Cung yến theo thường lệ sẽ bắt đầu vào giờ Tuất, giờ Dậu một khắc Hạ Vân Tự đến Hàm Nguyên Cung, bên trong đã rất náo nhiệt.
Hàm Nguyên Điện là một trong ba điện lớn nhất trong cung, có thể chứa mấy trăm người. Bước vào điện, hai bên là ao ngọc không sâu, mùa hè thường đầy nước. Ao hồ này tương thông với hồ Thái Dịch, mỗi ngày mười hai canh giờ đều chảy xuôi để tránh ruồi muỗi sinh nở.
Đang mùa đông, côn trùng không thể trưởng thành, mặt hồ đóng băng, bên trên được đặt mấy chậu mai.
Yến tiệc này đa số triều thần và tông thất đều tới dự, có vài vị khách tới sớm đang đứng dưới gốc mai trò chuyện, trong ngoài có ba vị mệnh phụ.
Thấy lại có người tới, tất cả dừng nói chuyện, hướng người tới hành lễ. Hạ Vân Tự cúi đầu, cũng không định ở lại, trực tiếp vào trong.
Đại điện rộng lớn chia thành hai khu, tám phần là chỗ ngồi dành cho quần thần và gia quyến, bên trên là cửu giai, hai sườn phân theo thứ tự cao thấp lần lượt là các phi tần và hoàng tử công chúa. Thái Hậu xưa nay không thích náo nhiệt, nếu không vị trí tôn quý nhất bên phải sẽ dành cho bà, thiên tử vì muốn thể hiện lòng hiếu thuận, tự mình nhường vị trí cho Thái Hậu cũng có khả năng.
Tuy đoán được Thái Hậu sẽ không tới nhưng vừa bước lên bậc thang, thấy một nữ tử lạ mặt ngồi bên phải, Hạ Vân Tự không khỏi kinh ngạc.
Nàng biết người này là ai, nhưng không ngờ có khí chất như thế.
Người này không giống các phi tần thanh tú hiền huệ, cũng không giống Hạ Vân Tự vũ mị động lòng người, nàng ấy là vẻ đẹp của sự ung dung hoa quý, ngồi ngay ngắn ở đó cách Hạ Vân Tự mấy trượng nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận một cổ quý khí bức người.
Rốt cuộc cũng là hoàng tộc tiền triều.
Hạ Vân Tự tiến lên hành lễ: "Thần thiếp Sương Mai Hiên của Khánh Ngọc Cung Hạ thị gặp qua Thuận Phi nương nương, cung chúc nương nương năm mới cát tường."
Người này là Thuận Phi Quách thị, năm nay hai mươi tám, lớn hơn hoàng đế và tiên hoàng hậu hai tuổi.
Kể về xuất thân, nàng là cháu gái của quốc quân tiền triều. Đại Túc xưa nay đối xử tử tế với cô nhi tiền triều, gia tộc của Quách thị hiện tại tuy không mấy phong quang nhưng cũng vừa lòng đẹp ý.
Mười mấy năm trước, Thái Hậu khi còn là Hiền Phi làm chủ tuyển Quách thị vào phủ của Hạ Huyền Thời, tiếc rằng hai người không hợp ý, sau có Hạ Vân Chước bầu bạn bên cạnh, Quách thị nhiều năm vẫn không được sủng ái.
Nhưng chỉ là không được sủng ái mà thôi, trước nay Thuận Phi chưa từng chịu ủy khuất, ngay cả hoàng đế cũng kính trọng nàng ấy, điểm này nàng đã nhìn ra từ lúc hoàng đế cho phép nàng ấy sống ở hành cung, làm theo ý thích của mình.
Nghe Hạ Vân Tự báo danh hào, Thuận phi nghĩ nghĩ, liền nhấp môi cười: "Hạ Tuyên Nghi không cần đa lễ."
Hạ Vân Tự đứng dậy, Thuận Phi lẳng lặng đánh giá nàng: "Lúc ở hành cung đã muốn gặp Tuyên Nghi, không ngờ hồi cung liền trở nên lười biếng, ngày ngày chỉ muốn ở tẩm điện nghỉ ngơi, mãi tới hôm nay mới có thể gặp mặt."
Thuận Phi hồi cung đã bảy tám ngày, đúng là từ ngày đầu tiên đã đóng chặt cửa cung, ai cũng không gặp. Còn về thỉnh an đầu ngày, Chiêu Phi chấp chưởng cung quyền còn tôn kính gọi nàng ấy một tiếng tỷ tỷ, nàng ta đương nhiên không dám nhận cái lễ này.
Hạ Vân Tự chậm rãi cười nói: "Ngày nào rãnh rỗi muốn gặp, nương nương chỉ cần cho người tới Sương Mai Hiên báo một tiếng, thần thiếp lập tức qua trò chuyện với người."
Thuận Phi vui vẻ gật đầu: "Được."
Hạ Vân Tự không nhiều lời nữa, nâng váy hành lễ rồi theo cung nhân tới chỗ ngồi của mình. Trong cung, phi tần vị phân cao hơn nàng không ít, vị trí của nàng không tính là gần ngự án, có điều lướt qua Đường Mỹ Nhân, trong số phi tần mới tiến cung nàng đã là tối cao.
Qua nửa khắc, khách khứa cơ hồ đều tới đủ, vị trí của các phi tần cũng đã lấp đầy, phong cảnh có thể nói là vô cùng náo nhiệt.
Lúc này, hoạn quan lớn tiếng "Hoàng Thượng giá lâm, Chiêu Phi nương nương giá lâm" khiến đại điện vốn ầm ĩ lập tức trở nên an tĩnh, mọi người đều rời ghế ngồi quỳ xuống dập đầu, cùng hô vạn tuế.
Hạ Vân Tự khẽ ngẩng đầu, thấy Hạ Huyền Thời một thân quan phục huyền sắc cùng Chiêu Phi tiến vào, trong lòng bỗng nhiên hiện lên hận ý.
Những năm tỷ tỷ còn sống, mỗi dịp Tết nàng đều vào cung dự yến, những lần như vậy sóng vai cùng hoàng đế đều là tỷ tỷ.
Hiện tại lại đổi thành Chiêu Phi.
Tuy Chiêu Phi chỉ là phi tần nhưng nàng ta vẫn được mọi người triều bái giống hệt tỷ tỷ năm đó.
Nàng ta xứng sao?
Nín thở nghiến răng, Hạ Vân Tự áp chế hận ý trong lòng, lạnh lùng nhìn văn ủng thêu rồng đi qua, tiếp đến là làn váy hoa lệ của Chiêu Phi.
Hoàng đế ngồi xuống ngự tọa, Chiêu Phi cùng Thuận Phi ngồi hai bên trái phái.
Phàn Ứng Đức ra giữa lớn tiếng tuyên bố khai tiệc, mọi người liền đứng dậy tạ ơn, lần lượt trở về chỗ ngồi.
Ăn uống linh đình, yến tiệc rất nhanh trở nên náo nhiệt. Nhóm cung nga xuyên qua khách khứa dâng rượu ngon món ngon lên, ca vũ thủy tụ phi dương, vòng eo nhỏ nhắn.
Thỉnh thoảng có quyền thần quý thích bước lên kính rượu cửu ngũ, Hạ Liệu cũng tới, Hạ Vân Tự vội đứng lên khom người: "Phụ thân."
Hạ Liệu theo tiếng dừng bước, ở trước mặt thiên tử chắp tay thủ lễ: "Tuyên Nghi nương nương."
Hoàng đế khẽ cười: "Nếu không ngại, nhạc phụ có thể cùng Tuyên Nghi tới thiên điện trò chuyện."
Lời này đương nhiên là ý tốt nhưng nụ cười trên mặt Hạ Vân Tự cứng lại.
Hạ Huyền Thời không biết nàng và trưởng tỷ tuy thân cận, nhưng với những người khác trong Hạ gia quan hệ chỉ ở mức bình thường, với phụ thân cũng thế. Cha con bọn họ xưa nay không nhiều lời, cùng tới thiên điện sợ rằng chỉ biết mở to hai mắt mà rơi vào quẫn bách.
Nhưng ý tốt không thể cự tuyệt, Hạ Vân Tự xoay người, cười nói: "Hoàng Thượng." Nàng uốn gối, "Thần thiếp dẫn Ninh Nguyên cùng đi được không? Phụ thân đã lâu không gặp cháu ngoại."
Hạ Huyền Thời giật mình: "Là trẫm sơ sót." Nói rồi, hắn nghiêng đầu gọi, "Ninh Nguyên?"
Ninh Nguyên đang ngoan ngoãn ăn cơm, nghe phụ hoàng gọi liền buông đũa chạy tới, ra dáng ra hình mà hành lễ: "Phụ hoàng."
Hạ Huyền Thời ôm hài tử vào lòng, đưa tay chỉ Hạ Liệu và Hạ Vân Tự đứng bên dưới: "Đây là ông ngoại và Tứ di mẫu của con, con nhận ra không?"
Ninh Nguyên nhìn bọn họ, gật đầu: "Nhận ra."
"Bọn họ đều nhớ con." Hạ Huyền Thời tươi cười ôn nhu, "Tới trắc điện trò chuyện với họ đi."
Ninh Nguyên vui vẻ gật đầu, nhanh chóng chạy tới, hai bên mỗi tay kéo một vị trưởng bối, cùng nhau đi tới trắc điện.
Xuyên qua đại điện rộng lớn, ba người cùng nhau tới ao ngọc phía sau trắc điện. Cho cung nhân lui xuống, ba người bên trong đều tính là người nhà nhưng cửa điện vừa đóng, không khí liền trở nên xấu hổ.
Hạ Vân Tự lãnh đạm nhìn phụ thân trêu đùa cháu ngoại, không tiếp lời cũng không xen vào. Chờ đến khi Ninh Nguyên tới chơi với nàng, lại đổi thành một mình nàng chơi cùng Ninh Nguyên, Hạ Liệu im lặng không nói.
Cứ như thế qua một lúc, Hạ Liệu cuối cùng cũng gọi: "A Tự!"
Hạ Vân Tự ngước mắt nhìn ông ta, biểu tình của ông ta khó mà dùng từ ngữ để diễn tả: "Khoảng thời gian tiến cung này, vẫn tốt chứ?"
Hạ Vân Tự rũ mắt khẽ cười: "Chưa bao giờ tốt như vậy." Khóe mắt bất giác lộ sự âm ngoan, không hề che giấu.
Hạ Liệu thu hết vào mắt, lắc đầu: "Con vốn có thể lấy người khác."
Hạ Vân Tự cười cười: "Phụ thân hà tất nghĩ nhiều như vậy? Con sống trong cung như cá gặp nước, mỗi ngày đều rất vui vẻ."
Lời này tuy không giả, nhưng cứ thế mà nói ra cũng vì nàng thật sự không muốn tiếp tục chủ đề này.
Ngày đó nàng dùng Ninh Nguyên để xin tiến cung, nếu có lòng phụ thân sớm đã ngăn cản. Hiện tại nàng đã không còn đường lui, giả mù sa mưa than thở như vậy có ý nghĩa gì?
"Nghe nói Lục muội muội sắp xuất giá, con sẽ dành một phần hậu lễ cho muội ấy coi như là của hồi môn." Nàng chủ động giảng hòa.
Hạ Liệu thở dài, lại quan tâm nói: "Con ở trong cung cứ lo cho mình, không cần nhọc lòng chuyện trong nhà."
Hạ Vân Tự nghĩ nghĩ, nói: "Vậy con về trước, phụ thân ở lại chơi với Ninh Nguyên thêm chút đi."
Hạ Liệu giật mình, lúc này chỉ có thể gật đầu.
Hạ Vân Tự mỉm cười rời khỏi trắc điện, bước qua ngạch cửa, nụ cười ấy hoàn toàn biến mất.
Quan sát lòng người đúng là thú vị!
Sự quan tâm của phụ thân dành cho nàng có bao nhiêu là thật? Nói tới cùng tất cả đều vì Ninh Nguyên, cho nên nàng mới để Ninh Nguyên ở cùng ông ta, lúc đó ông ta mới không có thời gian rảnh quản tới nàng.
Tất cả quan tâm dành cho nàng chẳng qua vì lo một khi nàng rời khỏi Hạ gia, Ninh Nguyên sớm muộn cũng sẽ rời đi.
Đúng là nghĩ nhiều!
Nàng không rảnh hao tổn sức lực đấu với Hạ gia, càng không có tâm tư lợi dụng Ninh Nguyên.
Nàng tiến cung vốn chẳng phải vì hài tử.
Rời khỏi đại điện không bao lâu, bên ngoài đã bắn pháo hoa. Tiếng pháo hoa đứt quãng mãi tới giờ Tý mới tan, từ trong cung đến hoàng thành khắp nơi đều có, bá tánh kinh thành có thể náo nhiệt nhìn ngắm pháo hoa một hồi.
Hạ Vân Tự tính toán thời gian một phen, tới giờ Hợi, nàng nháy mắt với Oanh Thời, Oanh Thời hiểu ý, vẫy tay, mấy người Oanh Ca bên ngoài lập tức tránh đi rời khỏi Hàm Nguyên Điện.
Hạ Vân Tự được Oanh Thời dìu tới trước ngự án, nàng hành lễ, sau đó tiếp tục đi thêm hai bước.
"Hoàng Thượng." Nàng nhẹ giọng, hắn theo bản năng quay đầu nhìn.
"Khắp nơi đều náo nhiệt, thần thiếp muốn tới linh đường thăm tỷ tỷ một lúc, không thể để tỷ tỷ ở trên trời cô đơn ăn Tết như vậy."
Hắn run lên, trầm ngâm một hồi liền nói: "Nàng ra ngoài chờ một chút, trẫm đi cùng nàng."
Hạ Vân Tự cười gật đầu.
Ra khỏi cửa điện, không khí xung quanh đột nhiên an tĩnh. Màn đêm và sao trời trên đầu, ngọn đèn dầu huy hoàng bị vứt bỏ ở sau lưng khiến người ta có cảm giác cô đơn tịch mịch.
Con đường này do nàng lựa chọn, vui buồn bên trong đều đã tính sẵn, ầm ĩ phồn hoa bên cạnh không thể làm bạn, nàng từng bước thiết kế khiến hắn càng không thể làm bạn với nàng.
Nhưng nàng vẫn cứ muốn tiếp tục.
Bởi vì chính sự ầm ĩ phồn hoa kia đã cướp đi người duy nhất khiến nàng không còn cảm thấy cô đơn, cướp đi ánh lửa may mắn của cả đời nàng.
Nàng phải kéo tất cả bọn họ vào bóng tối.
Như vậy nếu có một ngày rơi vào địa ngục A Ti, ít nhất nàng vẫn còn nhiều ác nhân đồng hành.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...