Trở lại với tiết học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, sau khi xuất hiện một cách ngoạn mục, ông giáo sư nháy mắt với Ambrose rồi giới thiệu:
“Xin chào các trò, ta là giáo sư Thomas Paine, các con có thể gọi ta là giáo sư Paine hoặc ngài Paine điều được, nhưng ta mong các con gọi ta là giáo sư Paine hơn…”
“Vâng, thưa giáo sư Paine.” Cả lớp đồng thanh nói.
Giáo sư Paine cũng điểm danh, mục đích không chỉ là kiểm tra sĩ số mà còn để nhớ mặt và tên tất cả các học sinh trong lớp.
Việc này khá đơn giản, một lớp học ở Hogwarts chỉ gồm có hơn bốn mươi dưới năm mươi học sinh, đây là cộng số học sinh của và học viện khác nhau vào rồi.
Theo Ambrose đếm được thì năm nay, Ravenclaw chỉ có hai mươi đứa năm nhất, số lượng ít nhất trong tất cả các nhà, còn nhiều nhất phải nói tới Hufflepuff với bốn mươi chín đứa. Nếu tính ra cả Hogwarts mới có gần sáu trăm học sinh…
Ông giáo sư cất danh sách lớp vào trong ngăn kéo, rồi nói:
“Rất tốt, trước khi vào bài học, ta muốn hỏi mấy con một câu, nghe cho kĩ nhé, học sinh nào trả lời đúng sẽ được cộng năm điểm vào nhà của học sinh đấy…”
Mấy học sinh năm nhất đều mắt sáng lên, bọn chúng ai cũng muốn dành điểm cho nhà của mình như một cách chứng tỏ.
“Tại sao ta lại chọn cách xuất hiện từ trong cái gương, mà không phải cách khác?”
Cả lũ học sinh sau khi nghe xong câu hỏi im lặng lại, đứa nào đứa đấy đều cau mày suy nghĩ, còn giáo sư thì bình tĩnh rót cho mình một cốc trà, chờ đợi câu trả lời.
Sau năm phút một cánh tay giơ lên.
“Mời trò McCubbin…”
Đây là một nam sinh nhà Ravenclaw, cậu ta nói:
“Thưa giáo sư, trò cho rằng giáo sư muốn gây ấn tượng với các bạn để mọi người chăm chú hơn cho môn học…”
“Câu trả lời của em không sai nhưng chưa đúng, mới bạn khác…”
“Mời trò Takagi….”
“Vâng, em cho rằng thầy vốn lấp ở sau cái gương, trong mấy phút chúng em chờ thì thầy quan sát học sinh của mình…”
“Thật là một sự quan sát kỹ càng, đúng là ta luôn đứng sau cái gương, các trò xem, chân ta còn không bị che khuất đây này…” Giáo sư Paine diễn lại một lần nữa nói.
“Đây đúng là một trong những dụng ý của ta, nhưng chưa phải câu trả lời ta mong muốn… còn bạn học nào khác không…”
Giáo sư Paine mỉm cười nhìn các tân sinh, mười giây qua đi, chưa có ai lên tiếng. Ambrose thì vẫn đang suy nghĩ vấn đề triết học này...
“Trò Karling, trò có thể nói nên suy nghĩ của mình…”
Thôi rồi bị gọi, Ambrose chưa chuẩn bị xong một câu trả lời hoàn chỉnh, nhưng không thể để mất hình tượng được, cậu ra vẻ đăm chiêu nói:
“Em nghĩ thấy muốn thể hiện kẻ thù luôn xuất hiện ở một chỗ không ngờ tới, như trong cái gương đi ra…”
Ambrose vừa nói xong, giáo sư Paine không kìm được cười lớn, mấy đứa học sinh khác mặc dù không hiểu gì cũng cười theo…
Ambrose lúc này cảm thấy hơi hơi xấu hổ, nhưng nhiều năm kinh nghiệm làm vua khiến khuôn mặt cậu không đổi sắc, nhưng hai vành tai đã đỏ như bị véo rồi.
“Ha... ha… mời trò ngồi xuống… Câu trả lời của trò thật khiến ngoài dự liệu của ta, mà trò cũng nên yên tâm, không kẻ thù nào lại phải dấu dấu diếm diếm đối phó với một học sinh năm nhất như các em…”
(Ý ông chê mấy đứa học sinh trình độ kém…)
Cười xong, giáo sư Paine nghiêm túc hẳn lên nói:
“Chúng ta đang học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, đầu tiên chúng ta phải biết hắc ám là gì để còn phòng chống, phải không…”
Sau đó giáo sư giải thích về nghệ thuật hắc ám, nội dung bọn chúng sẽ học trong năm và nhiều thứ khác nữ, tới cuối buổi, ông ta cũng không giải thích vì sao mình lại từ cái gương bước ra… Câu trả lời này chỉ một miếng thịt mỡ cuốn hút lũ học sinh mà thôi…
Đến khi Ambrose nhận ra điều này thì thầm kêu mình dễ bị dụ, cậu cũng học được một bài học về cách điều khiển con người như cách giáo sư Paine điều khiển lũ học sinh trong lớp.
======
Thời gian tại Hogwarts trôi qua rất nhanh, vì hằng ngày chỉ có việc đi học rồi làm bài tập, một tháng đã qua, khối lượng bài phải học của Ambrose tăng lên kha khá.
Nếu nói chuyện gì đáng kể nhất trong một tháng qua là sự nổi tiếng của ba tân sinh năm nhất, đó chính là bộ ba Ambrose, Fayola và Max.
Với Ambrose, cậu vẫn nổi tiếng trong trường học về sự thông minh, ngoan, học giỏi, thêm vẻ ngoài đẹp trai…
Fayola cũng không kém, bởi vì rất xinh đẹp nên cô bé bị mấy tên năm tư bắt nạt, vâng đây là tình huống ‘ép tình’ cổ điển… nhưng chúng không thể ngờ được mình lại bị xử lý trong một nốt nhạc… sau đó chúng lại kéo thêm ba đứa nữa đến, nhưng cũng bị Fayola giải quyết.
Nhưng không chỉ như vậy, tám tên bắt nạt Fayola sau đó bị mất tích một ngày, không ai biết chúng đi đâu… chỉ khi chúng xuất hiện vào ngày hôm sau thì phải nói trong chúng rất thảm… hai mắt đờ ra, trên người không có một vết thương nhưng tinh thần vô cùng bất ổn, hoảng loạn…
Khi tới bệnh xá, chúng chỉ bị chuẩn đoán bị bệnh bình thường thôi, người ta không tìm thấy bất kỳ dấu hiệu của ma thuật ở đây, nên việc này dừng ở đây.
Nhưng Ambrose biết Fayola đã cho chúng một bài học nhớ đời, không chỉ cậu, các học sinh khác cũng đồn đại như vậy.
Còn về Max, không hiểu thế nào cậu ta lại bị tuyển vào đội Quidditch của nhà Hufflepuff, chuyện là năm trước cả hai vị Tầm thủ và Thủ môn đều tốt nghiệp, đội Quidditch Hufflepuff yếu hơn bao giờ hết, trong một giờ học bay, Max thể hiện thiên phú cưỡi chổi vượt bậc và khả năng bắt đồ siêu việt.
Đúng lúc đó, giáo sư môn Thảo dược học Pomona Sprout vừa ra khỏi nhà kính, bà nhận ra ngay một tài thủ môn thiên bẩm (vốn ngày xưa bà cũng chơi Quidditch).
Thế là ba triệu tập cả đội gọi Max tới rồi trực tiếp kiểm tra khả năng của cậu bé… Kết quả rất tốt, Max chỉ để lọt lưới một trên mười quả.
Giáo sư Sprout rất vui mừng kiến nghị lên hiệu trưởng phá lệ cho nhà Hufflepuff nhận học sinh năm nhất vào đội Quidditch… và đã thành công.
Chỉ sau một tiếng, tin này bị cả trường biết, danh tiếng của Max lấn áp hoàn toàn cậu học sinh học giỏi đẹp trai Ambrose hay cô học trò xinh đẹp và mạnh mẽ Fayola.
Bề ngoài ba đứa quan hệ rất tốt, người ta chỉ nhìn thấy vậy mà không biết chúng rất thân với nhau.
Hôm nay, bầu trời trong xanh, gió thổi nhè nhẹ mang theo một ít khí lạnh, Ambrose Fayola và Max đang ngồi trước hồ nước Đen phía nam của tòa lâu đài.
Tay nhâm nhi hồng trà, Ambrose hỏi thăm chuyện của Max và Fayola, một tháng nay mới có dịp chúng ở riêng, xung quanh không có người hâm mộ hay thứ gì khác.
“Haizz… thời gian trôi qua thật nhanh... Fayola cậu không thấy hơi nhàm chán hả?” Ambrose cảm thán.
“Đúng vậy, suốt ngày lên lớp rồi làm bài tập, chẳng có gì mới cả?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...