Vạn Đế Chí Tôn


“Xà Cốt … Pháp Tướng!”
Quỷ Xà cũng không để đám người kia tiếp tục tranh cãi, nàng nhẹ lẩm bẩm một tiếng.

Chỉ thấy sau lưng nàng hư ảnh mãng xà kia giờ này đã hóa thành một bộ xương rắn dài gần trăm mét.

Tuy nó không phải là mãng xà hoàn chỉnh nhưng nó cũng không chỉ là hư ảnh như trước đó, mà là chân chân chính chính một bộ xà cốt.
“Pháp Tướng … bà nương này lại có thể ngưng tụ ra pháp tướng sao?” Lộ Huyền Cơ hai mắt trợn tròn nhìn về bộ xương rắn phía sau Quỷ Xà nói.
Lăng Huyền Thiên thấy vậy thì nhẹ lắc đầu: “Một bộ xương khô mà thôi, sao có thể gọi là pháp tướng.

Nàng chỉ là dùng sinh mạng của vô số đầu rắn để luyện thành hóa thân mà thôi”.
Pháp Tướng đừng nói là những người tại nơi này, cho dù là thần cảnh cũng không có mấy người có thể luyện ra tới đi.

“Chết đi!” Quỷ Xà sau khi được xà cốt bao phủ thì lập tức há to miệng mình, lấy tốc độ kinh khủng hướng về phía Kiếm Vô Địch.
~ cheng chenggg ~
Kiếm Vô Địch thấy vậy cũng chỉ có thể dùng Tinh Vân Huyền Thiết Kiếm vừa lui vừa chống đỡ, đáng nói là dù kiếm của hắn tiếp cận thần khí vậy mà khi va chạm lên bộ xương rắn kia cũng chỉ tạo nên những vết xước không đáng nói mà thôi.
Tất nhiên hắn còn chưa chính thức khai mở được Tinh Vẫn Huyền Thiết Kiếm.
“Bách Lý Băng Phong!”
Lúc này, một mực quan chiến Bạch Hạc cũng đã tiến vào vòng chiến.

Nàng vừa ra sân liền lập tức thi triển võ kỹ tạo nên một vùng đóng băng hơn trăm mét, bao phủ toàn bộ không gian Kiếm Vô Địch chạy trốn.
Nàng cũng không có trực tiếp xuất thủ trên người Kiếm Vô Địch, bởi vì thực lực hắn không yếu, hơn nữa còn đang không ngừng di chuyển, nếu muốn đóng băng được hắn không phải việc dễ dàng gì.


Cho nên nàng trực tiếp chọn phương pháp đóng băng không gian xung quanh hắn, cho Kiếm Vô Địch không còn nơi né tránh.

Từ đó Quỷ Xà công kích sẽ dễ dàng hơn nhiều.
“Bạch Gia võ kỹ thật là không ít a!”
“Ngay cả địa giai công pháp băng hệ hiếm như vậy cũng có, thật sự đáng hâm mộ!”
Đám người ở đây tuy đều là thế lực lớn nhưng khi thấy võ kỹ địa giai cũng là hâm mộ không thôi.

Dù sao thì không phải ai ai cũng tàng trữ nhiều bảo bối giống như mấy tên ẩn thế gia tộc này.

~ ầm ầmmmm ~
Lúc này phạm vi để cho Kiếm Vô Địch né tránh xà cốt cũng càng lúc càng thu hẹp, chỉ thấy mỗi vị trí hắn vừa xuất hiện chưa đây một giây sau Quỷ Xà đã phá tan tành băng phong nơi đó.

Sở dĩ hắn một mực chạy trốn cũng không phải vì hắn sợ hãi Quỷ Xà, mà là vì hắn không muốn bị quấn lấy.

Một khi hắn bị đầu rắn này quấn lấy, chắc chắn đám người kia sẽ không bỏ lỡ cơ hội đây.
“Bạch Hổ Lưu Tinh”
Diệp Tu thấy không gian tránh né của Kiếm Vô Địch ngày càng bị thu hẹp thì lập tức đoán được bước di chuyển tiếp theo của hắn.

Sau đó hắn vận sức, bộc phát thánh lực khiến cho Bạch Hổ Rìu trong tay hắn xoay tròn liên tục, tiếp đó hắn canh thời điểm ném thẳng Bạch Hổ Rìu về phía Kiếm Vô Địch.
Lần này Diệp Tu ra tay tuy không còn bất ngờ như trước, nhưng vì thế mà hắn cũng có đủ thời gian tụ lực.

Khi rìu trong tay hắn quăng ra lập tức tạo thành một vệt sáng dài, thậm chí còn có hư ảnh một con hổ màu trắng đang không ngừng rít rào lao thẳng đến vị trí của Kiếm Vô Địch.
~ chenggg chengggg ~

Nói thì chậm diễn ra thì nhanh, trong lúc Kiếm Vô Địch không ngừng tránh né Quỷ Xà thì chiếc rìu kia đã xuất hiện trước mắt hắn.

Lúc này Kiếm Vô Địch cũng chỉ kịp dùng Tinh Vân Huyền Thiết Kiếm chắn ngang ngực, cùng lúc chặn lại Bạch Hổ Rìu cùng cái miệng to lớn của xà cốt kia.
~ phanhhh phốccc ~
Chỉ là tuy thực lực của Kiếm Vô Địch không yếu, nhưng ngay khi Bạch Hổ Rìu bị chặn lại thì Diệp Tu cũng đã xuất hiện tại cán rìu.

Hắn dùng sức ấn một cái khiến cho Kiếm Vô Địch vốn đang hết sức cũng lập tức bị văng ra va vào tảng băng phía sau.
~ ầm ầm ~
~ phốc phốc ~
Trong tiếng vụn vỡ của tảng băng cùng với từng giọt hơi nước bốc lên, người ta đều cảm ứng được khí tức suy yếu của Kiếm Vô Địch.

Rất rõ ràng, một chiêu kia của hai người Quỷ Xà cùng Diệp Tu đã khiến hắn bị thương nặng.
“Hừ, tiểu tử này thực lực thật không tệ! Nếu như lấy một chọi một sợ là năm người kia đều không phải đối thủ của hắn đi!” Ngao Thành thấy kết quả này rất hài lòng, nhẹ cảm khái một tiếng.
“Hắc hắc … còn không phải là do hắn ngạo mạn sao?” Quỷ Ngạc thì cười khinh bỉ một tiếng.

“Hahaha … tiểu tử để lão phu tiễn ngươi một đoạn!” Vũ Hào thấy Kiếm Vô Địch không còn sức chiến đấu thì nhìn đống băng vỡ vụn kia cười phá lên một tiếng.

Mối thù bị chặt một tay sao hắn có thể bỏ qua đây.
Nói rồi hắn lập tức phi thân về phía hố băng vỡ vụn kia, dường như sợ người ta cướp mất công lao của hắn vậy.
“Tiểu tử chết đi!”
“Aaaaa”
Ngay lúc Vũ Hào đứng trước hố sâu định ra tay, thì dị biến đột nhiên phát sinh.


Chỉ thấy khi hắn vừa đưa tay trái xuống đó thì một vệt sáng từ trong hố sâu bắn ra, cùng với đó một thân ảnh nhanh như lưu tinh lướt qua người hắn.
Sau khi khói bụi tan biến mọi người mới nhìn rõ thân ảnh này đúng là Kiếm Vô Địch tay phải cầm Tinh Vân Huyền Thiết Kiếm, còn tay trái cầm một đầu người.

Đúng là đầu của Vũ Hào vẫn đang trợn trừng mắt.
“Cuồng đồ ….

NGƯƠI MUỐN CHẾT!”
“Vũ Hào trưởng lão…!”
“Thật sự là thiếu niên đáng sợ!”
Đám người tại phía xa quan chiến khi thấy Vũ Hào bị Kiếm Vô Địch cắt đứt đầu thì tâm tình phức tạp.

Có người âm thầm khen Kiếm Vô Địch chiến lực cùng mưu lược đều mạnh mẽ, còn đám người của Thánh Phiệt Môn thì tất nhiên không vui được rồi.

Nếu không phải có người ngăn bọn họ lại, có lẽ bọn họ đã trực tiếp lao lên giết chết tên tiểu tử kia báo thù cho Vũ Hào rồi.
….
“Không tệ, trong trường hợp này vẫn có thể phân tích chiến lược chiến đấu tốt như vậy! Thật không tệ!” Bạch Đại Sơn cũng vuốt nhẹ chòm râu mình thưởng thức nói.
Bạch Vũ Hải thì lại trầm mặc không nói gì.

Hắn đang suy nghĩ rốt cuộc tên tiểu tử bên dưới kia có phải người kia hay không.

Chỉ là khi hắn chăm chú nhìn Lăng Huyền Thiên thì cũng nhận ra là Lăng Huyền Thiên cũng nhẹ liếc nhìn hắn, khiến cho hắn không thể không thu lại ánh mắt.
“Đã vậy còn nghi ngờ?” Lăng Huyền Thiên nhẹ lẩm bẩm một tiếng.

Hắn vẫn chưa ra tay a, vậy mà Bạch Vũ Hải đã tập trung vào hắn.

Có lẽ vì tên Kiếm Vô Địch này cũng biến thái đi, cho nên Bạch Vũ Hải mới ngay lập tức liên tưởng đến đám người biến thái bên cạnh hắn a.

“ Ây da, tên kiếm si này mưu mô không ít nha!”
….
Sau khi giết chết Vũ Hào, Kiếm Vô Địch cũng không có quá nhiều cảm xúc.

Một màn lúc nãy thật ra là do hắn cố ý diễn cho Vũ Hào nhằm dụ lão ta vào tròng.
Tại vì ngay từ khi bắt đầu hắn đã muốn nhanh chóng giết một người trong năm người, như vậy chiến đấu sẽ dễ dàng hơn.

Mà trong năm người theo hắn thấy lão giả Vũ Hào này là yếu nhất, tất nhiên hắn sẽ chọn lão.

Lần thứ nhất tuy không thể giết được lão ta, nhưng phế mất một tay lão khiến lão sinh hận.

Lần này là giả vờ bị thương để khiến lão lơ là phòng bị, chính là một kích giết lão không người có thể ngăn cản.
~ rầmmmm ~
Sau khi quăng đầu của Vũ Hào về phía bốn người, Kiếm Vô Địch lạnh lùng hướng bọn họ nói:
“Đến lượt các ngươi rồi!”
“Hắc hắc … tiểu tử văn võ đều có a! Nhưng ta có thể nói cho ngươi biết! Vũ Hào là ta để hắn chết!” lúc này nam tử Thần Triều nhàn nhạt hướng Kiếm Vô Địch nói.
Hắn cũng không có ý định che giấu, mà là nói với tất cả mọi người, tất nhiên ngay cả người của Thánh Phiệt Môn cũng nghe được.
“Ngươi …!”
Chỉ là tuy bọn họ đều rất tức giận, nhưng không ai dám nói gì cả, Thần Triều a không phải bọn họ có thể đắc tội.

Cho nên ai ai cũng tự trấn an rằng nam tử kia chỉ đang khiêu khích Kiếm Vô Địch.
“Chu Thập Tứ, làm chuyện cần làm không cần nhiều lời!” đúng lúc này tại sau lưng Ngao Thành có một người nhẹ giọng mở miệng, chỉ là người này cũng không lộ diện cho nên không ai nhìn rõ hắn là ai.
Nhưng mà mọi người đều biết, người này thân phận rất cao, bởi vì lời hắn vừa nói ra nam tử mặc hoàng kim giáp kia thân thể vậy mà nhẹ run lên.
“Lĩnh mệnh!”
Chu Thập Tứ thấy người kia mở miệng thì nhẹ giọng một tiếng, sau đó lại không tiếp tục chần chừ nữa, trường thương trong tay nhẹ rung, sau đó một chân hắn đá mũi thương lên, tay thì cầm cán thương lao thẳng về phía Kiếm Vô Địch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui