“Mình cũng nghĩ vậy. Hừ, ước gì tên Tôm đó xuất hiện, ta giải quyết hắn luôn.” Ambrose đồng ý đáp lại, rồi cầu nhìn ông quản gia nói:
“Bác Baemyn, bác cho người bắt bằng được Muter Chột mắt đó. Để xem chúng có âm mưu gì. Còn năm tên Tên tử thần thực tử dám xông vào trang viên Karling nữa, đến lúc tra ra tên bọn chúng rồi.”
“Vâng, tôi đi làm ngay.”
Ông quản gia Baemyn vừa ra khỏi cửa phòng, thì Adam lại xuất hiện, anh ta cúi chào Baemyn rồi đi tới trước mặt Ambrose và Fayola khom người nói:
“Chuyện của cậu chủ nhờ tôi tìm nhà Pevensie đã có kết quả, chỉ là…” Nói đến đây, Adam ánh mắt hơi đắn đo nhìn Ambrose.
Chẳng lẽ Lucy bốn anh em họ xảy ra chuyện gì, Ambrose và Fayola trao đổi ánh mắt một thoáng, và cậu nói:
“Có gì anh cứ nói thẳng.”
“Vâng, gia đình Pevensie gồm có sáu người. Hai bố mẹ và bốn người con, hai trai hai gái. Vợ chồng Pevensie đã chết cách đây hai mươi năm ở Trại dưỡng lão Kensington phía tây trung tâm Luân Đôn.”
“Còn bốn người con của họ đều chết trong một vụ tai nạn tàu hỏa vào tháng 7 năm 1949.”
“Chuyện này…” Ambrose và Fayola nhìn nhau không nói lên lời. “Lucy bọn họ chết rồi… hơn nữa lại chết ngày sau khi trở lại thế giới thực một năm.”
Lần đầu tiên Ambrose và Fayola hai người gặp Lucy rồi trở lại Nông trại Felix là vào năm 1943, khi đó Lucy mới tám tuổi.
Rất nhanh sau đó, lần thứ hai họ gặp lại Lucy khi cô bé được triệu hồi trở lại Narnia giúp Caspian lên ngôi vua, lúc này cô bé trông hơn mười tuổi một chút. Nghe mấy anh em họ nói thì họ đang chờ tàu điện ngầm để đi học.
Khi đó chiến tranh thế giới lần hai kết thúc, thì bốn anh em họ mới trở lại trường học từ chỗ sơ tán. Ambrose đoán năm đó là năm 1945… rồi ba năm sau, tức năm 1948, Lucy Edmund và Eustace qua một bức tranh tới Narnia. Hai người họ vừa trở lại thế giới thực được một năm đã chết.
Đột nhiên, Ambrose nhơ tới một thứ, cậu ấp úng nói:
“Chuyến tàu đó.. có phải là chuyến tàu đó không, Adam.”
Anh trợ lý Adam khuôn mặt khó khăn nói:
“Vâng, thưa cậu chủ, đó đúng là chuyến tàu đó.”
Ambrose hai mắt mờ đi, lại là chuyến tàu đó. Ambrose nhớ ra cụ của cậu, giáo sư Digory Kirke, ông ta là cha của bà nội Ambrose.
Ông ấy cùng vợ của mình, Keva French, mẹ của bà nội Ambrose, chết trong cuộc tai nạn tàu hỏa vào đúng tháng 6 năm 1949… chỉ một năm sau khi ông bà nội cậu cưới nhau.
“Đây chỉ là trùng hợp, hay có chuyện khác xảy ra…” Ambrose hoang mang nghĩ.
Bên cạnh, Fayola lại hỏi:
“Trong danh sách nạn nhân có đứa bé nào tên là Eustace không?”
“Có, thư tiểu thư Fayola.”
“Vậy, bọn họ, bốn anh em nhà Pevensie có để lại di vật gì không?” Fayola cuối cùng nói.
Adam im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói:
“Vâng, theo tôi tìm hiểu thì là có. Chỉ là tôi không mang tới đây được, chỉ có ảnh thôi.”
Adam nói xong, tay rút ra từ trong cặp một chồng ảnh đen trắng, thời đó, khi chụp lại hiện trường có máy ảnh đen trắng là phát triển lắm rồi.
Fayola nhận chồng ảnh, cô bé lật từng bức một, rất nhiều thứ cô thấy quen quen, như cái cặp tóc của Lucy… nhưng khi dở tới một nửa. Fayola đột nhiên dừng lại, hai mắt kinh ngạc lóe lên rồi trong lòng tự nhiên thấy buồn khổ.
Bên cạnh, Ambrose cũng nhìn thấy nó, cậu hai mắt trợn trừng, không nói lên lời:
“Đây… đây là…”
Bức ảnh hai người đang xem chụp một lá thư trông khá nhàu nát, với dòng chữ trên mặt viết vội, nhưng Ambrose nhận ra đó là nét bút của Lucy.
Trên bìa thư ghi lại rõ ràng từng chữ:
“Ngày 6 tháng 7 năm 1949...
Gửi Ambrose Karling...
Từ Lucy Pevensie…”
Trận tai nạn tàu hỏa lúc đó vô cùng khủng khiếp, cả đoàn tàu bị chôn vùi trong đường hầm sâu hàng chục mét.
Đến khi các cơ quan cứu hộ tìm tới con tàu thì đã mất hơn ba ngày, và không ai sống sót cả. Rất nhiều nạn nhân còn kịp ghi lại những điều, nhưng suy nghĩ cuối cùng của đời mình
Bức thư của Lucy chỉ là một trong số đó…
Ambrose run giọng nhìn Adam nói:
“Anh cũng thấy là thư này phải không?”
Ambrose nhớ lại trạng thái khó xử của của Adam vừa rồi hỏi.
“Vâng ạ, nhưng tôi chỉ nghĩ đó là trùng hợp.” Miệng anh thì nói thế nhưng khi nhìn thấy phản ứng của cậu chủ anh đoán lá thư kia là thực, người nhận cũng chính là cậu chủ trước mặt anh.
Nhưng tại sao một cô bé từ gần năm mươi năm trước lại gửi thư tới một người khi đó còn chưa sinh ra…
“Anh không cần nghĩ nhiều, chuyện này phải giữ bí mật. Tôi vaFayola quả thực quen cô bé đó, nói thế nào nhỉ… du hành thời gian cũng là một loại phép thuật phải không?” Ambrose nói.
Adam nghe vậy như chấn động, cậu ánh mắt không thể tin được nhìn Ambrose, cuối cùng, anh trợ lý nhớ lời lời của Baemyn nói:
“Cậu chủ là một người không ai ngờ được, cậu mang tới sự kì diệu mà không phép thuật nào tạo ra được, cậu nên nhớ điều này.”
Nghĩ tới đây, ánh mắt Adam trở lên sùng bái nhìn Ambrose, công thêm cảm động vì cậu chủ tin tưởng anh, Adam giọng nói chắc nịch:
“Cậu chủ yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật.”
“Tốt, anh có thể mang lá thư tới cho tôi không?”
“Có thể, lá thư này đang được cất giữ trong một bảo tàng nhỏ ở Fulham. Chỉ ba ngày là tôi sẽ mang tới cho cậu chủ.” Adam vỗ ngực nói.
“Ừ, anh đi đi, có khó khăn đừng ngại nhờ Baemyn giúp.”
“Vâng, tôi biết.” Nói rồi, Adam vội vàng rời khỏi căn phòng.
….
Căn phòng trở lại im lặng trong chốc lát, cả Ambrose và Fayola còn đang đắm chìm trong cái cảnh Lucy chết. Quá bất ngờ, chỉ mấy ngày trước bọn họ còn ngồi cùng nhau, giờ đã…
N phút sau, Fayola mới lên tiếng:
“Không phải là không có cách thay đổi…”
Ambrose hai mắt nhìn Fayola chờ cô bé nói tiếp:
“Cậu không nhớ cha mẹ cậu hả, không phải chúng ta đã trở lại quá khứ, gặp giáo sư Digory Kirke… có thể cuộc gặp đó đã thay đổi tương lai, cha mẹ cậu vẫn còn sống, nhưng chỉ là cậu không nhận ra điều đó thôi.”
Lời nói của Fayola như tiếng chuông cảnh tỉnh Ambrose, đúng vậy, không phải cậu đã thửa thay đổi tương lại sao, cụ của cậu, giáo sư Digory Kirke hẳn khi nghe lời nhắc của Ambrose đã làm gì đó…
Ông ấy đã làm gì đó khiến tương lai thay đổi, cậu cũng có thể làm được, quay lại quá khứ và cảnh báo Lucy mấy người.
Ambrose giờ chủ tiếc sao hồi đó trở lại gặp cụ của mình lại không tìm hiểu tại sao ông ta chết, nếu thế có lẽ ông ấy không mất trong vụ tai nạn.
“Nhưng làm thế nào để trở lại quá khứ được, qua cái tủ quần áo ở Cây Cột đèn chắc?” Ambrose trong lòng thầm nhủ.
“Không, ta không cần phải trở lại quá khứ, chỉ cần chuyển lời cảnh báo tới bọn họ không đi chuyến tàu ấy là được…” Fayola trầm ngâm nói.
“Phải.” Ambrose thốt lên. Cậu hai mắt sáng lên nhìn Fayola nói:
“Lúc Lucy ba người trở lại thế giới thực, Alan không phải có ẩn ý là Eustace sẽ trở lại Narnia sao… khi đó thằng nhóc này hẳn còn sống, ta có thể qua nó chuyển lời cho Lucy mấy người.”
“Có khả năng, nhưng ta không biết khi nào Eustace tới Narnia… hơn nữa ta không thể trở về đó được…” Fayola phân tích nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...