Vạn Dặm Tình

6.

Cứ như vậy, đói bụng gặm lương khô, khát uống nước suối, đêm tối lên đường. Càng đi về phía Bắc, nhiệt độ càng thấp hơn, khoảng cách giữa các thành với nhau cũng càng lúc càng xa. Dù trong lòng cực kỳ gấp gáp, nhưng tốc độ vẫn càng ngày càng chậm.

Không biết qua bao nhiêu ngày sau, ta thấy lệnh truy nã dán trên tường thành - Hứa gia thông đồng với địch, có người đang lẩn trốn.

Ta không dám nhìn kỹ, thúc ngựa rời đi.

Lộ trình về sau ta hầu như đều đi đường vắng, bởi vì cưỡi ngựa thời gian dài, phần thịt phía trong đùi bị cọ sát quá lâu, xót vào tận tim, bàn tay ngày ngày nắm dây cương đến mức chảy máu đầm đìa, còn bị nứt nẻ.

Nhưng ta một khắc cũng không chịu dừng lại, cũng không thể dừng lại.

Khi ngựa bị cung tên bắn ch.ết, ta chật vật ngã xuống đất, không hề cảm thấy chút đau đớn nào. Ta nhìn tường thành phía xa, rốt cuộc đã đi được đến đây, chỉ thiếu một chút nữa.

Thật đáng tiếc.

Ta chậm rãi đứng dậy, nhìn sơn tặc vây xung quanh, quá đông không đánh lại được. Cầm đầu là một tên chỉ còn một mắt, vai vác đại đao, phun ra một câu “Dẫn đi!”

Có lẽ, có thể thử nói điều kiện. Ta lên tiếng thử thăm dò: “Bạc trên người ta đều cho các ngươi, có thể thả ta đi không?”

Tên cầm đầu không nói chuyện, chỉ vẫy vẫy tay, những người xung quanh tiếp tục tiến lên siết chặt vòng vây.

Đúng nhỉ, bắt ta mang về thì bạc trên người ta còn không phải đều là của bọn hắn hết sao?


Ta tiến lên một bước, nhanh chóng quật ngã tên cầm đầu xuống đất, gác đao lên cổ hắn, lạnh giọng nói: “Bảo bọn chúng tránh ra!”

Tên cầm đầu cười to, cà lơ phất phơ mở miệng: “Cô nãi nãi, ta sợ quá đi, cô mau thả tiểu nhân ra đi!”

Xung quanh cười vang.

Lòng ta trầm xuống.

Tất cả binh khí của ta chỉ có một thanh tiểu đao, chỉ có thể dựa vào ám khí ở trâm cài xem sao, trâm cài chính là Thẩm Ngôn mượn tay Cố Tự tặng ta, vẫn chưa dùng thử bao giờ.

Nhưng cho dù ám khí bách phát bách trúng, ta đang sức cùng lực kiệt cũng không thể lấy một chọi mười.

“Tiểu muội muội, muội thế mà đang sợ phát run sao?”

Một bàn tay lạnh băng dính nhớp sờ cẳng chân ta, ta kìm nén sợ hãi trong lòng, đột ngột đâm tiểu đao vào xương bả vai của hắn, m.áu nóng đỏ tươi theo vết thương chậm rãi chảy xuống, trong nháy mắt mọi âm thanh dường như đều biến mất.

Ta trấn định mở miệng: “Giờ có thể bảo bọn chúng tránh ra hay chưa?”

Tên cầm đầu giống như giờ mới có phản ứng, thảm thiết hét lên một tiếng: “Con mẹ n…”

Lại một đao nữa cắm vào bên trái xương bả vai: “Có tránh ra hay không?”

Hắn ở trong tay ta giãy dụa kịch liệt, ta sống ch.ết đè hắn lại, tiểu đao vững vàng dừng lại trên cổ họng tên cầm đầu.


“Tất cả cùng xông lên, trả thù cho đại đương gia!” Không biết ai hét lên đầu tiên, đám người một trận xôn xao.

Lòng ta như rơi xuống đáy vực.

Vòng vây dần dần thu nhỏ lại, ta thậm chí nhìn thấy người phía sau nhấc đại đao lên qua hình ảnh phản chiếu từ thanh kiếm trước mặt. Liều một phen sống ch.ết, ta nhanh chóng rút trâm trên đầu xuống…

14.

Trong chớp mắt, đám người lần lượt ngã xuống, ta sững sờ ở tại chỗ. Một bàn tay ấm áp che mắt ta lại: “Nghiên Nghiên, đừng nhìn.”

Cái ôm của hắn thật ấm áp, mang theo mùi máu nhưng vẫn không che lấp được hương hoa mai.

Ta đột nhiên gào khóc, tất cả chua xót, mệt mỏi, sợ hãi trên đường giống như đều hóa thành nước mắt nối tiếp nhau trào dâng ra ngoài.

Thẩm Ngôn ôm chặt ta vào lồng ngực, giọng nói tràn đầy thương tiếc: “Thực xin lỗi, là ta đến chậm.”

Tâm trạng căng thẳng mấy ngày nay cuối cùng cũng đã được thả lỏng, ta cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn nói, chỉ muốn tham lam hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp ngắn ngủi này.

“Biên quan xa xôi, ta vừa thấy lệnh truy nã liền đoán muội chạy trốn về phía bên này, phái rất nhiều người đi tìm, vẫn may, vẫn may…”

Giọng nói của hắn tràn đầy sự may mắn khi sống sót sau tai nạn. Trên xe ngựa về thành, Thẩm Ngôn nhẹ nhàng bôi thuốc lên miệng vết thương ở tay ta.


Ta lấy thủ dụ của Thái Hậu đưa cho hắn, nói rằng ta có chuyện quan trọng nhất định phải gặp tận mặt Định An vương mới có thể nói.

Trầm mặc một lát, Thẩm Ngôn đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Là di chiếu của tiên đế sao?”

Rõ ràng là nghi vấn, nhưng ngữ khí lại rất chắc chắn. Ta cả kinh, một suy nghĩ lớn mật hiện lên trong đầu, ngay cả tay đang bóp chặt miệng vết thương của bản thân cũng không nhận ra.

Hắn thong thả dùng sức tách bàn tay đang nắm chặt của ta ra, rồi lại nắm lấy.

Thấy ta trợn mắt lên nhìn, hắn lại buông tay ra, bất đắc dĩ giải thích: “Chuyện năm đó ta cũng chỉ biêt một chút, đợi lát nữa gặp phụ vương, để người nói chi tiết với muội vậy.”

Thẩm Ngôn đưa ta đến vương phủ, xong liền cưỡi ngựa đi điều binh.

Ta đứng trong vương phủ trên nền nhà sáng bóng đến mức có thể soi gương, hậu tri hậu giác cảm thấy co quắp, đã rất lâu ta không tắm rửa, một thân bụi bặm dính m.áu, thiết nghĩ lúc này nhìn ta đầu bù tóc rối không khác gì tên ăn mày.

Định An Vương phi sớm đã ra chào đón, nàng ôm chặt lấy ta, dịu dàng nói: “Cô nương tốt, một đường này khổ cực cho con rồi.”

Ta không nhịn được có chút túng quẫn, sợ mùi hương trên người bám vào Vương phi, nàng cũng đã buông tay: “Trên người con có chỗ nào bị thương không? Ta cho người đến bôi thuốc?”

Hai bắp đùi nóng rát, ta cảm kích hành lễ: “Cảm tạ Vương phi.”

Nàng ngăn động tác của ta lại, cười nói: “Đừng khách khí, con cứ coi như ở nhà mình là được.”

Hậu viện Vương phủ trồng một sân hoa mai, thấy ta dừng bước chân, Vương phi ý cười rạng rỡ giải thích: “Đại nhi tử nhà ta, không biết từ khi nào đột nhiên yêu thích hoa mai, còn đổi huân hương thành hương hoa mai, ngày ngày nhìn vườn mai ngây ngốc. Khoảng thời gian trước bị thương nằm trên giường, một ngày ta đóng tám trăm lần cửa sổ, hắn lại có thể mở một nghìn lần!”

Ta cũng không nhịn được cười rộ lên, lại muốn hỏi thăm vết thương của hắn, nhưng không biết làm sao mở miệng, chỉ nghe Vương phi nói tiếp:

“Cũng may tiểu tử này da dày, không bao lâu sau liền khỏe lại, nhưng không biết học đâu ra cái tật mỗi ngày nhìn hoa mai cười ngây ngô, thật sự không chịu nổi.”


15.

Ta thay y phục của Vương phi, áo bông ngắn tay hẹp, vậy mà lại vừa người.

Sau khi sửa soạn lại một phen liền đi ra đại sảnh, vậy mà lại bắt gặp Định An vương ôm Vương phi làm nũng, giọng nói còn nghe ra chút tủi thân:

“Nương tử, vi phu quả thựa không muốn rời xa nàng, hơn nữa loại chuyện này để Ngôn nhi đi một mình không phải là được rồi sao? Chuyến này đi phu thê hai người chúng ta ít nhất phải hơn một tháng mới có thể gặp mặt, phu nhân, phu nhân tốt của ta…”

Ta nhất thời tiến thoái lưỡng nan, đành phải lặng lẽ quay về, rồi lại cố ý bước mạnh chân hơn đi về phía đại sảnh. Ai ngờ Vương gia vẫn ôm Vương phi không chịu buông tay, lại còn nhìn Vương phi đầy thắm thiết, Vương phi nhiệt tình gọi ta:

“Nghiên nha đầu, mau vào đây, ta còn chưa từng nhìn thấy di chiếu đâu, con mau lấy ra cho ra mở mang tầm mắt.”

Ta có chút do dự, nghĩ một chút, rồi vẫn đưa di chiếu vào tay Vương phi. Nàng không kiên nhẫn đẩy Vương gia ra, lại trịnh trọng mở quyển trục màu hoàng kim, đối mặt với Vương gia đọc:

“Phụng thiên thừa vận, hoàng đế chiếu viết…”

Ta trợn mắt há hốc mồm. Vương phi cầm ngược rồi!

Càng khiến ta giật mình hơn còn ở phía sau, Định An vương quỳ một chân xuống, cười đùa nói: “Thần, không muốn lãnh chỉ!”

“Hai người có thể đừng bày trò nữa được hay không!” Một tiểu nhi tử phấn điêu ngọc trác đột nhiên đi ra, bĩu môi nói: “Hiện giờ trong kinh thành không biết đã loạn thành cái dạng gì rồi, hai người vẫn còn tâm trạng ở đây bày trò! Đại ca đều đã điều binh xong rồi, đang vội vàng muốn đi cứu một nhà nhạc phụ của huynh ấy kìa, gấp muốn ch.ết đi đươc!”

Ta quả thực không dám tin vào tai của bản thân, cách thức ở chung của một nhà Định An vương hoàn toàn đảo lộn trí tưởng tượng của ta rồi.

Định An vương đứng dậy, tức giận mắng: “Đồ không biết lớn nhỏ! Ta là cha ngươi!”

Sau đó lại quay qua phía ta: “Nghiên nha đầu yên tâm, trước đó vài ngày người của chúng ta đã gặp được ca ca của con, bọn họ đều an toàn, chỉ là cực kỳ lo lắng cho con, vốn nghĩ đều đón bọn họ ra ngoài, nhưng bọn họ sợ làm vậy khiến người khác nghi kỵ, gây thêm nguy hiểm cho con nên mới luôn bất động.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui