỏ lồ lộ ra trông rất mắc cười.
Takagi và Fayola ngồi bên cạnh không thể không che miệng cười khúc khích.
Đến giờ, Hermione mới nhận ra tư thái mình đang xấu hổ thế nào, ‘bùng’ một cái, khuôn mặt cô bé như cái nồi hơi bị xì, Hermione đỏ mặt nói:
“Anh chị không cười nữa, lần này giúp em đi mà…”
Ambrose mãi mới ngậm được miệng, ôm lấy bả vai con nhóc, và cưng trìu xoa đầu cô bé nói:
“Được rồi, không cần tức giận. Để anh giải quyết.”
Rồi cậu ta mới hỏi Fayola:
“Không phải cậu nhận thằng nhóc nhà Malfoy vào trong Câu lạc bộ đấu tay đôi chứ?”
Cô bạn từ nhỏ của Ambrose khôi phục lại vẻ bỉnh thản thường ngày nói:
“Ừ. Thằng nhóc này cũng khá giỏi, nổi bật trong tuổi của nó. Nên chẳng có lý do gì không nhận nó cả.”
Ambrose gật đầu một cái, rồi hỏi:
“Nó có bị tư tưởng gì kì quái của gia đình không?”
“Không có, nhóc này cũng không biết gì nhiều về Voldemort, nó chỉ được bố mẹ của nó dạy là phải sợ ông ta mà thôi, không có tiêm nhiễm tư tưởng trung thành hay gì cả.”
“Vậy là tốt. Thế cậu nghĩ tối hôm mày bọn nhóc kia có thật sự đấu tay đôi với nhau không?”
Fayola nghe thế xì cười một cái, cô bé ánh mắt như hiểu thấu trần đời nói:
“Tất nhiên là không. Theo mình, đó chỉ là cái bẫy do nhóc Malfoy cố ý bày ra… không ngờ nhóc Potter và cậu bạn tóc đỏ lại dễ bị mắc lừa vậy.”
Nghe các anh chị nói tới đây, Hermione hốt hoảng nói:
“Vậy thì hai người họ sẽ bị bắt, thế là nhà của em bị trừ điểm mất, ôi bao nhiêu điểm em cố kiếm từ đầu năm tới giờ…”
Nhìn cô bé bộ dạng suốt ruột, Ambrose ba người không khỏi nhớ lại tình cảnh bọn chúng năm nhất, khi đó cả ba đều tranh nhau ghi điểm với các giáo sư, hòng đạt được Cúp nhà… khi đấy thật có không khí.
Takagi không lỡ nhìn đứa em gái nói:
“Không phải lo, chị Fayola sẽ tác động với Malfoy, để nó từ bỏ cuộc đấu này, khi đó mọi việc phải ổn không.”
Hermione anh mắt lấp lánh nhìn sang chị Fayola của cô, nhưng cả người lại dí sát vào người Ambrose, một tay khác nhéo nhéo cậu ta ra hiệu giúp mình.
Fayola trong mắt thấy tất cả, cô ậm ừ nói:
“Được rồi, để chị bảo với nó.”
Buổi trưa hôm đó, Fayola có cuộc nói chuyện riêng với Malfoy và hai đồng bạn, tên nhóc này tuy không muốn nhưng nó cũng không dám thách thức uy quyền của chị đại nhà rắn nếu không muốn phải chuyển trường, nó ngoan ngoãn nghe theo.
Nhưng đến khi tên này quay lại gặp Fayola, nó khuôn mặt đỏ như gấc vì thẹn và giận, nhóc Malfoy tức quá nước mắt rỉ ra nói:
“Chị Fayola, không phải em không muốn, mà là thằng nhóc Potter kiêu ngạo kia, và thằng rẻ rách nhà Weasley nữa… Bọn chúng không đồng ý, còn rêu rao chuyện này với mọi người, thật là mất mặt, lũ hèn hạ đó tưởng em sợ chúng…”
Tên nhóc này bắt đầu kể khổ, một bên, Crabbe và Goyle ăn nói ngờ nghệch nhưng cũng đủ chứng minh lời tên nhóc cầm đầu nói.
Fayola im lặng một lúc, rồi trong lòng chỉ xin lỗi Hermione mà thôi, cô nói:
“Được rồi, vậy tối nay hai đứa chúng bay tiếp tục đấu. Ta sẽ tới xem. Nhưng cũng đừng để mất mặt nhà Slytherin hiểu không?”
“Em biết.” Malfoy trông như mình là đứa tủi thân nhất trên đời nói.
…
Chuyện này cũng đến tai của Hermione, cô bé cũng giận đi tới làm ầm lên với Potter hai đứa đầu to mà không não kia.
Nhưng nào có thu được kết quả gì, cô bé lại mang khuôn mặt rầu rĩ tới gặp Ambrose. Cậu thở dài an ủi cô bé nói:
“Haizzz… để tối nay anh đi cùng em, nếu có chuyện gì thì có thể ứng đối được.”
…
Thế là mười một giờ tối hôm đó, Ambrose đang thư thái ngồi trên một chiếc ghế dài trước bức ảnh Bà Béo trông cửa cho Ký túc xá nhà Gryffindor. Bên cậu là thằng nhóc mặt tròn Neville Longbottom mà cậu đã gặp trên tàu.
Qua nói chuyện, Ambrose mới biết nhóc này thật xui xẻo làm sao, tiết học bay đã bị thương chật khớp tay rồi, bây giờ về lại không vào kí túc xá được, buộc phải ngủ la liệt trên hành lang lạnh giá bằng đá.
Trong khi đó Bà Béo lại đi chơi đêm…
Cậu đang định cho nhóc này một chút thuốc chống lạnh thì cái giọng nói lanh lảnh quen thuộc vang lên:
“Mấy bạn không biết nghĩ gì đến danh dự của Gryffindor hết. Mấy bạn chỉ biết đến mình thôi. Tôi không muốn tụi Slytherin lại giành được Cúp Nhà. Công tôi trả lời đúng mấy câu thần chú trong giờ giáo sư McGonagall, được điểm nào cho nhà Gryffindor là mấy bạn làm mất hết.”
Đó là Hermione, cô bé cùng hai thằng nhóc kia bước ra khỏi cánh cửa.
“Đi chỗ khác!”
“Cũng được. Nhưng tôi báo trước, rủi như ngày mai mấy bạn phải lên tàu về nhà thì ráng mà nhớ những gì tôi đã nói… Mấy bạn thật là…” Hermione tức điên rồi, cô bé không thèm để ý hai đứa này nữa nói.
Cố điều khi quay đầu lại, cô bé nhận ra là Bà Béo không còn. Đúng lúc này, Ambrose lên tiếng nói:
“Hermione.”
Cô bé nghe vậy quay lại nói:
“Anh Ambrose… anh tới rồi à. Em định bảo anh mặc kệ chúng, nhưng giờ…”
Potter và Ron cũng nhìn thấy Ambrose hai đứa hơi cảnh giác nói:
“Chào buổi tối, anh là…”
“Hai cậu không cần lo lắng, anh của các chú tới với tư cách là nhân chứng. Không phải ngăn cản hai đứa.”
Nghe vậy hai đứa trốn ngủ mới thở phào một hơi, Potter lên tiếng:
“Cảm ơn anh, Ambrose.”
“Tốt chúng ta đi thôi. Ở phòng Truyền thống nhỉ. Kìa Hermione lại đây.”
Ambrose kéo cô bé tới bên cạnh mình rồi bảo hai đứa kia dẫn đường, còn tên nhóc mặt tròn thì lẽo đẽo theo sau.
Trong khi hai đứa khi căng thẳng đi trước, thì Ambrose lại bình tĩnh nói chuyện với Hermione ở phía sau, cậu nói chắc nịch:
“Yên tâm, không bị phát hiện đâu.
Khi cả bọn tới nơi, Ambrose cảm thấy mình đi qua một lớp màn ma thuật rồi một ánh sáng chói lòa đập vào mắt cậu.
Căn phòng Truyền thông không có vẻ vắng lạnh, tối thui chút nào, ngược lại là đầy ánh sáng và sự ấm áp. Có một phù thủy rất mạnh đã xây dựng kết giới ma pháp ở đây.
Không cần đoán Ambrose cũng biết là ai, cậu vẫy tay nói:
“Ah, Fayola không ngờ cậu lại ở đây?”
Ambrose thật sự bất ngờ khi thấy Fayola ở đây, cậu nghĩ cuộc hẹn này chỉ là trò đùa hoặc nhóc nhà Malfoy không đến hoặc chỉ tới một mình thôi chứ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...