Lúc này toàn bộ người tại Bắc Thành đều nhìn lên đoàn xe trên không trung kia.
Mỗi chiếc đều là một đầu thánh thú kéo xe, trên khung xe còn có chiến kỳ đặc trưng của từng thế lực.
Ai ai cũng biết lần này các đại thế lực mới thật sự ra tay, chiến kỳ hiện chắc chắn có thần linh ra tay.
Trước giờ tuy nói thần linh lâu lâu cũng sẽ tiến hành áp trận khi thế lực của mình có các trận đánh lớn.
Nhưng đa phần bọn họ chỉ có trách nhiệm kiềm chế thần linh đối phương mà thôi, cũng sẽ không có ai thật sự ra tay.
Lần này lại khác, chiến kỳ đã hiện thần linh chinh chiến.
Đây có thể xem như là thần chiến quy mô lớn nhất trong trăm vạn năm nay đi.
“Ta thiên! Quy mô này thật sự quá lớn rồi”
“Liên Minh Diệt Yêu Môn, lần này Thần Triều thật sự muốn san bằng Thiên Môn tại nơi này sao?”
….
Mọi người đều bị cảnh tượng hơn ngàn người trên không trung làm cho rung động.
Hầu hết trong đó đều là tu vi đại thánh cùng bán thần, tuy nhiên ai ai cũng biết bên trong những chiếc khung xe kia chắc chắn đều là thần linh.
Hơn nữa tại hai bên của khung xe vàng kim còn có hai đại hán thân mặc áo giáp, tướng tá cao lớn cưỡi trên mình hai đầu hổ vàng trông vô cùng oai vệ.
Đặc biệt là trên tay bọn họ giờ cao một là cờ khắc năm chữ “Liên Minh Diệt Yêu Môn”.
Năm chữ này tỏa ra khí tức cực kỳ khủng bố, hiển nhiên là do thần linh tự tay viết.
“Dừng!” đúng lúc này một thanh âm vang vọng trong không trung, sau đó một tên đại hán béo lùn xuất hiện trước xe ngựa màu vàng kim, người này không ai khác đúng là Hoặc Kiến Hiên - một trong những giám sát của Thần Triều tại Bắc Thành.
Hoắc Kiến Hiên vừa xuất hiện liền đưa mắt nhìn về phía cung điện Thiên Môn, sau đó hắn lấy ra một cuộn giấy màu vàng kim tựa như thánh chỉ từ từ mở ra, lớn giọng đọc: “Trước giờ Thần Triều không nhúng tay vào việc tại Bắc Thành là vì muốn các đại thế lực cùng mọi người có cơ hội phát triển.
Tuy nhiên lần này Thiên Môn không chỉ chứa chấp yêu thú mà còn tùy ý lạm sát người vô tội, gây lên nội chiến tại Bắc Thành.
Vì vậy chúng ta thuận theo thiên mệnh thành lập Liên Minh Diệt Yêu Môn quyết tâm tru diệt đám người tà môn các ngươi.
Tài nguyên và lãnh thổ thì sẽ do các đại thế lực thay mặt Thần Triều tiếp quản, tiếp tục phát triển Bắc Thành”.
Hoắc Kiến Hiên giọng nói vô cùng uy nghi vang vọng, mỗi chữ của hắn đều đánh thẳng vào thâm tâm những người có mặt tại đây khiến mọi người có chút kích động.
“Đúng, tuyệt đối không thể chứa chấp yêu thú tại Bắc Thành”
“Không cùng tộc ta ắt có dị tâm, tiêu diệt ma môn”
“Tiêu diệt ma môn” ….
— QUẢNG CÁO —
Một chút người tu vi nhỏ yếu thì trực tiếp như mất hồn điên cuồng hò hét không ngừng.
Đúng lúc này một thanh âm như thiên lôi oanh tạc khiến mọi người trong mơ hồ tỉnh lại “Đường đường là Thần Triều lại dùng thủ đoạn này mê huyễn nhân tâm sao?”.
Khi mọi người nhìn lại thì thấy tại Thiên Môn có năm thân ảnh chậm rãi bước ra, đúng là mấy người Lăng Huyền Thiên cùng Hồ Nguyệt.
Theo sau bọn họ có khoảng hơn ba mươi người, tất cả đều mang mặt nạ khác nhau.
Có người mang mặt nạ hình hạc, có người mang hình hươu, có người mang hình hổ … Bọn họ đều là người mà Hồ Nguyệt tuyển chọn được trong thời gian này.
Vốn dĩ Thiên Môn có gần ngàn người gia nhập trong thời gian Lăng Huyền Thiên vắng mặt, chỉ là Hồ Nguyệt cũng không để bọn họ gia nhập Thiên Môn mà chỉ để làm chân chạy việc mà thôi.
Bởi vì ai cũng biết mục đích thật sự của bọn họ chỉ là vì linh khí từ Long Mạch mà đến.
Cũng vì vậy mà đám người đó trước đây mấy ngày nghe tin Thần Triều thành lập Liên Minh Diệt Yêu Môn đã lập tức rời đi, ai cũng sợ ở lại sẽ chết cùng Thiên Môn.
Cũng chỉ có những người này ở lại, vì vậy mà Hồ Nguyệt mới chấp nhận bọn họ gia nhập Thiên Môn, tiến hành phát mặt nạ cũng định thân phận cho bọn họ.
Dù sao phần lớn người đều tin rằng lần này Thiên Môn chắc chắn sẽ bị diệt, những người này có thể ở lại đến thời điểm này chắc chắn đã mang ý nghĩ chết cùng Thiên Môn, xứng đáng trở thành người Thiên Môn.
“Hừ, tiểu nha đầu niệm lực không tệ nha!” Hoắc Kiến Hiên thấy Tiểu Ánh chỉ dựa vào một câu nói đã có thể phá mỡ thuật thâu tâm của mình thì thầm khen một tiếng.
Hắn là dù sao cũng là chân thần cảnh trung giai, tuy chỉ tùy tiện sử dụng thần lực mê tâm nhưng cũng không phải người bình thường có thể phá vỡ.
“Không cần nhiều lời, lão già lùn ngươi không phải muốn diệt Thiên Môn sao? Bổn cô nương trước tiên giết ngươi, sau đó lại tính sổ với đám người kia” Tiểu Ánh cũng không thèm để ý đến Hoắc Kiến Hiên kinh ngạc, trực tiếp hét lên một tiếng lăng không khiêu chiến hắn.
“Ngông cuồng” Hoắc Kiến Hiên nghe vậy thì tức giận thét dài, hắn vốn không định ra tay, theo dự tính ban đầu bọn họ là muốn để các đại thế lực lên trước.
Như vậy vừa có thể dò xét thực lực của Thiên Môn tại Bắc Thành, cũng là giảm bớt đi thực lực của đám người đại thế lực nhằm dễ bề cai quản.
Thật không ngờ nha đầu này lại dám trực tiếp khiêu chiến hắn, nếu hắn không ra tay chẳng phải làm mất mặt Thần Triều sao.
Nghĩ như vậy Hoắc Kiến Hiên cũng không chần chờ lập tức xuất ra một cây đại chùy to lớn hướng Tiểu Ánh đập xuống.
Hắn cũng không coi thường nha đầu này, bởi vì hắn biết nha đầu này dùng là thần niệm.
Đúng vậy mấy ngày nay sở dĩ Lăng Huyền Thiên bắt Tiểu Ánh ăn ngủ trong Thư Các để đọc sách, chính là vì giúp nàng ngộ ra thần niệm.
Tu luyện niệm lực cũng không giống cách tu luyện thông thường, thứ bọn họ cần để đột phá chính là kiến thức cùng cảm ngộ.
Tiểu Ánh trước giờ kiến thức cũng không ít, chỉ là nàng bị bó lại trong sách vở.
Vì vậy Lăng Huyền Thiên mới tự viết ra cảm ngộ của mình, hơn nữa tập hơn không ít sách vở ghi chép về Nho đạo cho nàng học tập.
Như vậy vừa có thể giúp nàng thấu triệt hơn về niệm lực, cũng như giúp nàng đột phá thần niệm.
Mắt thấy đại chùy mang theo sức mạnh ngàn cân sắp đập trúng người mình, Tiểu Ánh chỉ “hừ” lạnh một tiếng.
Cùng với đó một kiện bảo tháp màu vàng xuất hiện trong tay nàng, quanh ngọn tháp có từng tia lửa màu xanh không ngừng bốc cháy.
Đây chính là Luyện Hồn Tháp trấn gia chi bảo của Tống gia mà Lăng Huyền Thiên đạt được tại Huyền Châu.
Sau khi nàng đạt đến cảnh giới thần niệm hắn liền giao cho nàng.
Luyện Hồn Tháp vừa xuất hiện Tiểu Ánh liền đẩy nó lên không trung, tức thì bảo tháp vốn chỉ nhỏ tầm gang tay đột nhiên trở lên to lớn vô cùng che khuất cả một vùng.
Cùng lúc đó đại chùy của Hoắc Kiến Hiên cũng đánh xuống, cùng Luyện Hồn Tháp va chạm vào nhau.
— QUẢNG CÁO —
~ oanh rắc rắc ~
Sau khi khói bụi tán đi mọi người chỉ nghe thấy hai tiếng răng rắc vang lên, khi bọn họ nhìn lại chỉ thấy Luyện Hồn Tháp vẫn y nguyên tại đó.
Còn đại chùy của Hoắc Kiến Hiên thì đã vỡ vụn thành từng mảnh, triệt để hư hại.
“Ta … ta đang thấy cái gì đây? Đường đường là một kiện thánh khí tứ phẩm lại bị vỡ vụn sao?”
“Thần … thần khí! Tháp kia chắc chắn là một kiện thần khí chân chính!”
….
Mọi người quan chiến thấy một màn này thì kinh hãi không thôi.
Những người có kiến thức một chút thì nhận ra ngay đây là một kiện thần khí, bởi vì chỉ có thần khí mới có thể dùng lực đả lực dễ dàng làm vỡ vụn một kiện thánh khí như vậy.
Nhưng thần khí trước giờ vô cùng hiếm, tại sao trong tay tiểu nữ hài này lại có đây.
Chẳng lẽ Thiên Môn giàu nứt vách đổ tường, tài nguyên không thiếu sao.
“Ngươi … ngươi!” Hoắc Kiến Hiên có chút sửng sốt nói không nên lời.
Hắn vừa ra tay đã dùng thánh khí vậy mà bị nha đầu này dùng thần khí phá nát, thật không biết nói gì đây.
“Thủy Môn Độn Pháp!” rất nhanh hắn kịp thời phản ứng lại cũng không tiếp tục cùng nàng so đấu từ xa nữa, mà là bộc phát thần lực cùng pháp tắc hướng nàng xuất thủ.
Pháp tắc mới chính là thủ đoạn mạnh nhất của thần linh.
Theo tiếng hô của hắn vô số hơi nước từ trong thiên địa tu tập lại, cùng lúc đó hắn một quyền hướng Tiểu Ánh đánh tới.
Kỳ lạ là một quyền này của hắn vô cùng chậm chạp, nhưng tựa như được những hơi nước kia dẫn dắt vậy, thoắt ẩn thoắt hiện khiến không người có thể nhìn được hướng tấn công của hắn.
“So đấu pháp tắc sao?” Tiểu Ánh cười lạnh một tiếng, sau đó nàng thu hồi Luyện Hồn Tháp về tay, vừa xuất hiện trên tay nàng Luyện Hồn Tháp liên tục xoay không ngừng.
Cùng với đó là vô số khí vụ màu xanh từ trong tháp tràn ra bao bọc lấy nàng.
Sau đó một gốc cổ thụ to lớn vô cùng mọc ngay tại vị trí Tiểu Ánh đang đứng, thẳng tắp từ dưới đất nối lên thiên khung.
Kỳ lạ là cổ thụ này vừa xuất hiện dường như Mộc pháp tắc trong thiên địa được triệu hoán, tập hợp lại tạo thành từng chiếc lá cây khiến cho cổ thụ đang từ cây khô dường như sống lại.
— QUẢNG CÁO —
Cổ thụ vừa thành hình lập tức uốn éo thân mình như một đầu mãnh long hướng bốn phương tám hướng quét tới.
Phàm là nơi nó đi qua hơi nước trong thiên địa đều bị hấp thu hết.
~ oanh ầm ~
Đúng lúc này một tiếng kêu vô cùng vang vọng vang lên, khi mọi người nhìn lại thì đã thấy Hoắc Kiến Hiên vốn chỉ còn cách đỉnh đầu của Tiểu Ánh một mét thì đột nhiên bị một cành cây to lớn đập trúng, văng ra xa hơn trăm mét.
“Quá yếu nha!” Tiểu Ánh bĩu môi than một tiếng nói.
~ phốc ~
Hoắc Kiến Hiên nghe nàng nói vậy thì phun ra một ngụm máu, hắn đường đường là một vị chân thân lại bị một nha đầu làm bị thương sao có thể không tức giận đây.
Tuy nói hắn biết nha đầu này không tầm thường, nhưng người khác cũng chỉ coi nàng là một tiểu nha đầu thôi nha.
Nghĩ như vậy Hoắc Kiến Hiên hai mắt đỏ lên gầm lên ba chữ “Du Long Dẫn”, tức thì thân thể hắn được một dòng nước tựa như rồng bao bọc lại.
Sau đó lấy tốc độ kinh hoàng hướng về phía Tiểu Ánh bay tới.
“Du Long Dẫn, là Du Long Dẫn tuyệt kỹ của Thần Triều sao?”
“Thật không ngờ tại Bắc Châu lại có thể thấy được thần thông này”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...