Tới lúc này, ông chuột mới tha cho Eustace, ông ta mau lẹ chạy tới trước mặt Lucy khom người hành lễ nói:
“Tham kiến nữ hoàng… và nhà vua… Thật là vinh dự cho thần khi gặp lại hai người một lần nữa.”
Lucy lúc này chỉ ao ước là được ôm Reepicheep trong tay và vỗ về người bạn cũ. Nhưng điều này sẽ làm cho Reepicheep cảm thấy bị mất thể diện ghê gớm. Vì thế, cô bé quỳ một chân xuống để nói chuyện với ông chuột.
“Cháu cũng rất vui được gặp lại ông, Reepicheep.”
Reepicheep bước chân trái lên trước, rút chân phải ra sau một chút, cúi chào, hôn tay cô bé, rồi đứng thẳng lên, vân vê sợi ria mép và nói với giọng chin chít, lanh lảnh:
“Đây là bổn phận khiêm tốn của tôi trước nữ hoàng Lucy và đức vua Edmund nữa. Chẳng có gì ngoài sự hiện diện của đức vua và nữ hoàng đã đem lại một sự mạo hiểm vinh quang cho chuyến đi.”
“Chuyến đi… Anh đang đi đâu…” Lucy đang định hỏi về chuyến đi, thì cái giọng đáng ghét của Eustace lại vang lên:
“Mau mau đuổi con vật này đi cho!” Eustace rên rỉ. “Tôi ghét chuột. Tôi không thể chịu đựng được những con vật này. Chúng vừa ngu xuẩn, thô bạo vừa… nhặng xị.”
“Con chuột kia vừa cào sẽ mặt tôi, ôi không tôi bị dịch hạch mất.. mẹ ơi… à… Abert ơi… con muốn về nhà…”
Reepicheep phản bác:
“Tôi chỉ cố hút nước ta khỏi phổi cậu thôi, tên cuồng loạn xâm nhập…”
“Ối trời ơi… nó nó… biết nói… mộ con chuột biết nói…” Eustace hai tay ôm mặt hét lên, nó sợ hãi lùi lại vấp phải một cuộn dây buồm ngã chổng vó lên trời.
Xung quanh các thủy thủ lại đươc thể cười lớn:
“Ha ha… ngài ấy luôn nói mà…”
“Thật ra khi ngài Reepicheep ngậm miệng lại không nói nghĩa là chuẩn bị chơi khăm ai đó…”
“Cái gì, anh nói lại xem.” Reepicheep trừng mắt nguy hiểm nói.
“Không không… tôi không nói gì… ha ha.”
Eustace quá sợ hãi, nó đang tới cái xứ sở lập dị mà mấy tên anh chị họ lập dị của nó thường nói, trời ơi nó điên mất… không đây chỉ là một trò đùa, nó tự lừa dối mình. Thằng bé vừa khóc vừa la oai óai:
“Để tao đi. Để tao quay về. Tao không thích cái trò này.”
“Để cậu đi?” Caspian ngạc nhiên hỏi lại. “Nhưng đi đâu.”
Eustace không nói gì mà chạy nhào ra một bên mạn tàu, y như thể cậu ta chờ đợi được nhìn thấy khung ảnh đạo cụ giả treo trên mặt biển giống trong các phim trường khổng lồ và có lẽ còn có cả hình ảnh phòng ngủ của Lucy nữa.
Cái mà cậu ta trông thấy chỉ là những cơn sóng xanh viền bọt trắng xóa, bầu trời xanh màu lơ; cả trời cùng biển đều trải dài không có gì ngăn trở cho đến tận chân trời.
“Tao đang ở đâu thế này… có Đại sứ quán Anh ở đây không….”
Lúc này có một ông quỷ đầu trâu mình người khuôn mặt đầy lông lá tốt bụng nói:
“Cậu đang trên tàu Dawn Treater - con tàu tốt nhất thuộc hải quân Narnia.”
Phản ứng lại với sự tốt bụng này, Eustace ngất xỉu ngay lập tức, nó thấy gì, một con quỷ… đây là ý nghĩ cuối cùng của Eustace.
“Edmund, cậu mang đến một người bạn đồng hành thật vui tính đấy.” Caspian nói nhỏ với Edmund cùng với một tiếng cười khúc khích…
Nhưng sau đó không kìm được cười to… các thủy thủy cũng cười… chỉ có tên thủy thủy quỷ đầu trâu ngơ ngác hỏi:
“Thần.. tại thần nói điều gì sai hả?”
“Không… các khanh trông chừng cậu nhóc…” Caspian nén cười nói. Rồi anh ta nói với một thủy thủ:
“Này Rynelf, mang rượu hồi đến đây cho nhà vua và nữ hoàng. Mọi người cũng cần một cái gì làm ấm người lên sau chuyến bơi vừa rồi. Và để chào mừng họ.”
Sau khi rượu đã rót, Caspian đứng lên cái cầu thang nói với mọi người:
“Mọi người, các anh… Hãy chú ý… Edmund Công bằng, Lucy Quả cảm… chúng ta chào đón vua và nữ hoàng của Narnia…”
Tất cả thủy thủ quỳ một chân xuống hành lễ với Edmund và Lucy… Lucy thấy vậy vội vàng nói:
“Xin mọi người đứng dậy, thế là được rồi… Hắt - xì…”
Caspian giật mình thốt lên:
“Ôi chao, tôi mới vô ý làm sao, ai lại để các vị khách đứng đây trong bộ đồ ướt sũng như thế này. Xin mời đi xuống dưới thay đồ.”
Caspian đi xuống nói tiếp:
“Tôi sẽ nhường lại cabin của mình cho nữ hoàng Lucy, tôi e chúng tôi không mang theo quần áo con gái. Chắc Lucy, em sẽ chế biến được một cái gì đó từ quần áo của tôi. Hãy dẫn đường đi Reepicheep, hãy cư xử như một quý ông lịch thiệp.”
….
Nửa tiếng sau, Lucy trở lại với một bộ quần áo mới bau.. tuy là đồ cho nam nhưng lại mang cho cô bé một vẻ ngoài đặc biệt cá tính.
“Ah, em tới rồi Lucy!” Caspian là người đầu tiên lên tiếng. “Bọn anh đang đợi em đây. Xin giới thiệu đây là thuyền trưởng của chúng ta, ngài Drinian.”
Lucy cười đáp lại, cô bé thất một người đàn ông khoảng năm mươi tuổi, đầu trọc bóng loáng bước lên trước, quỳ xuống một gối, trịnh trọng hôn tay cô.
Trong phòng còn có cả Edmund nữa, nhưng không thấy người em họ, Lucy hỏi:
“Thế Eustace đâu?”
“Đang nằm trên giường,” Edmund nói, “Và anh không nghĩ chúng ta có thể làm được điều gì cho nó. Sẽ chỉ khiến thằng bé cảm thấy tồi tệ hơn nếu người ta cố gắng đối xử tử tế với nó.”
Caspian tiếp lời:
“Trước hết, chúng ta cần trao đổi một ít chuyện.”
“Tất nhiên chúng ta sẽ làm thế.” - Edmund kêu lên: “Nhưng trước tiên hãy nói về thời gian. Theo cách tính của tụi này thì ba năm đã trôi qua kể từ lúc chúng tôi rời Narnia ngay sau khi cậu đăng quang. Caspian, ở Narnia thì bao năm đã qua rồi?”
“Thật trùng hợp, cũng đúng ba năm.” Caspian nói.
“Và mọi chuyện đều tốt đẹp chứ?” Edmund hỏi thăm.
“Cậu sẽ không nghĩ là tôi bỏ vương quốc của mình để lênh đênh trên biển trong khi mọi chuyện đều rối tinh rối mù chứ?” Ông vua trẻ tuổi đáp.
“Tất nhiên không, Cậu là do Alan chọn, và chúng tôi đã giúp cậu lên ngôi vua..” Edmund cười đáp lại.
“Mọi việc không thể tốt đẹp hơn nữa. Không có rắc rối gì giữa những người Telmarine, người lùn, những con thú biết nói, thần rừng và những sinh vật còn lại. Chỉ có điều ở Narnia không còn nhiều người cho lắm?”
“Chuyện gì đã xảy ra, một cuộc chiến khác ư?” Lucy hỏi. Không có người nhiều người, Lucy chỉ nghĩ ra một lý do là do chiến tranh.
“Không phải, là bọn họ tự dời đi.” Caspian cười khổ nói.
Lucy và Edmund nhìn nhau không hiểu. Bọn chúng nhìn Caspian chờ câu trả lời của anh ta.
“Ngay sau khi bốn người các bạn đi, vua Ambrose đã xung phong ra nhận những người không muốn sống với người Narnia cũ tới Thất đại đảo quốc… hai bạn biết đấy… nơi đó tuyệt vời nhường nào… thế là vô số người dân ùn ùn kéo đến, bọn họ di cư hết tới đó rồi.”
“Ra là vậy?” Edmund hiểu ra, cậu cũng không bất ngờ nếu Ambrose làm vậy, chẳng phải lần trước Ambrose và Fayola cũng đã chiêu hàng bọn tàn quân Phù thủy trắng sao…
“Và lại. Tôi cũng có một con người tuyệt vời thay thế tôi làm nhiếp chính trong thời gian tôi đi vắng - đó là chú lùn Trumpkin. Hai người còn nhớ ông ta, phải không?”
“Đúng thế, làm sao bọn này quên được, chính bọn này đã cứu ông ta từ con sông, nhớ không Lucy?” Edmund quay sang nhìn em gái mình, thấy cô bé đang im lặng nhìn đi đâu đó, trên mặt hồng hồng như bị ốm.
(Tác: Có vẻ Lucy đang nghĩ tới ai đó?)
Cậu gọi lại lần nữa:
“Lucy có nghe thấy anh bảo gì không, hay em bị ốm hả?”
Lucy giờ mới giật mình, cô ấp úng nói:
“Em không bị ôm, chỉ đang nghĩ tới chuyện khác thôi… mà mọi người nói tới đâu rồi.”
“Nói về Trumpkin là Nhiếp chính quan?”
“Ôi Trumpkin thân yêu!!” Lucy kêu lên: “Tất nhiên em vẫn nhớ. Caspian, không thể có một sự lựa chọn nào đúng đắn hơn.”
“Tàu chúng ta đang đi đâu vậy?” Edmund nhớ ra hỏi.
“Đây là cả một câu chuyện dài. Có lẽ hai người vẫn còn nhớ Miraz chứ, ông chú cướp ngôi của cha tôi… không chỉ vậy ông ta còn thanh trù bảy người bạn, bảy vị cận thần thân cận của cha tôi. Bằng cách lưu vong bọn họ tới vùng biển Đông, nơi vô cùng nguy hiểm.”
Lucy đáp:
“Em vẫn nhớ, có phải không một ai trong số họ trở về.?”
“Đúng vậy, bọn họ hoàn toàn mất tích, chỉ có một vài thông tin nói rằng bảy người bọn họ đã tới Quần đảo Đơn côi…”
“Nghĩa là ta đang trên đường tới Quần đảo Đơn côi?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...