Vạn Giới Pháp Thần

Sau buổi họp, Fayola đang ngồi đối diện Ambrose trên bàn cầm một tách hồng trà giọng nghi vấn nói:

“Ẩn sĩ đã nói nếu không có mối nguy hiểm đến tính mạng thì Cái ác sẽ không tỉnh dậy phải không?”

“Đúng vậy.” Ambrose hai người đang ngồi trên ban công phía sau phòng họp, cậu vừa nhìn những con sóng nhấp nhô xa xa vừa nói. 

“Theo mình, Ẩn sĩ lúc đó đã không đủ năng lượng hoặc sức mạnh để tiêu diệt Cái ác, hoặc ông ta không thể… và khi đó, phong ấn Cái ác là sự lựa chọn tốt nhất, nhất là khi có sự trợ giúp của Alan. Chờ đến khi ta đủ mạnh có thể triệt để giết nó.” Ambrose tự tin nói.

“Nhưng thời gian của ta không còn nhiều!!” Fayola bình tĩnh đặt tách trà xuống bàn, giọng có vẻ bất đắc dĩ nói.

“Ý cậu là gì?” Ambrose đặt cốc trà xuống theo, cậu bé quay sang Fayola chưa hiểu hỏi.

“Cậu quên à… Cây Táo vàng, và thế giới này sắp hủy diệt.” Fayola nhìn Ambrose nói.

Ambrose sửng sốt trong chốc lát, và như nghĩ ra cái gì đó, cậu khuôn mặt đen xuống như than công nghiệp, cứng giọng nói:

“Phải. Mình quên mất.”

Ambrose trong lòng chửi ầm lên, tưởng bọn họ vừa mới kết thúc cái cuộc chiến dai dẳng nghìn năm với Cái ác xong, ai ngờ, cuộc chiến lại sắp bắt đầu lần nữa.

Cây Táo vàng, chính là nó.

Trước kia, khi Ambrose trở lại Narnia đón Fayola, bọn họ đã gặp Bán thần Leolacdo Duvanhkate, và ông ta đã giúp hai người làm sống lại Cây thế giới Táo vàng.


Cái giá phải trả của chuyện này là thế giới Narnia sẽ già nhanh hơn và cuối cùng là hủy diệt. (Xem lại chương 87, 88).

Mà thế giới hủy diệt thì tất cả mọi thứ trong nó đều bị hủy diệt theo, kể cả Cái ác, đó không phải mối nguy cơ trí mạng còn gì.

Hơn nữa, Ambrose và Fayola hai người còn có ý định thu phục cây Táo vàng rồi chưởng quản cả thế giới này, việc này nghe có thể thành công nhưng cũng có thể thất bại.

Ở cái thế năm ăn năm thua đó, không lý do gì Cái ác không vùng dậy, nó mà để mặc số phận của mình cho Ambrose và Fayola quyết định mới lạ, nó sẽ giết chết cây Táo vàng, hoặc ăn mòn nó, hoặc giống như hai người cố chưởng khống nó.

“Tuổi thọ còn lại của thế giới là bao nhiêu?” Ambrose hai mắt trầm trọng xuống nói.

“Khi đó, sư phụ nói nó còn khoảng một nghìn năm trăm năm tuổi thọ, và giờ đã qua hơn một nghìn ba trăm năm rồi…” Fayola nhẩm tính nói tiếp.

“Ta chỉ còn khoảng hai trăm năm thôi, nhưng mình nghĩ khoảng thời gian một trăm năm là an toàn, ai biết nó có thể sụp đổ sớm hơn.”

]

“Một trăm năm… Chúng ta có thể làm được.” Ambrose nói.

“Phải. Mình cũng nghĩ vậy.” Fayola đồng ý nói, không tự chủ, hai luồng uy thế không thể xâm phạm bành chướng ra xung quanh, nó lớn tới mức mấy anh lính bên ngoài phải cúi đầu đổ mồ hôi lạnh.

“Nhưng, lần này trở về thế giới thực, chúng ta không nên tùy tiện lại tới Narnia nữa.” Fayola một lúc lâu sau nói.

“Mình cũng nghĩ vậy, ta không biết dòng thời gian của thế giới này đưa ta tới đâu, có thể mười năm, hai mười năm hoặc tới trước mặt Cái ác. Trừ khi chúng ta sẵn sàng đánh lại nó.” Ambrose hiểu ý nói.

“Cậu định mang theo Helios Đại hiền giả đi cùng hả?” Fayola đột nhiên nói sang chuyện khác.

“Đúng vậy, không phải tên chủ nhân còn đứng chờ sao? Mình để ông ta đối phó hắn.” Ambrose giọng dĩ nhiên nói.

“Tớ chỉ băn khoăn một chuyện thôi, thế giới này như một giấc mơ của chúng ta vậy, khi hai đứa mình trở về thế giới thực cũng là lúc tỉnh dậy, và khi đó ta không có bất kỳ thay đổi nào, dù ở đây hàng chục năm. Nếu vậy, thì có khả năng Helios không thể thể chúng ta được.” Fayola nghiền ngẫm nói.

“Cậu lo cho sự an toàn của Helios hả, yên tâm đi, nếu ông ấy không thể tới thì sẽ bị giữ lại ở đây… Với lại chúng ta có thể mang đồ vật từ chỗ này về thế giới thực, chắc con người cũng không sao.” Ambrose giọng chắc nịch.

“Ừ… nếu không mình cũng đủ sức đánh với tên chủ nhân, cùng lắm lại ôm cậu chạy trốn.” Fayola híp mắt, miệng nhếch lên giọng có vẻ khinh Ambrose vô dụng nói.

“A này… chúng ta là người nhà nhá… đương nhiên phải vậy rồi.” Ambrose mặt dày nói. Trong lòng không phục thầm ghi lại, hừ, để sau này cậu khắc mạch ma pháp rồi xem, cậu sẽ cho Fayola biết tay.

“Ha… ha ha..” Fayola nhìn Ambrose cười há miệng, lâu rồi cô bé mới được cười khoái trí như vậy…

“Ha ha… Takagi nói đúng, trông cậu bây giờ rất mắc cười đó Ambrose. May là mình không có máy ảnh nếu không chụp một tấm tặng cho Takagi làm kỉ niệm.. ha ha..”


“Không thèm nói với cậu nữa.” Ambrose quay mặt ra chỗ khác, với lấy cái cần câu và bắt đầu câu cá.



“Bệ hạ bắt đầu câu rồi, nhanh thả cá xuống biển…”

“Nhanh nhanh lên, không Datus đoàn trưởng trách phạt không ai chịu trách nhiệm được đâu?”

“Phải phải.”

Ở một góc khá xa, tất nhiên là cách âm, mấy tên thủy thủ đang gồng mình vác từng rổ cá thả xuống biển…

==== Trở lại hiện thực ==== 

Ambrose đang định nói chuyện thêm thì đột nhiên một tiếng động lớn vang lên từ phía trước họ, vụ nổ lớn, và một cột lửa cao hơn hai mươi mét trào lên ở phía tây thủ đô.

Một phần tư bầu trời hòn đảo rực đỏ… trông có vẻ rất hoành tráng nhưng chỉ là vẻ ngoài thôi… đến tận Ambrose và Fayola ở đây không cảm nhận được một tý nhiệt độ nào.

Thấy vậy, Ambrose ánh mắt lạnh xuống nói:

“Chuyện gì xảy ra, lại có kẻ dám tập kích đế đô, không phải chúng ta có lớp chắn ma thuật sao?”

Lớp chắn ma thuật, hay kết giới ma thuật của đảo Luxuria không chỉ có khả năng phòng ngự các đòn tấn công từ bên ngoài, nó còn như một mạng lưới theo dõi thông tin, giám sát mọi hoạt động trên đảo.

Vì vậy, khả năng có kẻ địch lẻn vào và phá hoại từ bên trong gần như bằng không, nhưng không phải không có, nên Ambrose mới hỏi như vậy.

Đứng đầu bên cạnh Ambrose và Fayola là một vị đội trưởng của Hoàng gia Ma pháp đoàn, anh ta nhanh chóng liên lạc tới phòng chỉ huy trên tàu, rồi anh báo cáo lại với hai vị Vua và Nữ hoàng thần thánh:


“Tâu bệ hạ và nữ hoàng, đó là vị trí của ngục giam phía tây, có một tên tội phạm rất nguy hiểm chạy trốn.”

Ambrose và Fayola đột nhiên nghĩ tới một người, chỉ có thể là hắn mới có khả năng phá hủy kết cấu ngục giam chắc chắn nhất trên hòn đảo phải nói là nghiêm cẩn nhất thế giới này - Tên thô kệch

Cậu tức giận nói gằn từng chữ:

“Là hắn phải không?”

“Vâng, thưa bệ hạ.” Vị đội trưởng cung kính nói.

Ba năm trước, Ambrose sau khi bắt được Tên thô kệch đã dùng mọi khổ hình tra tấn, ép hắn nói ra tất cả mọi chuyện liên quan tới hắn và tên chủ nhân đáng chết của hắn, về nhà Karling và mọi thứ.

Hừ. Tên này chỉ cứng đầu được mấy ngày, sau đó phải khai ra tất cả. Khi đọc tờ khai của hắn, Ambrose tức điên nên, cậu suýt thì hạ lệnh xử quyết tên thô kệch…

Nhưng sao dễ dàng cho hắn qua như vậy, Ambrose hạ lệnh tra tấn, hành hạ tên thô kệch liên tục, nhưng không để hắn chết.

Còn vì sao Ambrose lại tức giận, đơn giản vì tên thô kệch kia cũng là một thành viên của nhà Karling, là tên phản nòi, tên phản bội đớn hèn nhất.

Tên thô kệch tên thật là Raychick Karling. Ambrose không nhớ rõ và cũng không quan tâm hắn có phải tổ tiên trực hệ của cậu không, nhưng chắc chắn không phải.

Hắn không hề có con hai cháu nào cả, hơn nữa, tên này đã hơn một nghìn tuổi, nghĩa là hắn phản bội gia tộc mình rồi mới dẫn tới việc dòng họ Karling bị thảm sát hàng loạt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui