Vạn Đế Chí Tôn


Sau khi rời khỏi đấu giá hội không lâu đám người Lăng Huyền Thiên đang tiến đến một vùng ngoại ô cách Hoang thành không xa.

Để tham gia Ám hội đấu giá.
Ám hội đấu gia hay còn gọi là Ám hội cũng không tổ chức tại Hoang thành mà là tại một khu vực cách Hoang thành hơn một trăm dặm.

Bởi vì Ám hội vốn là hắc ám nên không thể tổ chức trước mặt mọi người, đặc biệt là trong các thành trì.
Nghe đồn địa phương tổ chức Ám hội là một khu vực được một qua ẩn nặc, cùng không gian trận pháp.

Chỉ có một số người đặc thù mới có quyền tiến vào.

Hơn nữa hằng năm địa điểm tổ chức Ám hội cùng cách thức tiến vào đều là khác nhau.
Vì vậy không nhiều người biến đến nó.
“Dừng lại đi” lúc này Lăng Huyền Thiên nhàn nhạt mở miệng.

Bạch Viên cũng là không suy nghĩ liền dừng xe lại.
“Thiếu gia có chuyện gì sao?” Tô Ngọc Linh tò mò hỏi.

Mấy người khác cũng là một mặt hiếu kỳ.
Lăng Huyền Thiên chỉ nhẹ mỉm cười, sau đó ra khỏi xe ngựa thản nhiên nhìn về hư vô trong sa mạc nói: “theo cả một đoạn dài còn không chịu ra tay a!”.
“Hắc hắc, tốt minh mẫn tiểu tử” chỉ thấy một tên nam tử cùng một đại hán trung niên từ hư không bước ra.

Bọn hắn hai người đúng là tại vị trí lầu 6 trong buổi đấu giá.
“Tống Ngọc là ngươi?” Trịnh Dương nhìn tên nam tử nói.

Trong mắt hắn hiện lên từng tia căm phẫn cùng sát ý vô cùng nồng nặc.
“Ồ, ha ha Trịnh Dương vậy mà để bản thánh tử gặp ngươi tại nơi này.

Trịnh gia dồn hết công sức cho ngươi đến Huyền châu cuối cùng chỉ là để ngươi chết trong tay ta a” Nhìn thấy Trịnh Dương, Tống Ngọc cùng là cười to nói.

Đúng là đi mòn gót giày tìm chẳng đến, đến khi thấy được chẳng tốn công a.
Chỉ cần Trịnh Dương chết, Trịnh gia chắc chắn sẽ chỉ còn nước diệt vong.

Nghĩ đến đây Tống Ngọc lại không suy nghĩ nhiều khí tức trong người tản ra.

Hắn vậy mà là một tên linh vương cảnh.
“Linh vương cảnh, thiên phú của hắn cũng được coi là tốt a!” Bách Lý Ngự Vân nói, Tống Ngọc tuổi tác cùng lắm chỉ bốn mươi năm mươi tuổi vậy mà đã là một tên linh vương cảnh.

Thiên phú như vậy tại Huyền châu chắc chắn là đứng đầu.
Đừng nhìn bọn nàng mười mấy tuổi đã là linh tôn cảnh thậm chí đều sắp đột phá đến linh hoàng cảnh.


Nhưng mỗi bước đi lên đều sẽ vô cùng khó khăn.

Bởi vì tài nguyên tu luyện chỉ có thể giúp ngươi tu luyện tại linh tôn cảnh trở xuống.

Còn từ linh tôn cảnh trở lên, cho dù đầy đủ tài nguyên nhưng không thể câu thông linh khí trong thiên địa thì mãi không thể đột phá.

— QUẢNG CÁO —
Đây cũng là lí do chính khiến những người thiên sinh linh thể tại Huyền châu đều trở thành báu vật của các tông môn.

Bởi vì thánh giả tại Huyền châu cũng không nhiều.

Đa số linh hoàng cảnh đều có thể trở thành cự phách một phương.

Tất nhiên với điều kiện ngươi không trêu trọc thánh giả hoặc các đại thế lực.
“Tống Ngọc sợ là làm ngươi phải thất vọng.

Hôm nay ngươi không thể giết nổi ta” Trịnh Dương nhàn nhạt nói.

Có Lăng Huyền Thiên ở đây hắn tin chắc Tống Ngọc không làm gì được bọn hắn.
“Trịnh Dương, người là sợ đến lú lẫn rồi sao? Nghĩ rằng bằng tên tiểu tử linh vương cảnh đê giai kìa có thể cản được ta hay sao?” Tống Ngọc nghe Trịnh Dương nói thì cười không thôi.

Đừng nói kế bên hắn còn có một vị thánh giả, cho dù chỉ mình hắn cũng có thể xử lí tên nam tử tóc trắng kia.
Nam tử tóc trắng mà Tống Ngọc nói tất nhiên là Bạch Viên bởi vì hắn là người có tu vi cao nhất trong sáu người bọn họ.

Còn về Lăng Huyền Thiên thì đừng nói Tống Ngọc cho dù thánh giả cũng không nhìn ra khí tức của hắn.

Đa phần mọi người đều nghĩ hắn là phàm nhân.
Tống Ngọc cũng không nhiều lời, hắn đã muốn giết Trịnh Dương lâu lắm rồi.

Từ khi Trịnh Dương xuất hiện thánh giả môn phiệt mọi người đều cho rằng hắn không bằng Trịnh Dương.

Vốn hắn cho là mình đã hết cơ hội nhưng thật không ngờ tên ngu ngốc kia vậy mà không cách nào đột phá linh hoàng cảnh.

Thánh giả môn phiệt cũng sắp triệt để phế bỏ tư cách thánh tử của Trịnh Dương.

Nên giờ dù cho hắn giết Trịnh Dương tại đây cũng không có vấn để gì.
Chỉ là đang lúc hắn định ra tay đại hán trung niên bên cạnh hắn lại ngăn hắn lại: “thánh tử đợi đã”.
“Trần lão ngài là có ý gì a?” Tống Ngọc ngạc nhiên hỏi.

Không lẽ lão giả này lại muốn phản bội hắn theo Trịnh Dương.


Không thể, dù sao Trần lão cũng đi theo cha hắn nhiều năm không lẽ nào lại hại hắn.
Được xưng Trần lão cũng không trả lời hắn mà hướng về phía hư không nói: “các vị lại không ra sao? Là muốn trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi?”.

Mắt thấy không ai phản ứng lại mình hắn bỗng nhẹ vung tay hướng về hai hướng nơi xa đánh tới.
~ Rầm rầm ~
Bụi đất văng lên, chỉ thấy từng bóng người hiện ra.

Một bên là một lão giả trông dáng vẻ vô cùng già yếu chắc hẳn không còn sống được bao lâu.

Đáng nói là tu vị của hắn lại là một vị đê giai thánh linh cảnh.

Lão giả này đúng là Mộc Hư thánh giả từng tại phòng đấu giá tranh đoạt thánh linh thảo cùng bọn họ.
Một bên khác cũng xuất hiện ba bóng người.

Đứng giữa là một tên đại hán râu kẽm, khí thế oai hùng.

Đáng nói là tu vi của hắn cũng là một tên đê giai thánh linh cảnh.

Sau lưng hắn là hai tên thiếu niên nam tử.

Chỉ là lúc này bọn hắn sắc mặt đều trắng bật.
Tất nhiên Trần lão chỉ tiện tay một kích dù được đại hán râu kẽm chặn lại bọn hắn cũng là bị thương không nhẹ.
“Thánh tôn cảnh, ngươi vậy mà là thánh tôn cảnh” Mộc Hư thánh giả lẩm bẩm, hắn thật không ngờ chỉ vì tranh đoạt một cái thánh linh thảo thôi mà ngay cả thánh tôn cảnh cũng tới.
Không giống hắn sợ hãi như vậy, đại hán râu kẽm chắp tay hướng Trần lão: “tiền bối, vãn bối cũng không muốn cùng ngài tranh đoạt cái gì.

Chỉ là muốn hỏi mấy tên tiểu tử đó chút truyện mà thôi”.

— QUẢNG CÁO —
Hắn cũng không quá sợ hãi, dù sao thánh tôn cảnh hắn đều gặp qua không chỉ một lần.

Thậm chí trên thánh tôn cảnh người hắn cũng gặp qua không chỉ một vị.
“Hắc hắc, ngươi ta có thể không quan tâm.

Nhưng lão già kia lại dám ngấp nghé thánh linh thảo của ta.

Trần lão giết hắn đi” Tống Ngọc cũng là thở ra một hơi nói.

Hắn còn tưởng Trần lão thật phản hắn.


Dù sao tại nơi này hắn nếu là bị giết cũng không ai biết a.
“Tốt” Trần lão thản nhiên nói sau đó một đoàn thánh lực trong cơ thể tràn ra hóa thành một cái vô cùng to lớn bàn tay thẳng hướng Mộc Hư thánh giả chụp tới.
“Ngươi …” Mộc Hư thánh giả hoảng rồi, hắn một tên đê giai thánh linh cảnh sao có thể cùng thánh tôn cảnh chống lại.

Hắn cũng là dứt khoát vứt bỏ thân xác, sau đó một đạo thánh hồn trong cơ thể hắn bay ra hướng về phía ngược lại bỏ trốn.
“Trước mặt bổn thánh, cũng nghĩ chạy trốn? Nằm mơ.

Luyện hồn tháp! Trấn hồn” Trần lão thấy hắn xuất thánh hồn ra nhằm bỏ chạy liền nhẹ hô lên.

Sau đó trên tay hắn xuất hiện một cái tháp màu đỏ như máu.

Cao khoảng hai gang tay.

Tỏa ra từng đoàn âm u khí tức.
Chỉ thấy hắn nhẹ đưa tháp hướng về phía thánh hồn của Mộc Hư thánh giả.

Trong nháy mắt một màn kinh người xuất hiện.

Vốn đang chạy trốn thánh hồn như bị khựng lại.

Sau đó từng chiếc tủa màu đen từ tháp tràn ra trói Mộc Hư thánh giả lại.
Cuối cùng từng ngọn lửa từ tháp theo xúc tua cháy lên thánh hồn của hắn.

Chớp mắt đã khiến thánh hồn của hắn hóa thành tro bụi.
“Luyện hồn tháp! Lão già này vậy mà mang theo nó đến đây” Trịnh Dương cũng là một vẻ kinh ngạc.

Dù sao luyện hồn tháp cũng là một kiện trấn gia chi bảo của Tống gia.

Thật không ngờ lại đưa cho Trần lão mang tới đây.
“Cái tháp đó ghê gớm lắm sao?” Mộ Dung Uyển Nhi tò mò hỏi.
“Há lại chỉ ghê gớm? Tương truyền luyện hồn tháp là một kiện thần khí.

Tứng xuất hiện tại thời kỳ thượng cổ khi đó thần linh còn chưa bị Ngũ Hành thánh sơn trấn áp.

Nhưng cho dù thần hồn của thần linh cũng bị luyện hồn tháp sinh sinh luyện hóa” Trịnh Dương vẻ mặt nghiêm trọng nói.

Xong hắn lại có chút hướng Lăng Huyền Thiên nhìn xem.

Hắn thật sự sợ Lăng Huyền Thiên sẽ bị luyện hồn tháp giết chết.

Dù sao thì hắn cũng không nghĩ Lăng Huyền Thiên có thể mạnh mẽ hơn thần linh.
Chỉ là Lăng Huyền Thiên tựa hồ không có chút hứng thú nào với luyện hồn tháp.

Ánh mắt như có như không nhìn vô hư không xa xăm.
— QUẢNG CÁO —
“Tiền bối nếu không có chuyện gì vãn bối xin phép đi trước” Tên đại hán rẫu kẽm cũng là run sợ nói.


Cái tháp kia quá kinh khủng rồi.

Hắn cũng không muốn ở tại nơi này thêm giây phút nào nữa.

Còn về mấy tên tiểu tử kia sự tình hắn cũng lại không nghĩ quản.

Dù sao đắc tội với vị tiền bối này chắc chắn không thể sống sót.
“Đi đi”
“Đa tạ tiền bối, đa tạ tiền bối” hắn cùng hai tên thiếu niên sau lưng đều là như thoát khỏi luyện ngục.

Một mực hướng Trần lão thi lễ.
Đang lúc bọn hắn rời đi chỉ nghe một thanh âm nhàn nhạt vang lên: “chậm đã”.
Khi bọn hắn hướng nơi thanh âm truyền lại đúng là đám người kia.

Người mở miệng chính là Lăng Huyền Thiên.
“Tiểu tử thật to gan? Trần lão cùng ta đều buông tha bọn hắn ngươi lại thích ra oai cái gì?” Tống Ngọc trực tiếp hướng bọn hắn chửi lên.
“Thật đẹp”
Bỗng nhiên hắn để ý tới Tô Ngọc Linh, Mộ Dung Uyển Nhi cùng Bách Lý Ngự Vân tam nữ.

Nãy giờ hắn chỉ chăm chú nhìn Trịnh Dương cùng Bạch Viên cũng không để ý ba nàng đứng sau lưng.

Bây giờ nhìn lại hắn cũng không nhịn được liếm môi một cái.
“Trần lão, ba vị cô nương kia để lại cho ta.

Còn lại ngươi cứ giết hết đi” Tống Ngọc hướng Trần lão nói.

Chuyến này hắn đi Huyền châu thật không sai.

Một gốc thánh linh thảo.

Một mạng của Trịnh Dương.

Lại còn thêm ba mỹ nữ về bầu bạn.

Vô cùng lời to a.
“Được” Trần lão nhàn nhạt đáp.

Mặc dù hắn rất không ưa cách làm người của Tống Ngọc nhưng dù sao hắn cũng là Tống gia chủ tâm phúc.

Cũng không thể không bảo vệ con trai của hắn.

Tống Ngọc thế nhưng là hy vọng của toàn bộ Tống gia.
Đang lúc này, Lăng Huyền Thiên chậm rãi nhìn hư không sau lưng bọn họ nói: “Tiểu nha đầu, là đổi ý muốn làm nha hoàn của ta rồi sao?”
Mọi người đều ngây ngốc nhìn theo hướng ánh mắt của Lăng Huyền Thiên.

Chẳng lẽ thật có người ẩn nấp mà bọn họ không hề hay biết sao?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui