Vận Đào Hoa

Mộ Dung gia tộc là đại tộc lớn nhất trên thế giới, một gia tộc chuyên sản sinh những con người ưu tú. Đương gia của họ là 1 cặp song sinh, tính đến nay mới 25 tuổi. Nhưng ai chẳng biết, 2 người đó chính là đệ nhất và đệ nhị của giới sát thủ, ngồi lên chiếc ghế đương gia ở tuổi 12.
Gia tộc Mộ Dung oai hùng là vậy, lúc này không khí lại vô cùng nặng nề. Trong căn phòng xa hoa lộng lẫy, toàn bộ thành viên của Mộ Dung gia đều tập trung tại đây. Họ là những người có tiếng trên thế giới, nhưng khuôn mặt lúc này lại đầy đau thương, thậm chí, mấy vị phu nhân còn không kiềm lòng nổi mà bật khóc.
Mọi ánh mắt đều hướng về chiếc giường lớn ở chính giữa phòng, nơi đặt 2 con người đang từng phút từng giây chờ thần chết đưa đi. Dù nước da có hơi tái nhợt vì bệnh tật cũng chẳng thể nào che lấp đi vẻ đẹp khuynh quốc khuynh thành của họ.
-Chú, sau này mọi việc của gia tộc đều nhờ cả vào chú.-Cô gái nắm tay người đàn ông đang đứng bên giường.
-Đủ rồi! Anh Đào, cháu đừng nói lung tung. Các cháu hãy ráng lên, chúng ta nhất định sẽ…-Người đàn ông giọng nghèn nghẹn chua xót. Anh trai ông đã ra đi, lẽ nào ngay cả con của anh ấy ông cũng không cứu nổi?
-Không được đâu, ngay cả cha mẹ cháu khi xưa cũng…-Chàng trai nằm bên cạnh nở nụ cười chua xót.
Không khí trong căn phòng lại càng thêm u ám. Đúng vậy, chủ nhân đời trước của gia tộc cũng đã qua đời bởi căn bệnh này. Chỉ là họ không ngờ, sẽ có tới 2 thế hệ cùng qua đời bởi 1 lý do. Chuyện bây giờ xảy ra, có lẽ, cũng bởi Mộ Dung gia bọn họ quá tự cao rồi.
-Mọi người, cảm ơn mọi người đã chăm sóc chúng cháu trong suốt thời gian qua. Nếu được tái sinh, chúng cháu hy vọng sẽ lại được mang họ Mộ Dung.-Hai người trên giường mỉm cười. Gia tộc Mộ Dung là vậy, dù có cường đại đến đâu vẫn luôn ấm áp. Chị em nàng thật may mắn khi được sinh ra tại nơi này.

-Thiên, chị muốn khi mở mắt ra sẽ lại được thấy em!-Cô gái siết chặt tay chàng trai, dịu dàng nói.
-Em cũng vậy, chị! Nếu có kiếp sau, chúng ta sẽ lại làm sinh đôi nhé!-Chàng trai cười yếu ớt.
Hình ảnh trước mắt bắt đầu mờ dần, tai cũng ù đi, nàng thấy mình chìm vào bóng tối. Trong không gia vô định, một giọng nói lạnh lẽo vang lên:
-Mộ Dung Anh Đào, Mộ Dung Thí Thiên, mệnh các ngươi ở nơi này đã tận. Nay ta đem các ngươi tới thế giới khác, hoàn thành nốt số mạng của các ngươi.
Giọng nói vừa dứt, những hình ảnh trong quá khứ liên tiếp xuất hiện. Cô gái lạnh nhạt nhìn từng đoạn kí ức đang hiện ra trước mắt. Kiếp trước, nàng tên gọi Mộ Dung Anh Đào, cùng với người em trai song sinh Mộ Dung Thí Thiên là chủ nhân của gia tộc Mộ Dung. Còn tại thế giới ngầm, nàng chính là Huyết Yêu Tinh-đệ nhất sát thủ, độc ác, tàn nhẫn, vô tình. Năm 12 tuổi, cha mẹ nàng qua đời.
Dưới sự ủng hộ của toàn bộ gia tộc, chị em nàng lên làm đương gia, tính đến nay cũng đã được 13 năm. Nhưng cuối cùng…Nghĩ đến căn bệnh đã cướp đi cha mẹ mình, nàng không tự chủ siết chặt tay. Nàng biết, bệnh này xuất hiện trong lăng mộ tổ tiên Mộ Dung gia. Năm đó, chị em nàng vì muốn bảo vệ gia tộc trước các thế lực bên ngoài nên mới giấu mọi người, liều lĩnh vào lăng mộ. Kể từ khi ấy, chị em nàng có được năng lực hơn người, chỉ là cái giá cũng quá đắt.
Đột nhiên, Mộ Dung Anh Đào thấy xung quanh lóe sáng, đoạn kí ức của nàng biến mất không dấu vết. Ánh nắng buổi sớm nhẹ nhàng rơi vào mắt nàng, đôi mắt nàng từ từ mở ra.
Nơi này là đâu? Nhìn thấy giường lớn khắc hoa, tấm bình phong cổ kính cùng một loạt đồ trang trí cổ xưa mà tinh xảo dị thường, Mộ Dung Anh Đào có thể khẳng định, nơi này không phải là điện Diêm Vương trong truyền thuyết. Đợi đã, ban nãy giọng nói kia bảo sẽ đưa chị em nàng đến thế giới khác, chẳng lẽ là đưa chị em nàng xuyên không? Trời đất, tại sao lại đưa nàng về nơi cổ đại lạc hậu này cơ chứ?!!!!!
-Sinh rồi, sinh rồi, là một cặp long phượng, là sinh đôi. Trang chủ, phu nhân, chúc mừng người!
Một giọng nói vui mừng vang lên, lúc này Anh Đào mới thấy có gì đó không đúng. Tại sao tay chân nàng lại nhỏ như vậy, còn có, sao nàng không nói được? Đừng nói là, nàng xuyên qua thành đứa bé mới sinh. Vậy còn em trai nàng, Mộ Dung Thí Thiên thì sao? Khoan đã, ban nãy bà đỡ nói là song sinh, chẳng lẽ…
Anh Đào nhìn sang bên cạnh, thấy 1 bé trai mới sinh đang tròn mắt nhìn mình, đôi mắt ánh lên sự sắc bén chẳng giống trẻ sơ sinh chút nào. Nàng khẽ mấp máy môi hai chữ “Thí Thiên”. Thấy thế, bé trai gật khẽ đầu, vẻ mặt không che dấu vui mừng.
-Đâu, 2 đứa trẻ đâu, mau cho ta xem!
Chị em nàng, à không, bây giờ phải gọi là tỷ đệ mới đúng, tròn mắt nhìn nhau. Giọng nói này, sao lại giống đến vậy chứ? Tức thì, một khuôn mặt anh tuấn hiện ra trước mắt, có vẻ như đây là phụ thân của nàng. Nhưng vấn đề là, gương mặt này…giống hệt người cha kiếp trước của nàng!!!!!
-Phượng Vũ, nàng định đặt tên con là gì?-Sau khi đuổi bà đỡ ra ngoài, vị phụ thân quay sang hỏi người phụ nữ đang mệt mỏi nằm trên giường.

-Ta đã nghĩ ra từ trước rồi!-Người phụ nữ mỉm cười. Vừa thấy khuôn ấy, 2 tỷ đệ không tự chủ được mà co quắp khóe miệng. Đùa sao, ngay cả mẫu thân cũng giống y hệt.-Chàng xem, đôi mắt màu tím này, rồi lại cả lúc mới sinh cũng chẳng buồn khóc một tiếng, không phải giống hệt 2 đứa nó sao? Vậy cứ gọi là Mộ Dung Anh Đào và Mộ Dung Thí Thiên như ở kiếp trước là được rồi!
Rồi, tỷ đệ nàng chết lâm sàng luôn rồi. Cha mẹ nàng cũng xuyên không, mà 2 tỷ đệ lại xuyên thành con của họ luôn mới vui chứ ==.
Cứ như vậy, tỷ đệ nàng ở nơi này đã được 3 tháng. Suốt 3 tháng trời, cả 2 không khóc không nháo làm mọi người trong gia tộc lo lắng, duy chỉ có cặp phụ mẫu kia là vẫn bình chân như vại. Gì chứ, con của họ kiếp trước cũng y như vậy mà!
Vào ngày mà cả 2 tròn 3 tháng tuổi, Mộ Dung Anh Đào bắt đầu có thể nói . Và câu đầu tiên mà nàng nói chính là…
-Mộ Dung Thí Thiên, tỷ nói được rồi!-Anh Đào vô cùng vui sướng, nàng có thể chấm dứt tháng ngày đọc miệng rồi.
-Đệ cũng vậy, tỷ tỷ!
Cạch, tiếng cửa phòng mở ra, 2 người vội vã im lặng. Nếu có ai thấy 2 đứa trẻ mới tròn 3 tháng tuổi đã nói được đầy đủ câu chắc họ sẽ đứng tim mất.
-Phượng Vũ, chiều nay ta muốn cùng nàng đi chơi hồ!
-Kỳ Nguyệt, chàng đừng trẻ con như vậy được không? Ta không muốn nuôi tới 3 đứa trẻ đâu!
À, hóa ra là nhị vị phụ mẫu của nàng. Thí Thiên nhìn tỷ tỷ mình, nhận được cái gật đầu, cậu nói to:

-Phụ thân, người xem người bao nhiêu tuổi đầu rồi còn thích cưa sừng làm nghé, làm nũng mẫu thân như thế.
Nghe vậy, Phi Yến Phượng Vũ và Mộ Dung Kỳ Nguyệt đều không tự chủ quay đầu về phía cái nôi, há hốc miệng nhìn 2 đứa con của mình.
-Phụ thân, mẫu thân, con là Thí Thiên đây, là cậu con trai ở kiếp trước của 2 người nè!
Ổn định tinh thần, Phượng Vũ và Kỳ Nguyệt vội túm lấy 2 đứa bé nghe trình bày. Anh Đào kể lại mọi chuyện, từ việc tại sao mình xuyên qua cho đến xuyên qua từ bao giờ.
-Vậy…vậy mỗi đêm…-Phượng Vũ đỏ mặt nhìn 2 đứa con.
-Tụi con thấy hết.-Anh Đào cùng Thí Thiên đồng thanh. Hừ, bọn họ không phải mắt mù tai điếc à nha, sao có thể không biết gì được chứ.
-A!!!!-Phượng Vũ đỏ mặt rúc vào lồng ngực phu quân, thật xấu hổ quá đi mất! Mặt mũi của nàng mất hết rồi!!!!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui