Ninh Tị thút thít, vừa định lên tiếng giải thích lai lịch của miếng ngọc bội này thì sau lưng vang lên một giọng nói hơi trầm: "Thì ra miếng ngọc này ở chỗ đệ đệ."
Ninh Tị ngạc nhiên.
Thái Tử chắp tay sau lưng, khẽ cau mày nhìn hắn rồi bật cười: "Thì ra cung nữ mà nhị đệ thường nhắc đến chính là Tĩnh Song."
Hai câu này đã thu hút toàn bộ sự chú ý của mọi người.
Lúc này Ninh Tị phản ứng khá nhanh, ngây ra một giây là lập tức đứng bật dậy, đưa tay đẩy Ninh Nguyên: "Huynh nói bậy bạ gì đó!"
"Điện hạ!" Phàn Ứng Đức vội vàng kéo hắn lại, sợ hắn làm bị thương Thái Tử.
Tĩnh Song vẫn nước mắt giàn giụa, nhìn Ninh Nguyên với vẻ khó hiểu: "Miếng ngọc bội này thì liên quan gì đến nô tỳ?"
"Lâu quá rồi, đừng nói ngươi, đến ta cũng sắp quên." Thái Tử mỉm cười, đi thẳng đến bên giường, chắp tay: "Phụ hoàng, miếng ngọc bội này là của nhi thần."
Người trên giường im lặng trong giây lát, sau đó hoàng đế mới lên tiếng, giọng nghe rất bình tĩnh: "Chuyện là thế nào, con nói xem."
"Vâng." Ninh Nguyên trả lời rồi bẩm báo rõ ràng: "Miếng ngọc bội này là của nhi thần, mấy năm trước rất thường đeo nhưng gần đây thì không đeo nữa, bảo người hầu cất vào trong hộp.
Cách đây không lâu con phát hiện không thấy nữa nhưng cứ tưởng cung nhân cất nhầm vào đâu đó nên không để tâm lắm."
"Nếu nói nó có quan hệ với Tĩnh Song thì cũng có chút chút.
Mấy năm trước có lần nhi thần đến chỗ dì, đúng lúc đó tua rua trên ngọc bội hư mất, Tĩnh Song cũng nhìn thấy.
Khi đó hình như nàng ta đang học thắt tua rua này nọ nên lấy ngọc bội đi, làm cho nhi thần cái mới."
"Sau đó nhị đệ nhìn thấy tua rua trên này có màu sắc khác nên đã hỏi nhi thần.
Lúc đó còn nhỏ, nhi thần không nghĩ gì nhiều nên cứ nói thực tình thôi."
Nói xong, nó thoáng liếc nhìn Ninh Tị, ánh mắt trở nên hơi phức tạp: "Không ngờ nhị đệ lại nhớ đến tận bây giờ."
Chỉ vài câu rất đơn giản những đã xâu chuỗi chuyện của những năm nay thành một câu chuyện.
Nghe có vẻ như nhị hoàng tử gặp lại tiểu cung nữ sau nhiều năm không gặp, thấy nàng ta có nhan sắc mỹ miều nên đã động lòng, sau đó nhung nhớ mãi không quên nên đành tìm kiếm những vật có liên quan đến nàng để giải mối tương tư."
"Làm gì có chuyện đó!" Ninh Tị ra sức phủ nhận, còn buột miệng mắng mỏ: "Các người...!các người thông đồng nhau hãm hại ta!"
Ninh Nguyên bật cười: "Nhị đệ." Nó lắc đầu: "Chuyện này ta thuận miệng bịa ra là được sao? Miếng ngọc bội này là do phụ hoàng ban cho, chỗ ta có ghi sổ lại, hẳn là phía Tử Thần Điện cũng vậy." Nói xong nó nói với Phàn Ứng Đức: "Phàn công công cứ đi kiểm tra."
Trong cung, những thứ này thường được ghi sổ khá rõ ràng, duy chỉ có lần Tĩnh Song tìm nó lấy ngọc bội là không ghi lại theo yêu cầu của nàng.
Cho nên nếu tra theo sổ sách thì lẽ ra miếng ngọc này vẫn còn trong tay nó.
Dừng một chút, nó lẳng lặng nhìn Ninh Tị, nói: "Hơn nữa, ta và đệ là huynh đệ, sao ta phải hại đệ?"
Câu này vừa hỏi ra, Yến Phi lập tức biến sắc.
Hạ Vân Tự bình tĩnh cụp mắt xuống, lòng thì cười thầm: Hỏi hay lắm.
Câu này không thể nào trả lời được.
Ninh Nguyên là một ca ca luôn đối xử ôn hòa với các đệ đệ muội muội, không chỉ với những người từ nhỏ đã ở bên cạnh nhau như Ninh Nghi, Tiểu Đào mà ngay cả người trước đây có bất hòa như Ninh Cửu, sau khi đến Duyên Phương Điện cũng được nó chăm sóc rất chu đáo.
Sau này Ninh Cửu ngày càng thân thiết với nàng cũng là nhờ có Ninh Nguyên.
Một ca ca tốt như thế, sao có thể vô duyên vô cớ đi hãm hại đệ đệ?
Nếu nhất định phải có nguyên nhân thì chỉ có thể là vì nó cảm thấy Ninh Tị ngấp nghé vị trí của mình.
Nhưng những lời này Yến Phi và Ninh Tị dám nói không? Tại sao Thái Tử lại cảm thấy hắn ngấp nghé ngai vàng? Chỉ cần nói ra là sẽ khiến người ta suy nghĩ sâu xa.
Mặt Ninh Tị chuyển từ đỏ sang tái.
Nghẹn lại một lát, hắn lại biện minh: "Chắc chắn là huynh...!huynh ghi hận mẫu phi của ta! Vì mẫu hậu của huynh, mộ phần của người đã bị quật lên, vậy mà huynh còn hại ta, huynh không sợ người ở trên trời có linh thiêng..."
"Bộp!"
Chén sự bay khỏi sàng trướng, ngắt lời Ninh Tị, rơi xuống đất vỡ tan tành.
"Nghịch tử!"
Hoàng đế buông lời phẫn nộ.
Cả phòng im phăng phắc, mọi người đồng loạt hoảng sợ quỳ xuống.
"Trẫm còn chưa có chết!" Hoàng đế bỗng nổi cơn thịnh nộ: "Trẫm còn ở đây, vậy mà ngươi dám vì người mẹ đẻ độc ác rắn rết của mình đi nói xấu mẹ cả và huynh trưởng!"
"Phụ hoàng thứ tội..." Ninh Tị run lẩy bẩy, vội vàng dập đầu: "Phụ hoàng bớt giận, là nhi thần lỡ miệng, nhi thần..."
"Cút đi!" Hoàng đế mắng rất dữ, thở hổn hển như là rất căm phẫn: "Cút!"
"Phụ hoàng..." Ninh Tị ngẩng đầu với khuôn mặt đầy nước mắt thì nhìn thấy đằng sau tấm màn trướng lờ mờ, hoàng đế vẹo người sang một bên, ngã xuống đất.
"Phụ hoàng!" Hắn thét lên.
Những người khác cũng nhận thấy sự bất thường nên đồng loạt nhào tới bên giường bệnh: "Hoàng Thượng? Hoàng Thượng!"
Tẩm điện lại trở nên hỗn loạn.
Sau cơn hỗn loạn là cơn im lặng đến rợn người.
Cơn im lặng này kéo dài hơn lần trước nhiều.
Như lần trước, Hạ Vân Tự đứng im lặng hàng giờ trên hành lang, có điều trong lòng đã không còn cảm giác phập phồng vì chuyện đến quá đột nhiên như trước mà trở nên khá bình tĩnh.
Yến Phi đã bị nàng "mời" đi, Ninh Tị thì ở ngoài điện quỳ mãi không được đứng lên.
Ninh Nguyên cũng ở lại một lúc lâu, im lặng đợi bên ngoài, ngay cả trà cũng không có tâm trạng uống một hớp.
Lúc trời vào đêm, các thái y bận rộn trong điện nãy giờ cuối cùng cũng đi ra: "Nương nương."
Hạ Vân Tự quay đầu lại, thần sắc có vẻ hoảng hốt: "Thế nào..."
Viện trưởng của thái y viện thở dài nặng nề: "Haiz..." Ông lắc đầu, giọng phiền muộn: "Hoàng Thượng đã tỉnh rồi, có điều bệnh này...!Hoàng Thượng không nên tức giận như vậy."
Hạ Vân Tự nhìn chằm chằm vào thái y, tìm được kết quả từ khuôn mặt sầu não của ông, giọng không nén được bi thương: "Còn nghiêm trọng hơn lần trước à?"
Thái y im lặng gật đầu.
Hạ Vân Tự tỏ ra đau thương, im lặng chốc lát mới nói: "Thái y vất vả rồi, bổn cung vào trong xem xem."
Nói xong nàng đi vào trong điện.
Tẩm điện yên ắng đến không có một tiếng động, ngay cả lò hương dùng để thanh nhiệt mùa hạ cũng trở nên đè nén nặng nề.
Nàng ngồi xuống, người trên giường vẫn nhắm mắt, nàng nắm chặt tay y: "Hoàng Thượng."
Y thở ra một hơi nặng nề.
Giọng nàng lập tức trở nên nặng nề, nước mắt trào ra, rơi xuống tí tách, đập vào tay y: "Đều do thần thiếp không tốt.
Nếu thần thiếp biết sẽ xảy ra chuyện thế này thì bất luận thế nào cũng sẽ không để chúng làm loạn trước mặt Hoàng Thượng."
"Không phải lỗi của nàng." hắn vẫn nhắm mắt, lắc đầu mệt mỏi.
Nếu nghe kỹ thì sẽ phát hiện giọng của hắn đã trở nên ậm ờ hơn trước.
Hạ Vân Tự nghẹn ngào, nhìn ra ngoài điện: "Ninh Nguyên và Ninh Tị vẫn đang đợi ở ngoài."
Y lập tức mở mắt ra, ánh mắt toát lên vẻ hung tợn: "Bảo nó cút đi!"
"Nó" ở đây là chỉ Ninh Tị.
Ninh Tị quỳ ngoài cửa cách đó không xa, nghe thế thì ngẩng đầu lên: "Phụ hoàng..."
"Hoàng Thượng đừng tức giận." Hạ Vân Tự ôn tồn an ủi, vẫn dịu dàng như bao năm nay.
Nàng quay sang nhìn, khi ánh mắt chạm vào mắt Ninh Tị liền cảm nhận được nỗi căm hận trong đó.
Vờ như không thấy, nàng quay đầu lại, nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Ninh Tị mới mười bốn tuổi, theo thần thiếp thấy chuyện Tĩnh Song là nó hồ đồ, nhưng ở tuổi này bồng bột nông nỗi là chuyện bình thường.
Về phần mẹ ruột nó và tỷ tỷ..." Nàng lại nhìn Ninh Tị, mắt ánh lên vẻ thương hại: "Thần thiếp nhớ hồi còn nhỏ xíu nó đã mang nỗi hận ấy, nhưng con nít thì biết gì, chẳng qua là có người cứ nói bên tai nó, đó không phải lỗi của nó."
Hoàng đế nhắm mắt lắng nghe, hờ hững lên tiếng: "Nói với Ninh Nguyên chọn cho nó một khu đất phong ở vùng Thiểm Cam, bảo nó lập tức đến đất phong ngay, không được triệu thì không thể về kinh."
"Phụ hoàng!" Ninh Tị còn định biện bạch nhưng Hạ Vân Tự đã liếc mắt ra hiệu, cung nhân hiểu ý lập tức cung kinh "mời" nhị hoàng tử ra ngoài.
Hạ Vân Tự thầm thở phào.
Chuyện nhị hoàng tử đến đây coi như là kết thúc.
Hắn đến đất phong, Yến Phi – dưỡng mẫu của hắn phải ở lại trong cung, vừa có thể an dưỡng tuổi già vừa là một con tin để khống chế hắn.
Về phần chọn đất phong ở đâu, nếu đã giao vào tay Ninh Nguyên thì Ninh Nguyên sẽ tự biết chọn một nơi mà hắn không thể gây sóng gió gì được.
Nếu hắn vẫn cứ ngoan cố ngu xuẩn, sau này gây ra chuyện gì thì không thể trách Ninh Nguyên được.
Thời thái bình thịnh trị, phiên vương muốn lay động ngai vàng là điều không dễ dàng gì.
Hạ Vân Tự chỉ mong hắn sẽ không làm thế.
Theo tình hình hiện nay, nếu nàng muốn khuyên hoàng đế cắt đứt tình nghĩa với Ninh Tị, không phải là không làm được.
Mở miệng nói giúp cho hắn vài tiếng chẳng qua là niệm tình tỷ tỷ trên trời.
Tỷ tỷ là người lương thiện biết bao, người sẽ không muốn nhìn thấy con thứ rơi vào kết cục như thế, nàng cũng bằng lòng cho hắn một cơ hội giữ gìn vinh hoa phú quý của mình.
Hơn nữa nàng phát hiện chuyện này nên kết thúc ở đây, không nên, cũng không cần thiết kéo dài thêm một đời nữa.
——
Mấy ngày sau, không khí hành cung vẫn rất nặng nề.
Bệnh tình của hoàng đế khi đỡ khi không.
Lúc đỡ thì còn cố gắng xem tấu chương một lát, lúc không đỡ thì thần chí mơ màng, trí nhớ hỗn loạn, càng vui giận bất thường.
Những cung nhân bên cạnh đều nơm nớp lo sợ, hầu hạ càng cẩn thận hơn nhưng vẫn không khòi làm hắn tức giận.
Cuối cùng có một hôm, hoàng đế nghi quỷ nghi thần sai người đánh chết mấy cung nữ.
Hạ Vân Tự lẳng lặng ra ngoài ngăn Phàn Ứng Đức lại: "Phàn công công, thôi vậy."
Phàn Ứng Đức do dự nhìn nàng, nàng lắc đầu: "Trước nay Hoàng Thượng không phải người thích lấy mạng người khác làm vui, công công cũng không phải.
Bây giờ vì sinh bệnh mà Hoàng Thượng ra lệnh như vậy, hà tất phải để người, để công công gánh lấy nhiều mạng người như vậy."
Nói xong nàng nhìn mấy cung nữ kia: "Tạm thời không để họ lộ mặt trước Hoàng Thượng.
Với tình hình của người, vài ngày nữa chưa chắc đã nhớ chuyện này."
Sau một chút do dự, cuối cùng Phàn Ứng Đức cũng đồng ý.
Hạ Vân Tự điềm nhiên cụp mắt xuống, quay người đi vào tẩm điện.
Y cứ tiếp tục trách phạt cung nhân đi, nàng mong chuyện thế này xảy ra thêm vài lần nữa.
Thêm vài lần nữa, người bên cạnh hắn sẽ trở thành người của nàng.
Y cứ cầm cự đến cuối hè trong sự vui giận bất thường như thế.
Vào một ngày thần trí khá tỉnh táo, hắn gọi người đến: "Đi triệu các triều thần đến, trẫm muốn truyền chỉ nhường ngôi cho Thái Tử."
Trong giọng nói đầy vẻ bi ai khiến người ta phải ngậm ngùi.
Cuối cùng hắn cũng đã buông xuôi.
Sau nhiều lần bệnh đỡ rồi lại nặng, hắn ý thức được rằng mình không thể nào khỏi được, cũng không thể xử lý triều chính được.
Hạ Vân Tự buông cuốn sách trên tay xuống, cau mày đi đến ngồi xuống cạnh giường: "Hoàng Thượng lại nói chuyện này nữa rồi."
Y bình tĩnh thở dài: "Trẫm buộc phải làm vậy.
Đây là chuyện triều chính, nàng không cần phải nói gì thêm."
Thấy hắn kiên quyết, nàng cũng không nói gì thêm nữa.
Nắm chặt tay y, nàng chỉ nói: "Vâng, thần thiếp chỉ ở cạnh Hoàng Thượng thôi.
Người ở đâu thì thần thiếp ở đó."
Khi các triều thần đều tập trung đông đủ, nàng bèn rời khỏi Thanh Lương Điện.
Họ bàn chuyện chính sự cả buổi trời, sau đó Ninh Nguyên cũng vội vàng chạy đến, mãi gần tối mới về.
Lúc ấy trời đang mưa tí tách, Ninh Nguyên lội mưa đi đến Ngọc Trúc Hiên, thần sắc vô cùng phức tạp: "Dì..."
Hạ Vân Tự đang đứng bên cửa sổ để ngắm mưa, nghe tiếng nên quay đầu lại, liếc nhìn cuộn thánh chỉ màu vàng trên tay nó: "Hoàng Thượng hạ chỉ rồi à?"
"Vâng..." Ninh Nguyên gật đầu: "Phụ hoàng sợ sau này mình ngày càng mơ hồ nên hạ chỉ quyết định chuyện này luôn, bảo con quay về kinh chuẩn bị thừa kế ngai vàng."
Hạ Vân Tự gật đầu: "Con cứ yên tâm mà đi."
"Phụ hoàng còn nói người phải ở lại bầu bạn với ngài." Ninh Nguyên khẽ cau mày: "Con lại cảm thấy không ổn lắm.
Những năm nay dì...!xem như đắc tội khá nhiều người, con vừa kế vị, trong triều trong cung e là khó tránh chút hỗn loạn, nếu lúc này người ở lại hành cung thì chỉ sợ..."
Nó sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Hạ Vân Tự mỉm cười: "Chuyện này ta cũng đã nghĩ rồi.
Thế này đi, con để Từ Minh Nghĩa lại cho ta, bảo hắn dẫn người bảo vệ hành cung.
Dì đã quen biết hắn nhiều năm, có thể tin tưởng được."
Giọng nói rất quả quyết, không cho phép nó có cơ hội thương lượng.
Ninh Nguyên nghĩ ngợi một chút rồi đành gật đuầ đồng ý: "Vậy cũng được ạ."
Nàng nói thêm: "Hơn nữa ta cũng sẽ không ở cạnh phụ hoàng con mãi."
"Hả?" Ninh Nguyên ngẩng đầu lên, cảm thấy hơi bất ngờ, bởi vì phụ hoàng không nói như vậy.
"Nhiều nhất là đợi mọi quyền lực tập trung vào tay con, hoàng vị đã vững vàng thì ta sẽ về cung." Nàng lẳng lặng cụp mắt xuống, khẽ mỉm cười, từng câu từng chữ rất rõ ràng thông báo cho nó tính toán của mình.
Bao năm nay, đây là lần đầu tiên nàng không hề che giấu Ninh Nguyên nỗi hận ngút trời mà mình dành cho hoàng đế.
Vẻ tàn nhẫn lạnh lùng trong mắt ánh lên khiến Ninh Nguyên ngây người.
"Đã đến lúc phải nói với con vài chuyện rồi." Hạ Vân Tự vừa nói vừa bước ra ngoài, không cho phép cung nhân đi theo, cũng không mang ô mà bước thẳng vào màn mưa rả rít: "Con đi theo ta.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...