Vấn Đạo

Một vùng phong thổ không hề sung túc.

Một ngọn núi không cao lắm.

Trên sườn núi có một dãy tiểu viện không hề bắt mắt.

Trước tiểu viện có một lão giả lười nhác đang nửa nằm nửa ngồi, phải nói trương thân dài ra trên một cái ghế gỗ.

Trên cái bàn gỗ trước mặt lão là một quyển sách ố vàng và một cái bút lông gà để cạnh nghiên mực.

Lão già tùy ý nằm đó, ánh mắt nhắm hờ, trên miệng lão còn ngậm một cái tẩu thuốc dài. Thỉnh thoảng khói trắng phiêu phiêu lượng vòng bay lên.

Cạnh đó trong một khoảng sân trống, có cả ngàn thanh thiếu niên mười ba đang đứng. Trông bọn họ khí thế bừng bừng, trang phục trên thân đủ loại. Ánh mắt, khuôn mặt cũng đủ loại biểu tình nhìn về phía dãy tiểu viện rồi nhìn về phía lão giả. Có nghi ngờ, có chán ghét, có không để vào mắt, có chờ mong…Nhưng không ai dám tiến lên phía trước đánh thức lão giả khỏi trạng thái mơ ngủ kia.

- Vãn bối là Lâm Thái Tử tới từ Cố Lâm Quốc. Kính mong Thu lão xem xét.

Một tên thanh niên dũng cảm bước ra phía trước tiến về phía lão giả kia cất tiếng nói.

Trang phục trên thân thiếu niên này cho thấy hắn thuộc tầng lớp quý tộc. Ánh mắt hắn như trời sao, khuôn mặt tuấn tú vô cùng, sống mũi thẳng tắp như thanh sơn, khóe miệng khẽ mang theo nét tự tin vương giả. Khí chất trên thân hắn tỏa ra hấp dẫn xung quanh.

Bộ dáng cùng khí chất như vậy xứng đáng được gọi là mỹ nam tử.

Khi hắn báo ra thân phận thì mọi người không khỏi sửng sốt. Đặc biệt các cô gái mắt không khỏi sáng lên. Ngay cả Thu lão đang mơ màng cũng phải mở mắt nhìn hắn.


- Lâm gia Cố Lâm Quốc?

Thu Lão cất tiếng hỏi, ánh mắt đánh giá thanh niên. Thanh niên tên Lâm Thái Tử thấy vậy không khỏi vui mừng. Tư thế của hắn càng tăng thêm vẻ lễ độ cung nghiêm. Lực lượng thảo mộc thanh xuân dạt dào cũng từ trên thân hắn phát ra nhằm tăng thêm thiện cảm.

Mọi người xung quanh không khỏi ghen tỵ với hắn. Thu lão thức dậy mà không tức giận còn hỏi lại chứng tỏ tên Lâm Thái Tử này có cơ hội.

Cố Lâm Quốc, một quốc gia rất giàu có và trù phú. Bản thân Lâm gia cũng là gia tộc xuất chúng. Trong dòng máu Lâm Gia chứa một chủng thanh dịch thuộc về Thanh Thảo Tộc trong truyền thuyết. Thời Nguyên Cổ, ở đâu có cây cỏ, ở đó Thanh Tháo Tộc được tôn sùng. Tộc này được xếp vào hàng Nguyên tộc khởi thủy cho Thập Vực. Vì thế huyết mạch Thanh Thảo Tộc chính là biểu trưng đế vương cao quý. Tuy đến thời đại Minh Kỷ này, huyết mạch hỗn giao trở thành xu thế cường đại nhưng Thanh Thảo Tộc vẫn còn nguyên giá trị cùng vinh dự của nó. Lâm Gia cũng vì thế mà kiêu ngạo.

Hơn thế nữa Lâm Gia còn có mối quan hệ rộng lớn. Đây là một gia tộc có thực lực bá chủ nhưng luôn khiêm tốn tường hòa. Vì vậy Lâm gia bao thế không suy được người người ngưỡng mộ.

Nếu xét với Phi Dao Học Cung hiện tại cũng không hề thua kém.

- Ngươi có thể lui. Người kế tiếp.

Nhưng trái lại với suy nghĩ của mọi người, Thu lão chỉ lạnh nhạt nói một câu. Sau đó ông ta ngồi dậy cầm lấy quyển sách trên bàn mở ra sau đó lấy cái bút lông gà chấm nguệch ngoạc gì đó trên trang giấy đã ố vàng.

Mọi người vì hành động này của lão mà chấn kinh ngơ ngác.

- Tiền bối, vãn bối….vãn bối không đúng ở chỗ nào? Xin ngài giải thích.

Lâm Thái Tử đứng đó vô cùng sửng sốt cùng tức giận. Hắn mở miệng chất vấn nhưng không tìm ra lời. Hắn không ngờ mình lại bị từ chối như vậy.


Lâm Thái Tử hắn là đỉnh thế thiên tài được coi là tương lai của Lâm gia và cả Cố Lâm Quốc. Khi đến đây hắn tự tin bừng bừng. Tuy hắn còn không bằng nếu với các thiên tài Trấn Thế hay những nhân vật có xuất thân khủng bố nhưng khoảng cách không lớn.

Quan trọng hơn, Lâm Thái Tử có dã tâm không nhỏ.

- Nhiều lời. Nể tình Lâm Vu, ta không so đo với ngươi. Đi đi. Thế nào, mấy tân sinh các ngươi không muốn vào Phi Dao Học Cung sao? Nhanh nhanh lên cho ta còn đi ngủ. Các ngươi cũng nên cảm ơn tên họ Lâm này, nhờ hắn đánh thức mà ta mới nhớ tới nhiệm vụ của mình.

Thu lão lạnh lùng nhìn Lâm Thái Tử rồi hướng sang phía mấy người khác nói lớn. Mấy người kia không khỏi nhìn qua Lâm Thái Tử. Có kẻ hả hê cũng có kẻ cảm thông với hắn.

Gia tộc xuất chúng thì sao chứ, tưởng giương oai tại đây được sao?

- Tiền bối. Mong ngài suy xét lại, Lâm gia tất có hậu báo.

Lâm Thái Tử thấy vậy cắn răng, cảm thấy giận dữ cùng sỉ nhục vô cùng.

- Một cái Lâm gia mà thôi. Đừng làm mình thành chuyện lớn. Cút.

Thu lão bất cần nhìn qua,ánh mắt sắc lạnh khiến ai nấy đều rùng mình. Lâm Thái Tử nghe vậy đầu oang oang một tiếng như bị sét đánh trúng, toàn thân cảm thấy đau nhói.

Hắn hoảng sợ bộc phát duyên đạo, Thế Hà trôi nổi mênh mang hóa giải tình thế lúc này.


- Nhân tình của tiền bối hôm nay. Vãn bối xin ghi nhớ. Cáo từ.

Lâm Thái Tử kìm nén tức giận cúi người tạ từ.

Sau đó xe liễn được kéo bởi hai con kỳ lân mã của hắn phi vút lên biến mất trên bầu trời. Trước khi rời khỏi, Lâm Thái Tử khẽ liếc qua ngọn thanh phong phía sau Thu lão, ánh mắt âm trầm.

Nếu là xa xôi trước kia, có lẽ hắn bị từ chối cũng đáng nhưng bây giờ thì sao.

Phi Dao Học Cung đâu còn vị thế như trước.

Điều này thì những người trong các thế lực cường đại như Lâm Gia đều biết một hai. Bởi vậy sỉ nhục hôm nay Lâm Thái Tử hắn sẽ sớm phải đòi lại.

- Ai có gan thì lên đi.

Thu lão hướng về đám thí sinh bên ngoài nói. Lão không hề bận tâm đến việc vừa rồi vẫn tiếp tục công việc tuyển trạch của mình.

Đám người vừa nghe vậy không khỏi kích động. Một vài người liên tục tiến lên.

Từ trong đám đông, một tên thiếu niên có đôi tai nhọn, đôi mắt màu xanh bước ra nhìn về phía Thu lão rồi nhìn về phía ngọn núi, ánh mắt chờ mong vô cùng.

Ngọn núi này không cao lắm, dãy tiểu viện kia không mỹ lệ cho lắm, lão giả kia không tốt lắm nhưng đây là Dị Đạo Viện, một viện thuộc Phi Dao Học Cung, một học cung tu đạo đã từng nổi tiếng bậc nhất Vi Tiên Vực.

Phi Dao Học Cung vũ lực không phải mạnh nhất nhưng đây đã từng là nơi đào tạo tốt nhất. Rất nhiều các cường giả đỉnh cấp trong Vi Tiên Vực hiện nay đều có xuất thân từ Phi Dao Học Cung. Tiên Đế, Huyền Tôn, Thiên Chủ, Đạo Tổ….ở Phi Dao Học Cung có không ít. Thánh Vị, Chân Quân, Cực Đạo…. thường làm giáo sư giảng dạy. Nơi đây vì vậy trở thành nơi tụ tập của các thiên tài trong Vi Tiên Vực đến xin học.

Phi Dao Học Cung tam thế mới mở cửa tuyển sinh một lần, số lượng nhận vào vô cùng có giới hạn. Nếu không phải là Vi Tiên Vực chi kiêu thì rất khó vượt qua những thử thách khủng khiếp trong đó. Cuộc thi tuyển này còn có cái tên khác là Thiên Tài Hỏa Lô, là lò lửa nung chảy thiên tài.


- Cút, cút, cút, toàn lũ vô tích sự. Chỗ này của ta không phải chỗ cầu may của các ngươi.

Được một lát thì Thu lão tức giận quát lên. Nãy giờ lão tuyển mãi chưa được một ai.

Nhưng đám người trẻ tuổi nghe lão quát cũng chẳng hiểu mô tê gì. Tại ông không nói rõ, tự làm khó mình thôi.

Bọn tôi đến bị loại cũng không biết tại sao nữa mà. Tuy nhiên bọn họ vẫn tiếp tục tiến lên. Dù sao Phi Dao Học Cung là một bước lên trời.

- Cách này xem ra quá khó, Tiểu Vân, ta qua bên chính tuyển đây. Ngươi theo không?

Một thiếu niên đôi mắt tinh anh nói với người bạn cầm thanh tiêu ở bên cạnh. Hai người bọn họ khí thế bình phàm không có gì đặc biệt. Chỉ có đôi mắt cả hai đều ánh lên vẻ quyết tâm cùng chí khí vô hạn. Nhất là tên thiếu niên cầm tiêu.

- Ta không thể.

Ánh mắt của hắn nhìn qua người bạn của mình, lắc đầu cười. Vì hắn không thể qua bên chính tuyển được. Hắn bằng mọi giá phải vào được Phi Dao Học Cung. Đây là khát vọng cả đời.

Nhưng qua bên chính tuyển thì với chút tài mọn của hắn, không hề có cơ hội nào cả. Chỉ có ở đây thì may ra.

Thí tuyển vào Phi Dao Học Cung khó hơn lên trời, là chỗ tụ tập của hàng vạn kinh thế thiên tài, đỉnh thế thiên tài. Ở đó thấp nhất cũng là Thái Tử của Tiên quốc, Công Chúa của Thần tông. Ở đó không có ai không là thiên kiêu chi tử, không có ai không là thần nữ hạ phàm.

Bởi vậy đối với những người tư chất kém hơn, chỉ có cánh cửa ở chỗ Thu lão này thì mới có cơ hội. Chỉ cần Thu lão đồng ý thì sẽ nghiễm nhiên được nhận vào Phi Dao Học Cung. Đây là đặc cách chỉ có Dị Đạo Viện mới có được. Quy củ này đã trải qua bao thế không đổi.

Nhưng được lão đồng ý thì cũng không phải dễ. Nhiều khi còn khó hơn cả bên chính tuyển. Vì ở đây thiên tài hay ngu dốt cũng ngang bằng. Ngươi là đỉnh thế thiên tài sao? Nếu Thu lão không đồng ý thì ngươi ngay lập tức thấy mình ngu dốt vì quyết định chọn cửa này.

Tất nhiên cũng có những kẻ tự tin vào thực lực của mình như Lâm Thái Tử hồi nãy thì khác. Bọn hắn ngông cuồng cho rằng đây là một cách thể hiện vị thế. Còn việc tham gia chính tuyển đánh đấm thì với thiên tư của bọn hắn, không đáng nhắc tới. Vào Phi DAo Học Cung qua con đường Dị Đạo Viện từ đó trở thành trò cá cược khoe khoang của đám thiên tài này. Đáng tiếc Lâm Thái Tử cũng trở thành ngu dốt như bao kẻ tài ngông trước đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui