Phong Ma Động - vốn là vùng đất chết không mấy người nguyện ý tiến vào.
Nhưng bây giờ lại khác, cho dù bên ngoài hay bên trong Phong Ma Động, thậm chí là tại sâu bên trong nơi đó cũng đã tụ tập không ít người.
Không phải bởi vì bọn họ không sợ chết, cũng không phải vì nguy hiểm trong Phong Ma Động đã được giải trừ.
Mà nguyên nhân chủ yếu là vì Thánh Anh Thụ, thần thụ chỉ tồn tại trong truyền thuyết, trước giờ chưa từng xuất hiện.
Tuy nói Thánh Anh Quả cũng khiến vô số người động tâm, nhưng còn chưa đủ để bọn họ liều chết tiến vào Phong Ma Động.
Dù sao thì Thánh Anh Quả mỗi lần xuất hiện đều là số lượng ít ỏi, hơn nữa vị trí còn không cố định.
Cho nên không có mấy người nguyện ý tiến vào tranh đoạt.
Nhưng Thánh Anh Thụ lại khác, chỉ là tin đồn nó xuất hiện tại Phong Ma Động thôi cũng đã khiến vô số thế lực dòm ngó Phong Ma Động.
Bây giờ vị trí nó xuất hiện đã rõ ràng, lại càng khiến người ta điên cuồng tiến về tranh đoạt.
…
Lúc này, tại vị trí Thánh Anh Thụ xuất hiện đã có không ít người tụ họp, thậm chí còn có không ít linh thú cấp cao cũng ẩn nấp xung quanh.
Chỉ là dù bọn họ đều đã tụ tập tại nơi đó, nhưng tất cả mọi người đều đứng bên ngoài, không ai nguyện ý tiến vào phạm vi Thánh Anh Quả trăm mét cả.
Bởi vì không ai nguyện ý làm chim đầu đàn, hơn nữa bọn họ cũng cần tổ chức lại đội hình cùng tiến hành phân chia Thánh Anh Quả trước đã.
Dù sao thì số lượng Thánh Anh Quả cũng là có hạn a.
“Hừ, mấy tên kia là ai? Tu vi như vậy cũng dám tiến hành tranh đoạt Thánh Anh Quả sao?”
Đúng lúc này, có người nhìn về phía xa thấy ba bóng người đang tiến về phía này thì khinh miệt một tiếng.
“Cũng không thể nói thế! Dù sao người ta cũng có đại thánh cảnh dẫn đội a?”
“Ngu ngốc! Các thế lực tại đây có ai không có hai, ba tên đại thánh cảnh đây? Nhưng ai lại mang theo mấy tên mới nhập thánh cảnh tiến vào đây chứ?”
…
“Ồ! Là người của Thánh Thiên Viện sao?”
Sau khi ba bóng người kia tiến lại gần thì đám người cũng nhìn rõ mặt bọn họ.
Ba người trong có đó có một nam tử ăn mặc rách rưới, dáng người vạm vỡ sau lưng đeo một thanh trường kiếm cũng dùng vải rách quấn lại.
Hắn cũng là tên có tu vi đại thánh cảnh mà đám người thảo luận.
Đi giữa là một nam tử dáng người cao ráo khuôn mặt bình phàm, thân mang một bộ trường bào màu trắng, chân cũng mang một đôi giày màu trắng.
Vốn dĩ nam tử này cũng không có gì đáng để người ta chú ý, chỉ là vì tại mi tâm của hắn có một vệt mi văn màu xanh, trông vô cùng huyền ảo.
Chính vì vậy mà bất kỳ ai nhìn vô nam tử đó đều cảm thấy một tia thâm sâu khó nói.
Người cuối cùng trong ba người, là người mà chỉ cần lướt qua một lần thì mọi người đều sẽ không tiếp tục để ý nữa.
Người này là một nam tử to béo, tướng mạo bình thường, cộng thêm túi thịt trên tay hắn càng làm cho người ta cảm giác tên này đơn giản chính là một tên ăn hàng.
Ba người này không phải ba người Kiếm Vô Địch, Lăng Huyền Thiên cùng Lộ Huyền Cơ thì ai đây.
Sau khi bọn họ thấy Thánh Anh Thụ xuất hiện cũng là nhanh chóng tiến về nơi này, còn về phần Mộc Liên thì nàng vốn là trốn Thánh Thiên Viên ra, tất nhiên là không thể sử dụng thân phận Mộc Liên rồi.
Hơn nữa nàng còn muốn hội họp với đám người Băng Ngọc Cung, cho nên cũng không tiếp tục cùng ba người bọn họ tiến tới.
“Đứng lại! Các ngươi không có tư cách lại tiến đến!” đúng lúc ba người Lăng Huyền Thiên định tiến vào bên trong thì có một nhóm người chặn bọn họ lại.
Đám người này có khoảng bảy, tám người, mỗi tên đều có tu vi thánh hoàng cảnh bọn họ mặc đủ loại trang phục khác nhau, nhưng bên tay phải đều có ký hiệu một lá cờ màu đen.
Tên cầm đầu là một đại hán thô kệch có tu vi đại thánh cảnh đê giai, trên lá cờ của hắn còn có thêm một ngôi sao, hẳn là địa vị cao hơn đám người kia không ít.
Khi đám người vừa phát hiện ba người Lăng Huyền Thiên tiến đến liền trực tiếp chặn lại.
“Đây là địa phương các ngươi quản hạt sao? Hơn nữa bọn họ tiến vô được sao chúng ta lại không vào được?” Lộ Huyền Cơ thấy bị chặn lại thì gằn giọng lên hướng đám người kia nói.
“Hắc hắc … Cười chết ta!”
“Các ngươi có xem lại thực lực của mình chưa? Đừng ỷ vào là người Thánh Thiên Viện thì có thể tiến vào húp một chén canh?”
“Đúng đúng … các ngươi có thực lực này sao?”
….
“Hừ” thấy đám người trước mặt không biết điều như vậy Kiếm Vô Địch lập tức hừ lạnh một tiếng, sau đó thuận tay một quyền vung ra hướng về đám người đánh tới.
~ oanhh ầm ầm ~
Chỉ thấy một quyền của Kiếm Vô Địch vừa đánh tới đại hán thô kệch cầm đầu đám người lập tức cũng tung ra một quyền hướng về phía Kiếm Vô Địch
~ răng rắc ~
Chỉ là khi hai nắm đấm vừa chạm vào nhau thì đại hán kia lập tức cảm giác được một cơn đau truyền đến, nhìn lại thì cánh tay của hắn đã bị một quyền của nam tử trước mắt đánh gãy hoàn toàn.
Hơn nữa đám người sau lưng cũng bị kình lực của Kiếm Vô Địch phản chấn không ngừng rớt về sau.
~ oanh ầm ầm ~
“Mã Thống Lĩnh”
“Mã Thống Lĩnh”
….
Đám người kia dù bị chấn về sau nhưng khi nhìn đến cánh tay của đại hán thô kệch kia trực tiếp bị đánh nát thì kinh sợ hô lên.
Sau khi bọn họ lấy đan dược cho tên thống lĩnh họ Mã kia thì lập tức có người hướng về phía Kiếm Vô Địch quát: “Tiểu tử, ngươi chán sống rồi sao? Lại dám ra tay với Mã Thống Lĩnh”.
“Đúng … đúng!”
Đám người còn lại tuy bị thực lực của Kiếm Vô Địch dọa sợ, nhưng bọn họ rất nhanh bình tâm lại đồng thanh hô lên.
Dù sao thì Hắc Hải Quân Đoàn bọn họ cũng là một trong những đoàn hội mạo hiểm giả có tiếng tại Trung Châu a.
Quan trọng nhất là tại nơi này có không ít người của bọn họ, hơn nữa Đoàn Trưởng cùng Đoàn Phó của bọn họ cũng đang ở gần đây đây.
Quả nhiên không ngoài suy đoán của bọn họ, chỉ chốc lát đã có người của Hắc Hải Quân Đoàn tiến về nơi này.
“Kẻ nào dám ra tay với người của Hắc Hải Quân Đoàn?”
Cùng với thanh âm là sự xuất hiện của một lão giả dáng người gầy gò, chòm râu chưa cắt, râu tóc bạc trắng, tay phải chống gậy thể hiện rõ sự gầy yếu của hắn.
Chỉ là dù nhìn lão giả ốm yếu như vậy nhưng mọi người đều không dám khinh thường, bởi vì tu vi của lão đúng là một tên đại thánh cảnh.
Hơn nữa thực lực tựa hồ còn hơn tên gọi là Mã Thống Lĩnh kia không ít.
Lão già vừa xuất hiện đám người liền lập tức hành lễ sau đó chỉ về phía Kiếm Vô Địch nói: “Hội Phó, chính tên tiểu tử này đã hạ thủ đánh lén Mã Thống Lĩnh, hơn nữa còn đả thương người của quân đoàn chúng ta.
Xin người đứng ra chủ trì công đạo!”.
“Hừ, ngay cả người của Hắc Hải Quân Đoàn ngươi cũng dám đụng tới sao?” lão già kia ngay khi vừa xuất hiện liền đã hướng đám người Kiếm Vô Địch lộ ra sát ý, chỉ chờ đám người của mình vừa bẩm báo lại thì lập tức hướng Kiếm Vô Địch ra tay.
Dù sao thì muốn đánh giết người của Thánh Thiên Viện cũng không phải việc dễ dàng, nhưng bây giờ bọn họ ra tay trước thì lão ta tất nhiên cũng không muốn bỏ lỡ thời cơ rồi.
Đây có lẽ là thời cơ tốt nhất để Hắc Hải Quân Đoàn bọn họ hiện uy a, ở thời điểm bình thường muốn giết người của thế lực lớn nào có dễ dàng như vậy.
~ phanh ầm ầm ~
Chỉ là cũng không đợi lão giả kia nghĩ ngợi lâu nữa, Kiếm Vô Địch nào có kiên nhẫn như vậy.
Hắn thậm chí không chờ lão ta ra tay mà trực tiếp hướng về phía lão giả một quyền đánh qua.
~ ầm ầm ầm ~
Đối diện với quyền công của nam tử trước mặt lão giả gọi Hội Phó kia lập tức đưa gậy về phía trước chống đỡ, hắn cũng không ngờ tên tiểu tử này lại dám trực tiếp ra tay trước a.
Như vậy thì hắn muốn giết Kiếm Vô Địch cũng có lý do chính đáng hơn nhiều rồi.
Chỉ là mọi chuyện nào như hắn nghĩ, quyền ấn của Kiếm Vô Địch vừa chạm vào gây của hắn liền lập tức chấn hắn lùi về sau mấy bước.
~ phanhhhh ~
“Đại … đại thánh cảnh cao giai!”
Lão giả vừa thấy Kiếm Vô Địch ra chiêu liền biết mình đá trúng thiết bản a, tuy nói Hắc Hải Quân Đoàn còn có người mạnh hơn nam tử trước mắt rất nhiều.
Nhưng mà lão ta không phải, thực lực của lão chỉ là sắp đột phá đại thánh cảnh cao giai mà thôi.
Nhưng mà dù đột phá lão cũng biết mình không phải là đối thủ của nam tử trước mặt này đây.
Tên này rất mạnh a!
Nghĩ đến đây lão bỗng có ý muốn giảng hòa với đám người này, dù sao thì Hắc Hải Quân Đoàn đứng gác tại đây cũng chỉ vì muốn giảm bớt sâu kiến hưởng lợi a.
Nhưng tên tiểu tử này, với thực lực này hoàn toàn có tư cách tiến vào tranh đấu một chút nha.
“Chậm …!”
Lão giả vốn đang muốn nói “chậm đã”, chỉ là Kiếm Vô Địch cũng không để hắn được như ý nha.
Kiếm Vô Địch hắn không chỉ cuồng kiếm, mà còn cuồng chiến a! Hắn ra tay với tên Mã Thống Lĩnh kia vẫn còn chê quá yếu đây, bây giờ có người luyện tay sao hắn có thể dừng lại.
Thấy lão giả kia đỡ được một quyền của mình, Kiếm Vô Địch lập tức nhảy lên không trung, sau đó tung hơn mười quyền về hướng lão già xưng Hội Phó kia.
Lần này quyền ấn của hắn không chỉ mạnh hơn, nhanh hơn, mà thân thể hắn còn tựa như lưu tinh lấy tốc độ kinh người từ không trung phóng nhanh về phía lão già.
Hiển nhiên lần này Kiếm Vô Địch cũng không chỉ đấu quyền ấn từ xa như vậy, hắn là muốn trực tiếp cận thân giao chiến với lão giả này a.
“Con mẹ nó … tiểu tử … chậm …”
~ oanhh ầm ầmm ~
Lão giả kia vẫn đang muốn nói gì thì quyền ấn của Kiếm Vô Địch đã xuất hiện trước mặt hắn rồi, hắn cũng không còn cách nào khác chỉ có thể bộc phát toàn bộ thánh lực cùng tiểu tử trước mặt giao thủ.
~ phốccc ~
Chỉ là cho dù hắn có bộc phát hoàn toàn tu vi trung giai đại thánh cảnh thì chênh lệch của hắn cùng Kiếm Vô Địch cũng là vô cùng lớn.
Tuy nói hắn có thể chặn lại phần lớn quyền ấn của đối phương, nhưng mỗi quyền hắn chặn lại đều khiến lục phủ ngũ tạng của hắn nhẹ rung lên a.
Vốn Kiếm Vô Địch đã không ưa đám người Hắc Hải Quân Đoàn do sự việc bọn họ ra tay với đám người Lăng Huyền Thiên.
Bây giờ đám người này lại lần nữa tìm đến gây sự, sao hắn có thể bỏ qua được.
Cho nên dù cho lão đầu được xưng Hội Phó kia có ý định dừng lại, Kiếm Vô Địch cũng không chút lưu tình nào.
Mỗi quyền của hắn càng lúc càng thêm lực tinh chuẩn đánh về phía ngực của lão đầu, khiến cho lão đầu không ngưng thổ huyết, cũng đã khiến lão ta tức giận đến cực điểm.
“Tiểu tử … khinh người quá đáng!”
“Đằng Long Quá Giang!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...