Ngao Thế vừa lên tiếng, đám người con cháu quý tộc cũng đều lần lượt phụ họa theo.
Bọn họ đã bị Lăng Tiếu Thiên chèn ép một vòng, sao có thể để hắn chèn ép thêm vòng nữa đây.
“Càn rỡ!” Lữ Hồng thấy mọi người phản ứng thì nhẹ thét một tiếng.
Từ khi nào quyết định của viện trưởng lại là đám tiểu tử này có thể phản đối.
Mục Uy Long thì không phản ứng gì nhiều, thái độ hiền hòa nói: “Vậy các ngươi muốn như thế nào?”.
Hắn cũng không nghi ngờ Lăng Tiếu Thiên tu luyện hai bộ võ kỹ này từ trước.
Bởi vì chuyện lộ võ kỹ tại Thánh Thiên Viện là không thể xảy ra, hơn nữa những võ kỹ này đều hiếm gặp vô cùng, bên ngoài chắc chắn không có.
Tất nhiên hắn dù biết như vậy nhưng cũng sẽ không nói ra.
Dù sao nơi này đều là con cháu quý tộc, hơn nữa có không ít trưởng lão của bọn họ đang từ xa nhìn lại đây.
Cái cần là chứng cứ, cần phải chứng minh được Lăng Tiếu Thiên tiểu tử này thực sự là vừa tu luyện hai bộ võ kỹ này.
“Bẩm viện trưởng, nếu như Lăng huynh đây thật sự là kỳ tài như vậy.
Vậy thực lực chắc chắn rất mạnh mẽ, ta nghĩ vòng ba chắc chắn không làm khó được huynh ấy.
Nếu như Lăng huynh có thể hoàn thành vòng ba, như vậy hẳn là không còn ai dám dị nghị”.
Ngao Thế cười âm hiểm nói, vòng ba so đấu chiến lực cũng không phải thi đấu tại nơi này.
Hắn hoàn toàn có thể âm thầm đem tiểu tử kia đùa chết nha.
Đến lúc đó ai còn quan tâm hắn có gian lận hay không đây.
“Chuyện này …” Mục Uy Long có chút chần chừ, ban đầu hắn cũng muốn dùng vòng ba để cho tiểu tử kia bớt kiêu ngạo đi.
Nhưng bây giờ hắn lại cảm thấy không cần thiết.
Quan trọng nhất là đám người Ngao Thế này chắc chắn muốn nhắm vào Lăng Tiếu Thiên tại vòng ba.
Như vậy, sợ là hắn sẽ không cách nào hoàn thành khảo thí.
“Tốt, mau chóng thi đi!”
Lúc này một thanh âm nhàn nhạ vang lên, khi mọi người nhìn đến người mở miệng thì có chút kinh nghi.
Tiểu tử này không phải là cuồng mà là điên nha, hai vòng đầu ngươi độc hành khảo hạch không ai có thể làm gì ngươi.
Nhưng vòng ba lại khác, là sức chiến đấu nha, hơn nữa còn là tập thể tranh đấu.
Như vậy ngươi sẽ là người bị nhằm vào nhiều nhất đây.
Vậy mà lại còn nôn nóng đi chịu chết sao.
Đúng vậy, người nói câu đó chính là Lăng Huyền Thiên.
Hắn lúc này đã ngáp một hơi dài, từ lúc khảo thí đến giờ đã làm mất không ít thời gian của hắn.
Hắn thật không rảnh rỗi tiếp tục xem đám người này cãi nhau.
Còn chuyện hắn gian lận hay không, cũng không phải những tiểu tử này có thể đánh giá.
Chỉ là hai môn võ kỹ huyền cấp mà thôi, hắn chỉ cần liếc mắt là có thể tu thành viên mãn.
Thậm chí có thể đạt đến đại viên mãn trong truyền thuyết, chỉ là hắn không muốn lộ ra mà thôi.
“Được rồi, Lữ đặc sứ bắt đầu vòng ba đi!” Mục Uy Long cũng không thể nói gì thêm, nhẹ thở dài hướng Lữ Hồng nói.
Bây giờ hắn chỉ có thể hy vọng Lăng Tiếu Thiên có thể tạo kỳ tích mà thôi.
— QUẢNG CÁO —
Lữ Hồng nghe vậy lập tức gật đầu sau đó hướng mọi người nói: “Các ngươi đi theo ta!”.
Mọi người đi theo Lữ Hồng một đoạn thì thấy trước mặt xuất hiện một hẻm núi nhỏ.
Tất nhiên nhỏ ở đây là so với toàn bộ Thánh Thiên Viện là nhỏ, nhưng so với những vùng lãnh thổ khác hẻm núi này thậm chí có thể sánh ngang với một tòa thành cỡ nhỏ.
“Phía trước chính là Huyết Hải Sơn Mạch, bên trong có vô số linh thú cùng thánh thú.
Việc của các ngươi chính là tìm về một đóa hoa màu tím, gọi là Tử Bì Hoa.
Các ngươi có thời gian ba ngày tìm kiếm, người nào có thể mang Tử Bì Hoa về thì có thể gia nhập Thánh Thiên Viện, hơn nữa số lượng càng nhiều thì vị trí càng cao, ban thưởng cũng sẽ càng phong phú”.
Lữ Hồng hướng mọi người nói.
Sau khi đưa hình vẽ Tử Bì Hoa cho mọi người nhận thức, hắn lại tiếp tục lên tiếng: “Nhớ kỹ khảo hạch này cũng không giống những vòng trước.
Trước đó chỉ là xác định thiên phú của các ngươi nên không có nguy hiểm gì.
Nhưng, lần này là tự mình các ngươi hành động, sống chết do mình.
Cũng sẽ không có người cứu các ngươi, ai muốn rời khỏi bây giờ vẫn còn kịp”.
Thấy mọi người đều im lặng không có ý muốn rời khỏi, Lữ Hồng nhẹ gật đầu nói: “Vòng ba chính thức bắt đầu!”.
Theo âm thanh của hắn vang lên, trận pháp phong tỏa Huyết Hải Sơn Mạch ầm ầm chuyển động tạo ra một cánh cửa nhỏ để mọi người tiến vào.
“Hy vọng ngươi có thể sống trở ra đi” khi thấy mọi người vô hết Lữ Hồng đưa mắt nhìn Lăng Huyền Thiên thở dài nói, sau đó hắn mới từ từ đóng trận pháp lại.
Thiên tài ai không ưa thích đây? Đáng tiếc số người ghen ghét ngươi so với ưa thích lại càng nhiều.
Hơn nữa Thánh Thiên Viện có không ít trưởng lão của các thế lực nhất đẳng cùng siêu cấp thể lực tiến nhập.
Một phần vì để quan sát con cháu của mình phát triển, một phần là xem nhà khác có sinh ra vị thiên tài kinh diễm nào không.
Vì vậy mà tại nơi này luôn có cạnh tranh, hơn nữa còn vô cùng tàn khốc.
Quan trọng nhất là viện trưởng cũng các giáo sư cũng khó lòng ra tay giúp ngươi.
Tất nhiên nếu như ngươi là người của bọn họ thì lại khác.
…
Huyết Hải Sơn Mạch, bên trong đều là rừng cây rậm rạp hơn nữa những rừng cây này đều có màu huyết hồng, trông vô cùng quỷ dị.
Lúc này có một chàng trai tướng mạo phàm phàm, thân mặc một bộ trường bào màu trắng đang đưa mắt đánh giá xung quanh.
Sau một hồi Lăng Huyền Thiên mới nhẹ lẩm bẩm: “Không ngờ ngay cả cánh cổng kia cũng có không gian kết giới”.
— QUẢNG CÁO —
Theo lý mà nói bọn họ cùng nhau tiến vào Huyết Hải Sơn Mạch, hẳn là phải cùng đến một vị trí.
Nhưng sau khi bước qua cánh cống thì mọi người đều bị đưa đến nơi khác nhau, đương nhiên là có Không Gian pháp tắc ảnh hưởng rồi.
Lăng Huyền Thiên cũng không quan tâm đến đám người kia xuất hiện tại nơi nào, thứ hắn quan tâm là ngươi bố trí không gian kết giới tại nơi này.
Kết giới này được bố trí không lâu, chắc chắn chưa tới một vạn năm.
Như vậy người ra tay bố trí kết giới này nhất định còn sống, nói cách khác tại nơi này còn có một vị thần linh tạo nghệ không gian vô cùng cao.
Không gian kết giới cũng không phải ai cũng có thể bố trí.
~ ngao ngao ~
Đúng lúc Lăng Huyền Thiên đang suy nghĩ thì một đầu sói màu đen vô cùng hung mãnh xuất hiện trước mặt hắn.
Đầu sói này vậy mà lại là một đầu thánh thú, thực lực của nó hẳn là cùng nguyên thánh cảnh đê giai tương xứng đi.
Hắc Lang vừa thấy Lăng Huyền Thiên thì lập tức nhảy nhào về phía của hắn, nó đã rất lâu chưa có thịt nhân loại vào miệng rồi nha.
“Đúng lúc ta đang lười, vừa hay có thú cưỡi” Lăng Huyền Thiên mỉm cười nói, sau đó hắn nhẹ vung tay.
~ oanh ầm ngao ~
….
Trong một rừng trúc nhỏ xanh biếc có một nam tử mập mạp đang chậm rãi bước đi.
Hắn vừa đi vừa đảo mắt xung quanh như tìm kiếm thứ gì, người này đúng là Lộ Huyền Cơ không sai.
“Mẹ nó, cũng là lão đầu bắt ta không được tùy tiện suy diễn.
Nếu không ta hẳn là rất nhanh có thể đem toàn bộ Tử Bì Hoa nơi này đào lên nha”.
Hắn vừa đi vừa lẩm bẩm không ngừng, dường như vô cùng bực tức vậy.
Từ khi tiến đến Trung Châu hắn đã không còn sử dụng suy diễn nữa, vì vậy mà gặp không ít chuyện phiền phức.
Ngay cả đầu dê mà hắn vất vả mãi mới tóm được cũng chạy mất, thật sự khiến hắn buồn bực không thôi.
Cũng may chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ của lão đầu là lại có thể trở về rồi.
~ ngao ngao ~
Đúng lúc này một đầu Hắc Lang không biết từ đâu xuất hiện đi về phía hắn khiến cho Lộ Huyền Cơ giật mình không thôi.
Hắn giật mình cũng không phải vì đầu Hắc Lang này, mà là vì tên tiểu tử nằm ngủ trên đó, không phải là Lăng Tiếu Thiên sao.
Người ta vô đây ai cũng nhanh chóng đi tìm kiếm Tử Bì Hoa, ngươi lại nằm trên lưng thánh thú ngủ, thật sự không bận tâm chuyện này chút nào sao.
— QUẢNG CÁO —
Mặc dù trong lòng hắn thầm mắng Lăng Tiếu Thiên không ngừng, nhưng ngoài mặt vẫn lộ vẻ tươi cười nói: “A, Lăng huynh thật trùng hợp nha!”.
Lúc này Lăng Huyền Thiên mới chậm rãi mở mắt, thản nhiên nói: “Là ngươi sao, ngươi có tìm thấy Tử Bì Hoa chưa?”.
“Huynh nói đùa, ta sao có thể tìm thấy nhanh như vậy đây!”
“Đáng tiếc!”
Lộ Huyền Cơ thấy tiểu tử này biểu hiện thì cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Việc ta chưa tìm thấy Tử Bì Hoa thì sao ngươi lại nói đáng tiếc đây.
Người nói câu này đáng lẽ nên là ta nha.
Dường như biết được suy nghĩ của Lộ Huyền Cơ, Lăng Huyền Thiên mỉm cười nói: “Nếu ngươi tìm thấy thì ta từ chỗ ngươi mượn dùng là xong, cũng không cần phải để Hắc Lang đi tìm kiếm nữa”.
“Con mẹ nó” Lộ Huyền Cơ chửi thầm một tiếng, nguyên lai tên tiểu tử này đánh chủ ý này.
Từ khi gặp mặt đến giờ nhìn hắn biểu tình thờ ơ, lạnh nhạt dương như không quan tâm đến mọi chuyện xung quanh, thật không ngờ tâm địa hắn lại xấu như vậy đây.
Nhưng hắn chợt nhớ ra Lăng Tiếu Thiên chỉ là một tên linh vương cảnh thôi nha, người nên cướp bóc cũng là hắn mới phải.
Nhưng suy nghĩ này vừa lóe lên trong đầu hắn thì đã lập tức bị loại bỏ.
Tên tiểu tử này tuyệt đối không phải là một tên linh vương cảnh bình thường, không nhìn thấy hắn có thể thu phục một đầu thánh thú kia sao.
“A, Lăng huynh chi bằng chúng ta hợp lực lại cùng nhau cướp đoạt Tử Bì Hoa, thế nào?”
Vốn dựa vào thực lực của hắn nếu như một đối một tất nhiên không ngại đám người kia.
Nhưng đám người này đa phần đều lấy nhiều khi ít nha, hắn một người nếu như dám giở thủ đoạn cướp bóc, sợ là sẽ thành đích nhắm của đám người kia.
Cho nên hắn mới muốn hợp lực với Lăng Tiếu Thiên, như vậy đỡ đi rất nhiều phiền toái.
“Tốt!”..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...