Ambrose thây số lượng nô lệ lần này còn nhiều hơn cả hôm qua, đặc biệt là có một tấm bảng bằng gỗ chữ rất to ghi:
=== Đường viền bảng ===
Ngày đặc biệt - Mua nô lệ tặng nô lệ - Có thẻ mua lẻ, nhưng không giảm tiền.
=== Đường viền bảng ===
Đọc xong, cậu liếc nhìn mấy người nô lệ khốn khổ chuẩn bị bán, xem ra bọn buôn người này sắp xếp hàng bán chính và hàng khuyến mãi với nhau, cho các vị khách dễ dàng định giá.
Rất nhanh, Ambrose thấy được Lucy, cô bé quả là thiên nga lạc giữa bầy gà… xung quanh cô có nhiều vị khách xăm coi nhất.
Lucy bây giờ đâu phải con nhóc hai má tròn tròn phúng phính như trước, cô bé trông như một thiếu nữ mới lớn… khiến Ambrose một cảm giác hơi là lạ.
Ah… bất ngờ là Caspian cũng bị khóa hai chân hai tay bên cạnh Lucy, tên này đang nói gì đó với cô bé. Caspian lại bị coi như hàng khuyến mại tặng không… thật là.
Trận đấu giá chưa bắt đầu, nhưng đã có một tên quý tộc - tên này phải nói là ăn mặc đẹp nhất trong nhóm khách hàng - tên này là một ông già râu dài, vẻ mặt hiền từ đẹp đẽ.
Ông ta nói với Pug Mắt xếch:
“Chào Pug, nhiều hàng hơn mọi ngày hả?”
Pug Mắt xếch nào dám làm ngơ, hắn kính cẩn cúi đầu chào rất thấp rồi nói bằng cái giọng ngọt như mía lùi:
“Vâng, thưa đại nhân.”
“Ngươi đòi thằng nhỏ này bao nhiêu tiền?” Tên quý tộc kia hỏi, chỉ vào Caspian.
Hai mắt hắn sáng lên như hai vì sao, hắn nhìn khắp người Caspian như nhìn thấy báu vật vậy, đặc biệt là bộ phận dưới lưng của cậu ta.
Anh mắt này khiến Ambrose rùng cả mình, cậu đã từng thấy tại tên thiếu gia hôm qua (tên mà Ambrose ném vào chuồng ngựa), khi hắn nhìn mấy thiếu nam xinh đẹp. Hai ánh mắt này giống nhau y hệt.
Đột nhiên, Ambrose nhếch miệng lóe lên một ý nghĩ: Hay là cậu lùi đợt tấn công lại một ngày, dù sao bọn khách này phải chờ đến ngày mai mới đi… lúc đó thì Caspian không phải đã bị mua một buổi tối sao… không biết tên này có trụ đến sáng mai được không… hà hà.
“À, tôi biết đại nhân bao giờ cũng chọn thứ gì tốt nhất. Không thể lừa dối đại nhân bằng bất cứ thứ gì hạng hai.” Pug Mắt xếch đáp vẫn cái giọng ngọt nhạt ấy, tên này dè chừng nhìn ông quý tộc nói tiếp:
“Thằng bé này tôi cũng lấy làm ưng bụng lắm. Ấy đấy... tôi cứ mong mãi mình có thể bán được cái loại như thế này này đấy. Chả là tôi có một trái tim yếu mềm và lẽ ra tôi không nên làm cái nghề này mới phải. Dù vậy, với một khách hàng tôn quý như đại nhân đây…”
“Hãy nói cho ta biết cái giá ngươi đòi, con vật thối tha kia.” Nhà quý tộc nghiêm khắc nói. “Ngươi nghĩ ta muốn nghe câu chuyện nhăng nhít của ngươi về cái nghề buôn nô lệ dã man ấy sao?”
“Năm trăm đồng vàng, thưa đại nhân, đó là tỏ lòng kính trọng đối với ngài đấy ạ, chứ với người khác thì…”
“Ta trả cho ngươi 150 đồng.” Tên quý tộc ngắt lời và nói với giọng không mặc cả.
“Ôi xin làm ơn, xin rủ lòng thương…” Lucy bật lên. Xin đừng chia rẽ chúng tôi, dù ông có làm gì... Ông không biết là…”
“Tránh ra con nhóc khốn khiếp, mi có biết là tao thấy ớn khi nhìn thấy mi không… Khiếppp.” Tên quý tộc hất tay một cái, hất Lucy lùi lại… ông ta xua đuổi cô bé như một vật kinh khủng nào đó….
Sau đó, hắn nói với một cái giọng cao thượng giả tạo:
“Cởi trói cho cậu bé này, Pug. Và nghe đây, hãy đối xử tốt với những đứa còn lại một khi chúng vẫn ở trong tay ngươi. Chắc ngươi có biết đến câu ác giả ác báo chứ hả?”
“Ôi trời!” Pug kêu lên thống thiết tỏ ra mình oan uổng. “Đã có ai nghe nói một quý ông nào trong cái nghề này lại đối xử tốt với món hàng như tôi chưa? Phải, tôi đã đối xử với chúng như với những đứa con chính tôi đứt ruột đẻ ra ấy chứ.”
“Giọng ngươi đủ hùng hồn để nghe như thật rồi đấy.” Ông quý tộc kia cười gằn.
Caspian được cởi trói và người chủ mới của cậu nói:
“Đi theo ta, cậu bé.”
Chờ đến khi hai người khuất bóng sau đám đông, Pug Mắt xếch mắt mới lẩm bẩm trong miệng:
“Ra vẻ gớm… chứ không phải là đứa nào mua nô lệ chỗ này xong, không chịu nổi một tuần bị chết… hừ…”
Lucy nghe vậy bàng hoàng, cô bé tưởng tượng trong đầu mình cảnh Caspian bị đối xử tồi tệ, bị ngược đãi tới chết…
Rồi lại nghĩ đến mình tương lai cũng không biết thế nào, Lucy lại nghĩ tới hình ảnh một người… nhưng mà cậu ta ở xa vậy, làm sao cứu cô được, Lucy tuyệt vọng nghĩ.
Helios cũng thấy cảnh này nói:
“Chúng ta có đi cứu quốc vương Caspian không?”
“Kệ anh ta… dù sao chỉ là một ông già… tên này đủ sức để có thể tự cứu mình…” Ambrose giọng không đếm xỉa gì nói.
“Nào, thưa tiểu thư…” Pug Mắt xếch nói với Lucy, “Đừng có mè nheo và làm cho mặt cô trở nên khó coi vào lúc này. Cô là một cô bé ngoan và rồi cô sẽ thấy chẳng có gì phải khóc mếu cả.”
Rồi hắn nói với tên tay chân: “ Mang cô bé theo…”
Nói xong, Pug Mắt xếch tiến lên đài đấu giá giọng oang oang nói:
“Xin chào mọi người, một buổi đấu giá nữa lại bắt đầu… hàng hôm nay cũng không kém, nhất là đối với các quý ông đây…” Pug nháy mắt với đám trung niên bụng phệ.
“Nào đến rồi… Con gái… mười bốn tuổi, đã kiểm tra đồng trinh, dòng dõi quý tộc… vị tiểu thư này được chúng tôi ‘mời’ từ một con tàu sa hoa nhất mà tôi từng thấy, cô bé là một quý tộc của vùng đất Narnia đầy hoang dại, nơi các cô gái sống trên lưng bò… rất khỏe…. nào các vị có ba mươi giây để suy nghĩ ra giá…”
Bên dưới, mấy tên bụng phệ đang lầu bầu bàn bạc gì đó với nhau, hôm qua bọn chúng bỏ lỡ một cô bé rồi, hôm nay nhất định phải dành được, Ambrose nghe loáng thoáng là mấy tên này định chia Lucy ra cho mỗi đứa một lần gì gì đó, hẳn không phải chuyện tốt.
“Nào mời các vị ra giá?”
“Tôi trả 2000 đồng vàng…” Một tên bụng phệ trong nhóm hét giá…
“Bọn nghèo, chúng mày có hợp lại với nhau cũng chỉ là bọn nghèo thôi… 3000.”
“Im đi lão gia, kiến cắn chết voi đất ông có biết không… ông cũng chỉ là một con sâu run rẩy sun sun mà thôi… 5000 đồng vàng.”
Ambrose nghe hai bên cãi nhau cười ha hả nói:
“10 000 đồng…”
Trên đài, Pug Mắt xếch nhảy lên vì sung sướng không kiềm chế được, hắn nhận ra ngai Ambrose không hiểu sao cậu ta lại đeo mặt lạ nhưng mấy người tùy tùng Pug vẫn nhớ, đặc biệt, con bé hắn bán hôm qua còn đứng lù lù phía bên phải Ambrose.
Hắn kích động nói:
“Vị đại khách hàng này, hôm qua ngài vừa mua một cô bé với giá trên trời xong, hôm nay nếu ngài mua được vị tiểu thư này, chúng tôi sẽ tặng kèm cho ngài năm đứa bé khác, tuy không được đẹp cho lắm nhưng mong ngài có thể thỏa mãn…”
Lucy đứng bên cạnh thì ánh mắt khó có thể tin được nhìn Ambrose, không lẽ cô sẽ bị bán cho một tên có ham mê đặc thù với bé gái…
“Thằng nhóc hôm nay tao mang thêm tiền rồi mày chờ đấy… 12 000 đồng vàng..”
“15 000…” Ambrose vẫn bình thản hô… cậu hai mắt lấp lánh nhìn về phía Lucy, ngược lại cô bé lại trợn mắt nhìn cậu.
“Còn có ai ra giá không…”Pub sướng như điên nói:
“Tao… 15 010 đồng…”
“Thằng già kia, không có tiền thì đừng có cố, ai lại thêm mười đồng như lão không?” Mấy tên bụng phệ chế giễu nói.
“Hừ, hơn mười đồng vẫn là hơn.” Ông già cau có nói, nhưng con số mà Ambrose trả giá tiếp theo khiến hắn nhảy lên vì kinh hãi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...