Vân Đạm Phong Khinh

Lâm Nam Vân mặc trên người một bộ quần áo màu trắng có cổ áo cao, lại choàng áo khoác dày màu đen, ngồi bên bàn gỗ cắm cúi viết lên tấm giấy trải rộng trước mặt mình. Quan Thiên Ninh ngồi trước mặt nó, cũng mặc y phục mùa đông, một tay cầm sách thong thả đọc, một tay khác cầm quạt. Chỉ cần lưng của đứa bé không thẳng, hoặc đầu cúi quá thấp, hoặc tay cầm bút xiêu vẹo, hắn liền lập tức đưa cán quạt tới chỉnh lại. Trong phòng, chậu than âm ỉ cháy, ngoài cửa, gió lạnh thổi từng đợt, bông tuyết rơi lả tả.

Mùa đông ở phương nam, thời gian tuyết rơi vốn rất ngắn. Hơn nữa, tuyết cũng không có dạng bông, mà tựa như mưa bụi, rồi biến thành băng đóng trên mặt đất. Nhưng Nam Sơn Minh vốn ở trên núi cao, khung cảnh mùa đông lại có chút tương tự với phương bắc, hoa tuyết bay đầy trời, khắp nơi là một màu trắng xóa mênh mông.

Lâm Nam Vân viết kín tờ giấy, gác bút lên ngay ngắn. Trên giấy trắng hiện lên hàng hàng cột cột chữ ngay ngắn, đều đặn, không có chữ viết hỏng, không có vết mực loang. Đứa bé ngước nhìn Quan Thiên Ninh.

“Quan thúc, ta xong rồi.”

Quan Thiên Ninh gấp sách lại, đặt xuống bàn, xoay tờ giấy lại kiểm tra. Trong lúc hắn chăm chú đọc, Lâm Nam Vân đưa đôi mắt đen sâu thăm thẳm quan sát vẻ mặt của hắn.

Trong cảm nhận của Lâm Nam Vân, Quan Thiên Ninh tựa như một cuốn sách mà nó chỉ nhìn thấy bìa. Một tấm bìa rất tinh tế, rất quy củ, nhưng không có gợi ý gì về nội dung bên trong. Như lúc này, khi y kiểm tra bài tập viết của nó, trên gương mặt y ngoại trừ nét chăm chú thì một tia cảm xúc nhỏ nhất cũng không lộ ra.

Mãi đến khi xem xong, Quan Thiên Ninh mới nở một nụ cười nhẹ, với tay lên chồng sách bên cạnh, lấy xuống một cuốn sổ bìa vàng, nói với Lâm Nam Vân.

“Hôm nay thiếu chủ lại thắng rồi.”

Đoạn, y mở sổ ra, ghi chép vài con số vào đó. Đây là một loại ước định bí mật giữa Quan Thiên Ninh và Lâm Nam Vân. Y mở cho nó một cuốn sổ tài khoản, mỗi lần nó vượt qua được bài kiểm tra của y, y sẽ cộng thêm số dư cho nó. Nhưng chỉ cần có dù một lỗi sai thôi thì sẽ phải ghi nợ. Chỉ có điều, đã mấy tháng kể từ lúc mở sổ, Quan Thiên Ninh cũng chưa từng thắng. Nhìn thấy tiền trong tài khoản ngày một nhiều lên, Lâm Nam Vân khấp khởi mừng thầm.

Ánh mắt của nó lấp lánh đến nỗi khiến Quan Thiên Ninh không thể không mở miệng hỏi.

“Thiếu chủ, người muốn dùng tiền này để làm gì?”

Lâm Nam Vân lưu luyến nhìn những con số trong tài khoản một lần nữa rồi mới ngẩng lên nhìn hắn.

“Ta muốn nuôi phụ thân.”

Lời này của nó nói ra tự nhiên và chân thành đến mức Quan Thiên Ninh có chút đau lòng. Nhớ tới lúc mình sáu, bảy tuổi, hình như tiền riêng lúc đó đều để dành để mua những thứ bản thân thích. Quan Thiên Ninh theo thói quen gõ gõ quạt trong lòng bàn tay, nhìn vào mắt Lâm Nam Vân, hơi có ý đùa mà hỏi tiếp.

“Thiếu chủ, người cho rằng thuộc hạ bất tài đến thế sao? Chẳng lẽ người không tin thuộc hạ có thể kinh doanh đủ để nuôi sống Nam Sơn Minh?”

Lâm Nam Vân lúc này lắc đầu, đúng lý hợp tình mà giải thích.

“Chuyện này và chuyện ta nói không liên quan đến nhau. Nam Sơn Minh không có tiền, ta muốn nuôi phụ thân. Nam Sơn Minh giàu có, ta cũng muốn nuôi phụ thân. Phụ thân có cần ta nuôi hay không là nhu cầu của người, nhưng ta có muốn phụng dưỡng người ta không thì lại là nguyện vọng của ta.”

Nghe vậy, Quan Thiên Ninh chợt nghĩ kỳ thực đứa trẻ này cũng giống như mình, đều để dành tiền để làm việc bản thân thích, chẳng qua, điều mà Lâm Nam Vân thích nhất xem ra không gì khác ngoài Lâm Quân Phong. Hắn mỉm cười, gấp sổ lại, gật đầu nói.

“Thuộc hạ đã lĩnh ngộ. Thiếu chủ, bài học hôm nay đã kết thúc rồi.”

Lâm Nam Vân rời mắt khỏi cuốn sổ chứa đựng gia tài của nó, vòng tay lại trước ngực, cúi đầu.


“Đa tạ Quan thúc chỉ dạy.”

Thu dọn văn phòng tứ bảo, xếp lại gọn gàng, Lâm Nam Vân mới đứng dậy trở về. Cùng lúc ấy, có tiếng gõ cửa vang lên.

Không ngoài dự đoán, Lâm Quân Phong tới đón con trai rất đúng giờ. Tuy mang thân phận là thuộc hạ và thiếu chủ, nhưng lúc dạy học, Quan Thiên Ninh vẫn là thầy, Lâm Nam Vân vẫn là trò; mặt khác, Lâm Quân Phong cũng sẽ không can thiệp vào chuyện dạy học của Quan Thiên Ninh. Trong lúc hắn dạy Lâm Nam Vân đọc sách viết chữ, y sẽ không đến giám sát hay làm phiền. Về điểm này, trong thâm tâm Quan Thiên Ninh rất tán thưởng. Dù Quan Thiên Ninh toàn tâm toàn ý đi theo Lâm Quân Phong, nhưng phải biết phàm là người đọc sách, ai cũng có một phần tâm cao khí ngạo, đặc biệt là với tài hoa của bản thân mình. Nếu không nhận được sự tôn trọng và tự do riêng, có lẽ chẳng ai muốn truyền thụ kiến thức cả.

Cửa mở ra, gió lạnh tràn vào, đứng giữa khung cảnh gió thổi tuyết bay ấy là Lâm Quân Phong, trường thân ngọc lập, một thân y phục cùng áo choàng đen tuyền, tuấn mỹ vô cùng. Đôi mắt Lâm Nam Vân rực sáng lên như có ngàn ánh sao, nhưng nó vẫn đứng sau lưng Quan Thiên Ninh, chờ đợi. Quan Thiên Ninh ấp lễ với Lâm Quân Phong rồi quay lại nhìn đứa bé, đưa tay làm tư thế mời.

“Thiếu chủ, đã có thể trở về rồi.”

Lúc ấy, Lâm Nam Vân mới chạy lên phía trước, bước đến cạnh phụ thân nó. Lâm Quân Phong cúi đầu, thương yêu nhìn đứa trẻ, rồi dắt tay nó rời đi. Quan Thiên Ninh nhìn theo hai bóng người một lớn một bé trên hành lang gỗ, trong lòng không rõ là tư vị gì. Nhớ năm đó lần đầu tiên y gặp Lâm Quân Phong, hắn vẫn còn rất nhỏ, cũng có thể nói hắn đã lớn lên dưới mắt y. Vậy mà giờ đây hắn đã trở thành phụ thân của một đứa trẻ khác, lại còn là một phụ thân rất tận trách.

Chẳng hiểu sao, mỗi khi nhìn thấy Lâm Nam Vân ở cạnh Lâm Quân Phong, Quan Thiên Ninh sẽ bất giác nghĩ dường như thiếu chủ thực sự đã sinh ra ở nơi đây, đã luôn luôn lớn lên bên cạnh minh chủ. Nếu không thì vì sao khung cảnh đó lại hài hòa tới như vậy chứ?

Mãi nghĩ ngợi như vậy, một cơn gió lạnh lại thổi qua, khiến Quan Thiên Ninh nhảy mũi một cái. Y vội đóng cửa lại, tự nhủ quả thực sức khỏe không đủ thì không nên đứng trầm tư ngoài gió lạnh! Muốn suy nghĩ, trước hết phải vào phòng, ngồi bên cạnh chậu than sưởi cái đã.

*

Lâm Nam Vân cảm nhận độ ấm từ bàn tay to lớn của Lâm Quân Phong, giữ cho nhịp bước chân của mình trùng khớp với hắn, lại đưa mắt lên nhìn gương mặt hắn.

Lâm Nam Vân vẫn luôn nghĩ, phụ thân của nó thật là ưa nhìn. Thân người rất cao, vai rộng ấm áp, gương mặt cực đẹp. Nó chăm chú nhìn, trong lòng thầm nghĩ, ước gì mình lớn lên giống phụ thân nha…

Lâm Quân Phong cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của đứa bé, cúi xuống lại thấy nó đang ngây ngẩn, bèn hỏi.

“Nam Vân, sao lại ngẩn ra như vậy? Lạnh sao?”

Đột nhiên bị hỏi, lại cũng không thể nói là vì ngắm phụ thân ngắm đến ngơ người, Lâm Nam Vân bèn gật gật đầu, mượn ngay cái cớ này.

“Dạ, con lạnh.”

Chẳng ngờ vừa nói xong, cả thân người nhỏ bé liền được bế xốc lên. Lâm Quân Phong mở vạt áo choàng, đem đứa bé quấn vào bên trong, rồi điểm chân thi triển khinh công, nhanh chóng trở về phòng. Lâm Nam Vân được hắn ôm vào lồng ngực, thoáng chốc người cũng ấm mà lòng cũng ấm. Đến lúc về tới phòng ngủ của Lâm Quân Phong, được thả xuống rồi, nó lòng đầy tiếc nuối mà tự nhủ, sau này mỗi ngày đều phải nói là bị lạnh mới được.

Lúc bọn họ về tới nơi, Yến Lăng Nhiên đã bày xong một bàn cơm canh nóng hổi. Từ lúc vào đông, Yến Lăng Nhiên đã phối thêm vào đồ ăn các vị thuốc và thảo dược giữ ấm cơ thể, tăng cường lưu thông khí huyết. Lâm Nam Vân ăn cơm xong, lại uống vào một chén canh táo đỏ, gương mặt liền trở nên hồng hào. Đứa bé này cực kỳ dễ nuôi, cho gì cũng ăn, Yến Lăng Nhiên rất thích nấu nhiều đồ ăn ngon cho nó.

Giữa giờ cơm và giờ luyện công buổi chiều là thời gian ngủ trưa. Lâm Nam Vân súc miệng rửa tay xong rồi cởi áo khoác và áo ngoài, leo lên giường, chui vào trong chăn dày, lại hé chăn nhìn Lâm Quân Phong chờ đợi.

Lâm Quân Phong trước đây không có khái niệm ngủ trưa, vốn dĩ buổi tối cũng chỉ ngủ ba canh giờ. Thế nhưng từ lúc bắt đầu nuôi Lâm Nam Vân, nghe nói trẻ con nên ngủ thêm một giấc ngắn, mà nó không có hắn thì không chịu ngủ, rốt cuộc lại khiến cho hắn cũng tập thành thói quen này.

Lâm Quân Phong nằm xuống bên cạnh đứa trẻ, đưa tay vỗ vỗ lên lưng nó. Lâm Nam Vân he hé mắt ra nhìn người trước mặt, nhớ tới cảm giác lúc được ôm ban nãy, bèn tham lam nhích tới, vòng đôi tay nhỏ qua người Lâm Quân Phong, dụi má vào lồng ngực hắn. Lâm Quân Phong thoáng ngạc nhiên vì hành động bất ngờ của nó, nhưng lại thấy rất dễ chịu, bèn cũng đưa tay ôm đứa bé vào lòng. Lâm Nam Vân rất mãn nguyện, sung sướng nhắm mắt lại ngủ.


*

Lúc Lâm Quân Phong tỉnh dậy, Lâm Nam Vân vẫn còn say ngủ, cuộn tròn trong lòng hắn, tay nắm vạt áo, mặt thì áp vào lồng ngực hắn. Tuy mấy tháng nay đều ngủ chung giường, cũng có lúc sẽ ôm nó trong tay, nhưng hình như ít khi đứa bé nằm sát cạnh hắn như thế này. Lâm Quân Phong nhìn má của nó đỏ hây hây, đưa một ngón tay ra chạm khẽ vào. Cảm giác vô cùng thú vị. Y lại chạm thêm lần nữa. Rồi lại lần nữa…

Bởi vậy, lúc Lâm Nam Vân mở mắt ra, cảnh tượng đập vào mắt nó chính là phụ thân lãnh tĩnh thường ngày, lúc này đang lấy ngón tay di di trên má nó, miệng mỉm cười, mắt cong cong. Lâm Nam Vân chớp chớp mắt nhìn hắn, phụ thân cười lên còn đẹp hơn bình thường nữa.

Lâm Quân Phong bị bắt quả tang như vậy cũng không ngượng ngùng, ngược lại cảm thấy chuyện này giống như là đặc quyền của người làm cha vậy, càng làm càn hơn, đưa hai ngón tay niết niết gò má của Lâm Nam Vân, cười nói.

“Sau này phải ăn nhiều hơn, hiện tại chỉ có một chút thịt.”

Lâm Nam Vân ngẫm nghĩ, rồi cũng đưa tay lên sờ sờ mặt Lâm Quân Phong, cảm nhận làn da bên dưới tay mình rồi trả lời.

“Phụ thân cũng không có nhiều thịt nha. Con muốn lớn lên giống người, nếu mập làm sao giống được.”

Lâm Quân Phong nghe thấy lời này thì sững người ra một chút. Dù là giữa trời đông, trong lòng hắn lại tựa như có một dòng suối nhỏ ấm áp chảy qua, khiến cho hắn trong phút chốc xúc động khó tả. Kỳ thực, làm phụ thân, khi nghe thấy con trai nói câu “con muốn lớn lên giống người”, dù là giống ở bất kỳ phương diện nào, cũng đều sẽ có cảm giác vừa áp lực vừa hạnh phúc, không thể nói rõ thành lời.

Để che dấu sự xúc động trong lòng, Lâm Quân Phong càng niết da mặt Lâm Nam Vân dữ dội hơn nữa, đến khi nó xin tha mới thôi. Đứa bé vừa cười vừa mếu, ngước lên nhìn hắn, đôi mắt ướt càng thêm lấp lánh, long lanh như hai viên mặc ngọc.

Lâm Quân Phong lấy ngón trỏ gạt một lọn tóc rối dính trên trán ra sau tai cho Lâm Nam Vân, chăm chú nhìn gương mặt của nó. Khuôn mặt này quá mức dễ nhìn, không phải là “rất” mà là “quá”. Nếu Lâm Nam Vân lưu lạc ở bên ngoài, chỉ sợ sẽ vì khuôn mặt này mà sống không bằng chết. Thật tốt, hắn đã gặp được nó trước khi những chuyện đó xảy ra. Dù những năm tháng trước đây, những tổn thương hằn sâu trong lòng nó, hắn không có cách nào thay đổi. Nhưng từ giây phút hắn mang nó theo, hắn sẽ không để bất kỳ chuyện gì phát sinh nữa.

Nguyện vọng của Lâm Quân Phong trước đây vốn chỉ có kiến công lập nghiệp. Sau này có thêm một điều nữa.

Hắn muốn Lâm Nam Vân lớn lên trong bình yên.

*

Ngày đầu tiên dạy võ công cho Lâm Nam Vân, lúc kiểm tra một lượt gân mạch của nó, Lâm Quân Phong đã biết dù căn cốt của nó không tệ, nhưng cũng không phải là thiên tài luyện võ. Có điều, hắn cũng chẳng vì vậy mà phiền lòng. Hắn muốn nuôi đứa bé này cũng không phải để ép nó trở thành người kế nghiệp. Năm nay hắn còn chưa đến hai mươi, người kế nghiệp gì đó cứ để sau này tính đi. Đối với Lâm Nam Vân, hắn chỉ mong muốn dạy cho nó một thân võ học, phát huy hết khả năng của nó. Huống chi, chỉ cần bản thân nó đủ nỗ lực, chỉ cần hắn có cách dạy đúng, tuy không làm được thiên hạ đệ nhất đệ nhị, thì cũng tuyệt đối có thể đứng vào hàng cao thủ nhất lưu.

Mỗi buổi chiều, sau giờ nghỉ trưa, hắn đều dành ra một canh giờ chỉ dạy cho Lâm Nam Vân, rồi để cho nó tự ôn tập và ghi nhớ trong lúc hắn luyện công. Người theo đuổi võ học cần rất nhiều thời gian lĩnh ngộ và luyện tập để huấn luyện cơ thể đến cảnh giới có thể di chuyển trước khi kịp suy nghĩ. Đặc biệt lúc mới bắt đầu, tuyệt đối phải cẩn thận và chậm rãi. Nếu nền tảng không vững, thì chẳng thể phát triển được gì.

Dần dần, Lâm Quân Phong phát hiện ra, đứa bé này rất chăm chỉ, cần mẫn, không sợ đau, không sợ khổ. Hơn nữa, giống như Quan Thiên Ninh, đầu óc của nó vô cùng thông tuệ, chỉ nghe qua một lần liền có thể nhớ không sai một chữ, chỉ nhìn qua một lần liền không quên một động tác nào. Càng dạy đứa bé này, hắn càng có niềm tin, nó sẽ vượt qua được giới hạn về căn cốt của bản thân.

Chỉ có điều, đôi lúc, dường như nó có chút mất tập trung. Thỉnh thoảng, lúc hắn đang luyện công, Lâm Quân Phong sẽ cảm nhận được ánh mắt của nó rơi trên người mình. Nhưng mỗi khi hắn quay lại nhìn, nó đều sẽ cúi xuống rất nhanh.

Lâm Quân Phong ban đầu còn nghĩ đứa bé này muốn nói gì với mình, thế nhưng mấy lần hắn đến hỏi, nó đều lắc đầu đáp không có chuyện gì. Cuối cùng, Lâm Quân Phong chỉ có thể búng nhẹ lên trán nó, cảnh cáo.


“Lúc luyện công phải tập trung, lơ là rất nguy hiểm.”

Từ đó về sau, Lâm Nam Vân tập trung hơn, thế nhưng vẫn có lúc nó lén nhìn hắn. Lâm Quân Phong thấy tần suất không quá cao, đại khái cũng không ảnh hưởng tới quá trình luyện công của nó, tự nhủ đứa bé này chỉ là muốn tìm sự dựa dẫm ở hình ảnh của phụ thân thôi, bởi vậy sau đó đều vờ như không biết mà dung túng cho nó.

Chiều đông hôm đó, khi hắn bàn việc với Quan Thiên Ninh xong, quay lại phòng luyện công để đón đứa bé thì nhìn thấy nó đang lúi húi ngồi trong góc với hộp thuốc và băng vải. Nó vốn không thể nghe được tiếng bước chân của hắn, khi thấy cửa mở ra mới biết là hắn đã quay lại, bèn vội vàng quay người lại, che hộp thuốc ở sau lưng. Nhưng làm như vậy, chính nó cũng biết là chẳng giấu được gì, đôi mắt lớn ngước lên nhìn Lâm Quân Phong, có chút sợ hãi.

Nó rất sợ hắn sẽ thất vọng về nói. Vì vậy mà nó chỉ lặng im, không nói một lời. Cổ chân sưng tấy đau đớn vì bong gân cũng bị giấu dưới lớp vải quần, không thể để cho phụ thân nhìn thấy. Chính bản thân Lâm Nam Vân cũng biết, nó học võ không nhanh bằng học văn, chỉ có thể lấy sự nỗ lực bù đắp lại cho căn cơ tầm thường của mình. Thế nhưng quá nỗ lực lại biến thành tai nạn. Lúc ngã sấp mặt xuống đất, chân đau nhói, nó chỉ cảm thấy chán ghét bản thân mình, chỉ sợ sự bất tài của mình sẽ làm cho phụ thân thất vọng.

Lâm Nam Vân không nói gì, nhưng Lâm Quân Phong đều hiểu. Hắn ngồi xuống trước mặt đứa trẻ, đưa tay ra. Nó lắc đầu và nói lí nhí.

“Con không muốn phụ thân nhìn.”

Lâm Quân Phong không đáp, chỉ có bàn tay vẫn giữ nguyên trước mặt đứa trẻ. Lâm Nam Vân cũng im lặng, nhưng hơi thở của nó vẫn còn nhanh hơn bình thường. Chờ đến khi nhịp thở của nó đã ổn định lại rồi, Lâm Quân Phong mới lên tiếng.

“Nếu chỉ vì vậy mà ta không cần ngươi nữa, vậy ta có đáng là phụ thân của ngươi không?”

Những năm tháng đó, và cả tận sau này, Lâm Quân Phong cũng chưa bao giờ nói một lời tình cảm ngọt ngào nào với Lâm Nam Vân. Những câu như “phụ thân thương con” hay “con là bảo bối của phụ thân” đều chưa từng nói qua. Thế nhưng Lâm Nam Vân cũng chẳng cần nghe những lời như vậy, nó cứ nhớ mãi, nhớ mãi những câu đơn giản của hắn. Giống như lúc hắn mang nó về đây, hắn nói “ta sẽ nuôi ngươi một đời”, lại giống như câu lúc này hắn đang nói.

Lâm Nam Vân chầm chậm sửa lại tư thế, cẩn thận đưa cẳng chân nhỏ đã được bôi lung tung các loại thuốc về phía trước. Cổ chân nó đã sưng to hơn cả bàn chân, chỉ nhìn qua cũng biết là rất đau đớn. Lâm Quân Phong dùng một tay đỡ cổ chân nó, tay còn lại ấn nhẹ xuống một vài điểm trên chỗ sưng để xem xét. Xem ra đứa bé này ban đầu chỉ là bị bong gân nhẹ, nhưng vì cứ cố tự mình xử lí nên càng lúc càng nặng hơn. Hẳn là rất đau, thế nhưng nó không kêu rên một tiếng nào, chỉ hơi nhíu mày mỗi lúc hắn ấn ngón tay xuống. Lâm Quân Phong nghĩ khi hắn còn nhỏ, khả năng chịu đau chắc cũng chỉ như vậy mà thôi.

Kiểm tra vết sưng của Lâm Nam Vân xong, hắn nghĩ tốt nhất vẫn là đem đến cho Yến Lăng Nhiên xử lý. Hắn vòng một tay qua sau vai và tay còn lại qua đầu gối đứa bé rồi bế nó lên. Lâm Nam Vân ngạc nhiên trong một tích tắc, rồi lập tức chuyển thành vui sướng, nó đưa hai bàn tay nhỏ lên trước bụng mình. Rồi từ từ từng chút một dịch tay lên trên để nắm chặt vạt áo của Lâm Quân Phong.

*

Phòng dược của Yến Lăng Nhiên ngập tràn mùi thảo dược toát ra từ những hộp thuốc chất cao đến trần nhà. Bên ngoài mỗi hộp thuốc đều có dán giấy, nhưng trên giấy viết gì thì chỉ có Yến Lăng Nhiên mới hiểu. Phòng dược này là lãnh thổ riêng của cô, không ai được động chạm thay đổi, mà cũng không ai dám động chạm thay đổi. Dù sao thì trong Nam Sơn Minh chẳng có kẻ nào dại dột đến nỗi làm phật ý Yến tỷ. Nếu có lỡ dại, chờ đến lúc bị thương cần cô chạy chữa thì hối hận cũng không kịp. Chẳng phải là Yến Lăng Nhiên không chữa hay chữa không khỏi, mà là cô sẽ chọn một phương pháp trị thương khiến cho bệnh nhân đau đớn đến suốt đời không quên. Bởi vậy, trên giang hồ vẫn lưu truyền câu nói, chờ dại mà động đến đại phu, đại phu mà đã ra tay thì còn tàn độc hơn sát thủ.

Sau khi đặt Lâm Nam Vân lên chiếc giường tre ở giữa phòng, Lâm Quân Phong lùi lại vài bước, để Yến Lăng Nhiên xem xét vết thương trên chân nó. Tuy không nói gì nhưng ánh mắt hắn vẫn không rời nó.

Yến Lăng Nhiên vừa kéo ống quần của Lâm Nam Vân lên, nhìn thấy vết sưng thì mặt liền đổi sắc. Cô quắc mắt nhìn nó, lớn tiếng:

“Thiếu chủ! Người làm gì mà để té thành như vậy? Người không biết quý trọng thân thể hay sao?”

Rồi cô lại quay sang Lâm Quân Phong, lửa giận vẫn ngùn ngụt:

“Minh chủ, tại sao người không trông coi thiếu chủ cẩn thận, để thiếu chủ bị thương thành như vậy?”

Lâm Nam Vân len lén đưa mắt nhìn phụ thân, thấy hắn hơi mím môi lại, hấp háy mắt ra hiệu cho nó bèn hiểu ý, im lặng nghe Yến Lăng Nhiên quở trách. Lâm Nam Vân rất thích người này, cô có vẻ vô cùng nóng tính, lại còn vui buồn thất thường, nhưng có lẽ cô là người phụ nữ tốt bụng nhất mà nó từng gặp. Chỉ có lời nói của cô là gai góc, còn động tác cô nắn gân lại cho nó vô cùng dịu dàng.

Sau khi bó thuốc cho Lâm Nam Vân và gửi kèm một đống căn dặn kiêng cữ, Yến Lăng Nhiên mới thả cho hai người bọn họ ra về. Lâm Quân Phong nói cảm tạ rồi ôm con trai về phòng. Thật ra con người khác, đến quá hai tuổi đã không thường được cha mẹ bế rồi.

Dù là cục cưng bảo bối của nhà quyền quý thì tới bốn năm tuổi cũng ít ai nghĩ tới chuyện bế qua bế lại. Nhưng Lâm Quân Phong từ lần đầu tiên đã làm như vậy, làm đến thành thói quen, không cảm thấy ôm một đứa bé bảy, tám tuổi trên tay có gì sai. Mà Lâm Nam Vân càng không cảm thấy có gì không đúng. Cứ như vậy, ngày ngày tháng tháng trôi qua, hai người đều thấy việc đó tự nhiên vô cùng.

Mấy ngày sau đó Lâm Nam Vân không học võ, chỉ học văn. Một ngày nọ đọc được chuyện mừng sinh thần trong sách, nó mới chợt nghĩ hóa ra mình chưa từng biết sinh thần của ai, đến của bản thân cũng không biết là ngày nào. Nó ngước lên hỏi Quan Thiên Ninh.

“Quan thúc, nếu không thất lễ, ta có thể hỏi sinh thần của thúc không?”


Quan Thiên Ninh mỉm cười, đạm mạc đáp.

“Không có gì thất lễ. Thuộc hạ sinh ngày bảy tháng chạp năm Nhâm Ngọ.”

Nó gật gật đầu, hóa ra Quan Thiên Ninh hai mươi bảy tuổi. Sau đó nó lại hỏi.

“Quan thúc, ta không biết ngày sinh năm sinh. Ta có thể chọn một ngày cho mình không?”

Nam tử áo xám cười, đáp.

“Dĩ nhiên là được.”

“Vậy thúc nghĩ ta bao nhiêu tuổi?”

Câu hỏi của Lâm Nam Vân quả nhiên là câu sau khó hơn câu trước. Quan Thiên Ninh xưa nay vốn không thích đẩy bản thân mình vào thế khó, liền trả lời rằng.

“Chuyện này hay là hỏi xem minh chủ nghĩ thế nào?”

Lâm Nam Vân cho rằng lời ấy phải lắm. Vì vậy, tối hôm đó, khi Lâm Quân Phong gỡ búi tóc cho nó trước lúc ngỏ, nó lặp lại câu chuyện ban chiều với Quan Thiên Ninh.

“Phụ thân, nếu không thất lễ, con có thể hỏi sinh thần của người không?”

Lâm Quân Phong thuận miệng đáp.

“Ngày mười hai tháng mười năm Nhâm Thìn.”

Lâm Nam Vân vốn đã nghe nói phụ thân là thiên hạ đệ nhất cao thủ, cũng biết phụ thân còn rất trẻ, thế nhưng không ngờ mới chỉ có mười bảy tuổi. Nó nghĩ một lúc mới nói tiếp.

“Phụ thân, con cũng muốn có sinh thần. Người nghĩ con bao nhiêu tuổi?”

Lâm Quân Phong đã gỡ xong búi tóc của nó, liền xoay người nó lại, nhìn kỹ gương mặt của nó một lúc rồi nói.

“Ngươi hẳn là chưa đến tám tuổi đi. Bảy tuổi.”

Lâm Nam Vân gật đầu.

“Vậy con sinh năm Nhâm Dần. Con muốn sinh thần là ngày người đặt tên cho con.”

Lâm Quân Phong gật đầu.

“Ngày hai mươi hai tháng mười một.”

So với việc đặt tên thì việc chọn ngày sinh của Lâm Nam Vân cũng tùy hứng không kém. Nhưng chỉ cần là thứ Lâm Quân Phong cho nó, Lâm Nam Vân đều yêu thích vô cùng.

Mấy ngày dưỡng thương cứ như vậy trôi qua, chờ đến lúc chân của Lâm Nam Vân khỏi hẳn thì ngày trừ tịch cũng đã đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui