“Hừ, tên mập ta đã nhìn ra ngươi chỉ được cái cơ thể rắn chắc nhưng bên trong không chịu được rồi.
Bản thiếu gia lần này nhất định chơi chết ngươi!”.
Sau một hồi giao thủ Ngao Thế rốt cuộc nhìn ra được điểm không hợp lý.
Hắn cũng không tiếp tục cùng Lộ Huyền Cơ đối chưởng nữa, mà từ bên trong túi trữ vật lấy ra một thanh đại đao, sau đó lấy thế sét đánh chém về phía Lộ Huyền Cơ.
“Con mẹ nó!”.
Lộ Huyền Cơ thấy vậy thì thầm mắng một tiếng, cũng vội vàng lấy ra bồ cào bảy răng của mình.
Bởi vì vũ khí là thứ quan trọng nhất để một người bộc phát uy lực trong chiến đấu, vì vậy mà Thánh Thiên Viện cũng không cấm bọn họ mang vũ khí của mình vào.
Hơn nữa tất cả vũ khí mà bọn họ sử dụng đều nằm trong phạm vi thánh khí, cho nên cũng sẽ không tính là mất công bằng.
Nên Thánh Thiên Viện cũng cho phép bọn họ để riêng vũ khí của mình.
Sở dĩ Lộ Huyền Cơ mắng chửi cũng không phải vì bồ cào của hắn phẩm giai thấp hơn thanh đại đạo kia của Ngao Thế, mà là vì hắn biết nếu như dùng vũ khí thì lợi thế về nhục thân của mình sẽ biến mất.
Thánh giả hoàng toàn có thể dùng thánh khí để phá nhục thân của đại thánh cảnh.
Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là vị đại thánh kia không có thánh lực chèo chống, hoặc là thánh lực của hắn thấp hơn đối thủ.
Thật không may là Lộ Huyền Cơ đúng là rơi vào hoàn cảnh sau.
Thánh lực của hắn bây giờ cũng chỉ nằm vào khoảng thánh hoàng cảnh đê giai mà thôi, sao có thể cùng Ngao Thế giao phong.
Chỉ là dù nghĩ như thế nhưng ngoài mặt hắn vẫn không có biểu tình gì, một mặt như bản thân mình vẫn nắm giữ thượng phong.
“Hừ, làm màu sao? Để xem ngươi có thể ngầu đến bao giờ? Cự Lãng Hóa Cuồng Phong!”.
Cùng với tiếng thét của Ngao Thế thanh đao của hắn liên tục xoay tròn, tạo thành môn cơn lốc xoáy vô cùng mạnh mẽ hướng về phía Lộ Huyền Cơ.
“Nhất Trảm Phá Thiên Quân” Lộ Huyền Cơ thấy vậy cũng không dám chần chờ, lập tức thi triển võ kỹ am hiểu nhất của mình.
Theo đó khí tức của hắn điên cuồng tràn ra, toàn bộ thánh lực đều tụ tập vào bồ cào kia.
Bồ cào như cảm ứng được tình cảnh của chủ nhân nhẹ rung lên một cái, sau đó tức tốc hóa lớn cùng lúc tạo ra bảy hư ảnh bồ cào to lớn từ thiên không giáng xuống muốn phá bỏ cơn lốc kia.
“Hả!”
Mộc Liên thấy Lộ Huyền Cơ sử dụng chiêu này ánh mắt lập tức sáng lên, chiêu này nàng đã từng thấy qua một lần rồi.
Đây không phải là chiêu thức mà vị kia từng sử dụng sao.
Như vậy tên mập này tám chín phần mười cùng Thiên Cơ Cốc có quan hệ gì rồi nha.
Chỉ là nàng cũng không biết ngoại trừ bản thân mình còn có một người khác nhận ra chiêu thức này.
Người này đúng là Từ Khuyết đang đứng nơi xa quan chiến.
Sau khi đưa Tử Bì Hoa cho Lăng Tiếu Thiên hắn cũng không có rời khỏi nơi này, mà là lặng yên đứng tại phía xa quan chiến.
— QUẢNG CÁO —
Khi nhìn đến chiêu này của Lộ Huyền Cơ hắn cũng nhẹ mở miệng lẩm bẩm: “Thiên Cơ Cốc ẩn thế không ra sao? Thật sự là lừa gạt người!”.
Tất nhiên những điều này Lộ Huyền Cơ đều không biết được, càng không rảnh để ý tới.
Bởi vì hắn đang dốc toàn lực chống lại lốc xoáy kia, nếu như không thể ngăn được sợ rằng hắn sẽ bị lốc xoáy xoắn đến chết.
“Ta nói tiểu tử ngươi sao không trực tiếp bổ lên đầu hắn đi? Cần gì nghĩ đến chuyện chống lại võ kỹ của hắn đây?” đúng lúc này một thanh âm vang lên khiến Lộ Huyền Cơ như bừng tỉnh.
Hắn sao lại quên mất đây.
Chỉ cần hắn đánh vỡ không cho Ngao Thế tiếp tục truyền thánh lực vào vòng xoáy này, như vậy lốc xoáy tất nhiên sẽ biến mất.
“Chết đi!”
Nghĩ như vậy Lộ Huyền Cơ lập tức gầm lên một tiếng, sau đó bố cào vốn dĩ hóa làm bảy đang ngăn cản cơn lốc kia, lập tức có có hai cái biến mất hướng thẳng đỉnh đầu của Ngao Thế bổ xuống.
“Khôngggg”
Sự việc diễn ra thật sự quá nhanh, hơn nữa Ngao Thế đang tập trung vận sức sao có thể để ý đến bồ cao kia đánh xuống đây.
Mỗi một loại võ kỹ đều có đặc tính riêng của chúng.
Mỗi loại đều có điểm mạnh và yếu khác nhau.
“Cự Lãng Hóa Cuồng Phong” võ kỹ này điểm mạnh nhất chính là thao thao bất tuyệt chỉ cần thánh lực còn gia trì vào sẽ không thể phá vỡ.
Trừ khi thực lực của đối phương trên ngươi quá nhiều, trực tiếp dùng lực đả lực.
Nhưng nó lại có một điểm yếu chết người, chính là trong lúc sử dụng phải đứng yên vận sức.
Hơn nữa còn phải hết sức tập trung vào nó, vì vậy mà đến khi Lộ Huyền Cơ đánh xuống Ngao Thế mới kịp thời phản ứng, nhưng mọi chuyện đã muộn.
~ ầm ầm long ~
Đúng lúc mọi người cho rằng Ngao Thế sẽ bị một cào kia bổ chết thì một âm thanh vang lên.
Cùng lúc đó bồ cào của Lộ Huyền Cơ cũng trực tiếp dừng lại cách đỉnh đầu của Ngao Thế chỉ tầm một gang tay.
“A di đà phật! Tha được cho người thì nên tha, hà cớ gì lại muốn lấy mạng người khác đây?”.
Lúc này, có một hư ảnh bàn tay màu vàng đã đem bồ cào của Lộ Huyền Thiên cản lại.
Cùng với đó nam tử mặc áo cà sa màu vàng vô cùng chói mắt từ xa lăng không mà đến.
Khi mọi người nhìn đến nam tử này thì đều nhận ra, bởi vì hắn chính là hòa thượng duy nhất trong khóa này tiến vào Thánh Thiên Viện.
Chỉ là hòa thượng này dường như rất ít biểu lộ, mỗi vòng để chỉ lộ ra thiên phú phàm phàm.
Do đó không mấy người quan tâm đến hắn.
— QUẢNG CÁO —
Nhưng bây giờ hắn ra tay lại khiến mọi người kinh hãi không thôi, bởi vì ai cũng biết thực lực của nam tử này chắc chắn không tầm thường.
“Ta nói hòa thượng mà tóc còn dài hơn nữa nhân chắc chắn không phải hòa thượng tốt nha!” Lộ Huyền Cơ thấy hòa thượng này ngăn cản lại một kích quyết định của mình thì khinh bỉ nói.
Đúng vậy hòa thượng trước mặt này cũng không phải như những hòa thượng khác.
Ngoại trừ việc hắn mặc áo cà sa, còn lại tóc tai của hắn đều giống như người bình thường.
Như vậy trông hắn thật sự có chút kỳ lạ.
Hòa thượng nghe vậy cũng chỉ mỉm cười nói: “Ta tu là tu tâm, chỉ cần tâm ta thành tín thì ta thánh tín.
Sao lại phải gò bó trong những chuẩn mực quy tắc kia đây”.
“Đa tạ Vô Ưu đại sư” Ngao Thế lúc này mới bình ổn lại hướng hòa thượng kia ôm quyền nói.
Mọi người nghe hắn nói vậy thì có chút giật mình, Ngao Thế là ai? Hắn vậy mà hướng hòa thượng này gọi hai chữ đại sư.
Tuy nói là hòa thượng này đã cứu hắn, nhưng cũng không đến mực khiến hắn tôn trọng như vậy, sợ là hậu trường của tên hòa thượng này không đơn giản đi.
“Việc nên làm mà thôi! Ngao thí chủ không cần để trong lòng”.
“Tốt, ta không quản các ngươi làm gì.
Ta nói một lần cuối giao ra Tử Bì Hoa, nếu không ta sẽ ra tay!” đúng lúc này Lăng Huyền Thiên cũng không đợi được nữa, hắn từ từ đứng dậy sau đó lên tiếng nói.
“Tiểu tử ngông cuồng!”
“Giết hắn, không thể để hắn sống sót rời khỏi nơi này!”
“A di đà phật, thí chủ sao có thể tại nơi này cướp bóc như vậy đây.
Chúng ta chỉ cùng yêu thú tranh sao có thể cùng nhau tranh?”.
Lăng Huyền Thiên nghe tên hòa thượng kia nói thì có chút buồn cười.
Lúc Lộ Huyền Cơ cùng Ngao Thế giao thủ, hắn sắp bị cơn lốc kia đánh giết cũng không thấy hòa thượng này ra tay.
Đến khi Lộ Huyền Cơ sắp giết được Ngao Thế thì hắn lại ra mặt, lại còn nói cái gì là muốn lấy mạng người khác.
Bây giờ còn không cho phép hắn hướng đám người này lấy Tử Bì Hoa.
Thật sự là người có người này người kia, hòa thượng cũng có nhiều loại hòa thượng nha.
Không phải ai cũng giống tên Giới Không kia một mực theo đuổi chấp niệm của mình đây.
“Tốt, nếu các ngươi không giao ra vậy ta chỉ có thể ra tay!”.
— QUẢNG CÁO —
Sau khi dứt lời Lăng Huyền Thiên cũng không tiếp tục cùng bọn họ dây dưa, Băng Huyền pháp tắc trong cơ thể hắn điên cuồng tràn ra muốn đóng băng toàn bộ nơi này.
“Pháp tắc, là pháp tắc!”
“Tiểu tử này vậy mà tại linh cảnh đã ngộ ra pháp tắc sao?”
“Không thể nào, nhất định là hắn đã che giấu tu vi!”.
Lăng Huyền Thiên vừa lộ ra Băng Huyền pháp tắc đã khiến mọi người rung động không thôi.
Một tiểu tử có thể ngộ tất cả các loại phép tắc tại Ngũ Hành Giới, hơn nữa còn có thể nháy mắt lĩnh ngộ hai loại võ kỹ đến viên mãn.
Bây giờ lại còn tại thánh cảnh ngộ ra pháp tắc, như vậy sao mọi người có thể không khiếp sợ.
Còn tại sao không ai cho rằng hắn là linh cảnh ư? Bởi vì một tên linh vương cảnh ngộ ra pháp tắc, sự tình này trước giờ chưa từng xảy ra.
Tất nhiên không ai dám nghĩ đến rồi.
“Hừ, cảm ngộ pháp tắc thì sao chứ! Dưới thực lực tuyệt đối, cho dù ngươi có thể ngộ đến chí cao pháp tắc thì sao?” Vô Ưu mặc dù trong lòng khiếp sợ nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh nói.
Sau đó hắn chắp hai tay thành chưởng hướng về phía Lăng Huyền Thiên đánh tới.
Ngao Thế thấy vậy cũng không chậm trễ lập tức thi triển Cự Lãng Hóa Cuồng Phong hợp lực với Vô Ưu, hy vọng có thể đánh giết Lăng Huyền Thiên.
Tuy nói võ kỹ này của hắn có nhược điểm chí mạng, nhưng lúc này Lăng Huyền Thiên hẳn là bận cùng Vô Ưu giao thủ, sao có thể phân tâm ra đánh về phía cơ thể hắn đây.
Hơn nữa, trải qua một lần cùng Lộ Huyền Cơ giao thủ, Ngao Thế tất nhiên sẽ không dám thờ ơ như trước.
“Cũng lâu không chơi đùa, hẳn là có thể cùng các ngươi vui đùa một chút đi!” Lăng Huyền Thiên mỉm cười nói.
Sau đó vô số sương băng hội tụ xung quanh vị trí của hắn, cùng với đó là vô số mũi băng như mũi kiếm đâm thẳng về phía Vô Ưu.
Còn về phần Ngao Thế hắn cũng không quan tâm đến, lốc xoáy kia đều đã bị băng phong lại đâu còn gây ra tác dụng gì..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...