Nhưng mà không kịp rồi, Lucy lại cảm thấy quả này mình thực sự chết rồi… cô quá chủ quan rồi… giờ đang là lúc đánh nhau sống chết chứ không phải lúc kinh ngạc.
Tuy nhiên, không có sự cho phép (của tác), Lucy muốn chết cũng không được, thanh kiếm Seren trong tay cô bé tự động hất mũi kiếm lên… đâm thẳng vào ngực đối thủ.
Cú đâm thấu ngực, xuyên qua thân mình mảnh mai của Takagi, máu từ vết thương trào ra… cả miệng cô ta cũng phun máu… Takagi không tự chủ ngã xuống.
“Chuyện này…” Lucy vội vàng đỡ lấy cô ta. Tuy là kẻ thù, nhưng Lucy chả bao giờ có ý nghĩ giết người cả…
Takagi lại phun một ngụm máu ra ngoài… nhìn chằm chằm vào mặt Lucy định nói thứ gì nhưng không thể nói được, mỗi khi cô ta mở miệng thì máu lại tràn ra.
“Am… Ambro… se.”
Cuối cùng, Takagi tan thành một đám khói xanh biến mất…
Lucy chỉ lẳng lặng nhìn tất cả, cô bé trong lòng hơi áy náy… nhưng cũng chỉ thế mà thôi, cô biết, cô gái trước mặt mình cũng là hàng giả được Cái ác tạo ra.
….
Nhưng Lucy không có thời gian để đứng đó bần thần, một bên khác, Caspian mọi người đã bắt đầu chiến dịch tấn công con rắn khổng lồ.
Caspian và hơn mười thủy thủ khác đang gồng mình kéo sợi dây thừng, mà sợi dây này được buộc chặt vào người con rắn khổng lồ nhờ mũi giáo tự chế của bọn họ.
“Cố lên…”
“Cố lên…”
“Kéo đi…” Caspian gào thét.
Bọn họ muốn kéo con rắn xuống phía dưới, đúng tầm cột buồm để Edmund đứng trên đó có thể tấn công.
Vấn đề ở chỗ, người bên dưới thì kéo được rồi, còn kẻ bên trên lại đang đứng đơ ra đó nhìn vô thần về một phía.
Thấy vậy, Lucy cắn răng nói:
“Edmund lại thấy gì rồi…”
Ngay sau đó, cô lăn mình qua bên dưới mấy sợi dây thừng, tới chân cột buồm cô bé trèo lên trên. Động tác của Lucy rất nhanh và quen thuộc, như thể cô là một thủy thủ đích thực.
Trèo lên trên một chút nữa, Lucy nhìn ra lơ lửng trước mặt Edmund là một đám khói xanh lè - đại diện cho Cái ác.
Và đám khói đó biến hẳn thành hình dạng của Phù thủy trắng, người độc ác nhất mà cô từng gặp, Lucy không thể quên được bà ta.
Mụ ta nói như đang mê hoặc anh trai của cô:
“Chúng ta lại gặp nhau, Edmund à…”
“Cháu đang cố chúng mình điều gì hả Edmund?”
“Rằng cháu là đàn ông trưởng thành đích thực. Không phải nghe lời ai, mà cũng chẳng cần ai chõ mõm vào việc cháu làm… Phải không?”
Đôi mắt mụ ta xanh như lá mạ mới mọc đầu xuân, mụ đưa bàn tay ra nói tiếp:
“Ta có thể giúp cháu, ta có thể giúp cháu thành vua của ta. Chỉ cần đưa bàn tay ra thôi.”
…
Bên dưới, Caspian mấy người như tới giới hạn, bọn họ bị con rắn biển hất bay, nhưng người khác còn may mắn thả tay kịp, chứ ba vị thủy thủ xấu số đã bị rơi xuống biển.
Bên trên, Edmund vẫn chưa có động tác gì… tên này vẫn ngẩn ngơ đứng ở đó. Nhìn chằm chàm về phía mụ phù thủy. Đang nhìn, đột nhiên cậu ta thấy một ánh chớp xanh lam lóe lên.
Mụ Phù thủy trắng đang trôi nổi trước mặt cậu bống bị chém làm đôi… khuôn mặt mụ kinh hoàng méo mó không tả nổi. Miệng của mụ há to, không cần nghe chỉ cần đọc khẩu hình là có thể biết mụ đang nói gì.
“Không… Không…”
Tới giờ, Edmund mới tỉnh lại, cậu nghe thấy giọng em gái mình hét lên vào tai mình:
“Edmund, tỉnh lại.”
Cái này, thật là mất mặt. Đây là ý nghĩ đầu tiên trong đầu Edmund, lần thứ hai trong thời gian chưa tới một tiếng, cậu bị em gái mình lay dậy.
Cậu chưa kịp nói gì thì Lucy lại hét lên:
“Cẩn thận, con rắn biển tấn công…”
Sau lưng Edmund, con rắn biển đã thoát khỏi mấy sợi dây thừng phiền phức, cả người nó vang lên mấy tiếng ‘tạch tạch’.
Khi Edmund quay lại, cậu nhận ra là con rắn đã khóa vị trí của hai anh em cậu rồi, nó chỉ chờ cơ hội để tấn công thôi… chỉ cần một cử động nhỏ hay tiếng động nhỏ thôi.
Lucy bên cạnh lại chọc chọc ngón tay vào lưng anh trai mình, chờ đến khi Edmund quay lại, cô bé nhẹ nhàng đưa thanh Seren cho cậu ta và ra hiệu chờ thời cơ tấn công.
Hai đứa lầm lầm nhìn con rắn trong một giây rồi Lucy ra hiệu cho Edmund, ngay tức khắc, cô bé hét lên:
“Ta đang ở đây này, con quái vật kia…”
“Tới mà giết ta đi.”
Đồng thời, Edmund cầm thanh kiếm phát sáng khua khua gây sự chú ý của con rắn.
Quả nhiên, con rắn rít lên một tiếng rõ to một tiếng rõ dài rồi nó há mồm cắm đầu về phía Lucy hai anh em… định một ngụm nuốt trôi cả hai người.
“Chính là lúc này, Edmund.” Lucy hét lên vào tai thằng anh.
Edmund hai tay nắm chặt thanh kiếm, chờ đến khi con rắn xông tới, cậu co tay lại lấy đà đâm thẳng vào trong cuống họng rắn.
Tên này còn vòng lưỡi kiếm sao cho nó đâm chếch lên phía trên về vị trí bộ não. Cú đâm rất nuột, không cần tốn nhiều sức mà hơn hai phần ba lưỡi kiếm ngập mình vào thịt con rắn.
Bị đau, rắn biển điên cuồng hét, nhưng chỉ hét mà thôi. thân thể nó không động đậy được gì nhiều, chắc hẳn cú đâm khiến mấy dây thần kinh của rắn bị thương (nếu nó có dây thần kinh).
Thấy cánh tay mịnh nặng dần, Edmund đoán là con rắn sắp ngã nên cậu bèn rút thanh kiếm ra… Cú rút ra cung đâu không kém, con rắn lại hét toáng lên.
Cả người bên ngoài của nó như bị nhiễm điện, mấy chục tia sét từ người nó bắn ra môi trường xung quanh. Còn bên trong giống như bị đốt cháy, cả người con rắn phát sáng như một chiếc đen lồng.
Mới đầu rắn biển còn dãy dụa được một tí, nhưng sau thì ngưng hẳn lại.
Bên dưới, Capsian bọn người thấy tất cả, bọn họ đang vui mừng la hét, bọn họ đã hạ được con quái vật rắn khổng lồ kia…
Đây sẽ là một câu chuyện vô cùng đáng tự hào để kể lại cho con cho cháu, cho các bậc hậu nhân về sự tinh của tổ tiên họ.
Vẫn đề là bọn này không vui được bao nhiêu đã phải ứng đối với nguy cơ tiếp theo. Cả thân hình khổng lồ của con rắn không ngã đổ xuống biển mà lại lên con tàu Dawn Treater vốn tả tới.
“Tránh ra… nhanh..”
“Nó đang rơi, cẩn thận.”
Phía dưới, các thủy thủ hò hét nhau tránh ra khỏi vị trí rơi của con rắn…
“Uỳnh…”
Cả con tàu chấn động dữ dội, Lucy nghe rõ mồn một tiếng thứ gì đó gãy ‘Rắc’ một cái.
Các thủy thủ cũng vậy, rất nhanh bọn họ biết là thứ gì gãy. Họ thấy một thủy thụ hớt hải chạy từ dưới boong tàu lên trên, ánh ta hai mắt kinh hãi nói:
“Đức vua… không xong… sống thuyền bị gãy, các bên mạn thuyền đều bị nứt to hơn. Con thuyền Dawn Treater đang chìm dần.”
Tên thủy thủ vừa nói xong, cả con tàu lập tức nghiêng sang một bên, cột buồm vốn đứng thẳng chín mươi độ, giờ nghiêng sang trái hơn ba mươi độ rưỡi có ít.
Trên đó, hai anh em Lucy và Edmund phải bám chặt nếu không muốn bị rơi xuống biển. Đồng thời hàng loạt tiếng động kẽo kẹt vang lên…
Bằng mắt thường có thể thấy con tàu đang vỡ ra làm đôi ở đúng vị trí xác con rắn - giờ cái xác đã tan thành làn khói xanh.
“Thuyền đang chìm. Tất cả thả thuyền cứu hộ xuống. Di tản, nhanh… Nhanh lên.”
“Người bị thương đi trước…”
“Drinian, giữ vững bánh lái, đừng để thuyền nghiêng hơn nữa.”
“Vâng. Thưa bệ hạ.” Thuyền trưởng đáp lại.
====
Cách con tàu đang chìm nghỉm không xa, trận chiến của Fayola cung dần đi tới hồi kết, ‘Fayola hàng giả’ vừa rồi vốn đang biến thân thì trở lại hình dáng ban đầu,
Nhân cơ hội đó, Fayola cho ả một đòn rất hiểm vào tai trái, khiến cánh tay ả đứt lìa.
Đặc điểm chung khi chiến đấu của cả ‘Fayola hàng giả’ và Takagi là không bao giờ tiết kiệm lượng ma lực trong cơ thể.
Điều này dẫn tới khi nguồn bổ sung ma lực của hai người này là Cái ác đột nhiên bị ‘tắt điện’ cả hai sẽ bị sốc (sock) một đoạn thời gian ngắn.
Với trường hợp của Takagi, cô ta đang thi triển một pháp thuật rất mạnh, cần một lượng ma lực lớn. Khi nguồn cung ma lực bị cắt, ngay lập tức, ma lực trong chính cơ thể cô ta bị lôi ra để thi phép.
Cũng may cho Lucy, lượng ma lực có trong cơ thể Takagi cũng không đủ để điều khiển hàng trăm đồ vật tấn công cô bé… nên Takagi bị cạn kiệt ma lực ngay tức thì, và gục xuống.
Còn về ‘Fayola hàng giả’, ả ta có lẽ thông minh hơn hoặc gặp may hơn nên không dính phải trường hợp của Takagi.
Nhưng ả cũng không trong tình trạng tốt lắm. Vốn thua về trang bị, Fayola nắm trong tay cây ma pháp trượng Aquaetigni - một vũ khí của Bán thần cấp ma pháp sư.
Phải nhờ Cái ác hỗ trợ ‘Fayola hàng giả’ mới hơi chiếm lợi thế một chút. Nhưng giờ thì khác… ả ta hoàn toàn bị Fayola treo lên đánh.
“Khốn nạn, ta không cam lòng… Tại sao lại vào lúc này… Ahhh.” Ả kêu lên trước khi bị Fayola đánh thành bột mịn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...