Vạn Dặm Hồng Trần


“Vị tiên trưởng này… vậy mà lại có thể mang theo người cùng dịch chuyển?”
Chung Tử cảm thấy chuyện này rất hoang đường.

Với đạo hạnh của hắn vốn không thể dịch chuyển, nhưng hắn cũng biết đệ tử của các tông môn tu tiên kia có thể làm được.

Điều kiện tiên quyết là chỉ được dịch chuyển một mình.

Sở dĩ hắn biết như vậy là vì có lần một tên đệ tử chính đạo tới tìm, nhờ hắn chỉ đường đến hang ổ của con tinh quái đang làm mưa làm gió ở ngọn núi bên kia.

Khi hai người đang sánh vai đi trên đường thì tên kia cứ phàn nàn vì Chung Tử không biết dịch chuyển nên hại y cũng phải cuốc bộ theo.

Mà tên đệ tử chính đạo kia, theo như nhận xét của Chung Tử thì đã rất mạnh rồi.

Y chém ra một kiếm liền làm bay đầu của con tinh quái có đạo hạnh còn cao hơn cả vị Chung sơn thần này.

Trong lúc hắn còn đang tràn ngập khiếp sợ thì ở trước cửa thôn lúc này, gã thợ săn đã lấy lại bình tĩnh, hướng về phía Khương Thiên mang theo vẻ cung kính gấp bội:
“Tiên trưởng pháp lực cao cường”
Hắn cũng không biết được nhiều như Chung Tử, nên khi thấy vị tiên trưởng này mang theo mình chớp mắt một cái đã về được thôn thì tuy có hơi khiếp sợ nhưng vẫn tiếp nhận được.

Trong suy nghĩ của hắn thì vị tiên trưởng này ngang hàng với sơn thần lão gia, mà sơn thần lão gia không chuyện gì không làm được, nên vị tiên trưởng này có pháp lực như vậy cũng rất bình thường.
“Được rồi, dẫn ta vào nhà của ngươi đi”
Khương Thiên gật gù nhưng cũng không nói gì, hắn còn chưa vô liêm sỉ đến mức được một tên phàm nhân tâng bốc mà cảm thấy vui mừng hứng khởi.

“Vâng, mời tiên trưởng đi theo ta” Gã thợ săn cung kính dẫn đường phía trước.

Lúc này cư dân trong thôn vẫn đang ở ngoài đồng hoặc lên núi săn bắn nên quang cảnh rất tĩnh lặng, trên đường bọn hắn đi chỉ ngẫu nhiên bắt gặp vài đứa bé đang chạy giỡn trêu đùa nhau.


Càng đi về hướng cuối thôn thì thợ săn có vẻ sốt ruột nên chạy lên trước, hô to “bà nương, ta về rồi đây”
Từ trong căn nhà xập xệ, một phụ nhân tuổi chừng bốn mươi đẩy cửa chạy ra, nhìn thấy tên thợ săn thì lao tới đấm vào ngực hắn, mếu máo “Ngươi đi đâu hai ngày nay, Vũ nhi sắp không xong rồi”
Mắt của bà ta sưng đỏ, má hóp lại, từ vẻ tiều tuỵ cũng đoán được hai ngày qua chẳng chợp mắt tí nào.

— QUẢNG CÁO —
“Yên tâm, ta đã cầu được vị tiên trưởng này rồi.

Vũ nhi sẽ không sao đâu.”
Tên thợ săn lộ vẻ mừng rỡ, đoạn chỉ tay về phía Khương Thiên đang thong thả tiến đến.

Hắn chỉ sợ lúc mình về thì con gái đã qua đời, như vậy thần tiên có hạ phàm cũng khó cứu.

“Tiên trưởng?” Trong mắt phụ nhân loé lên vẻ nghi ngờ, theo hướng tay của chồng mình nhìn về phía Khương Thiên.

Chỉ thấy tên thanh niên này đúng thật không giống người phàm.

Khương Thiên gật nhẹ đầu với bà ta, sau đó cũng không dong dài nữa, trực tiếp đẩy cửa bước vào nhà.

Nội thất bên trong cực kì thô sơ, chỉ có một cái giường đan bằng tre và bàn gỗ để cả gia đình ngồi ăn cơm.

Phía trên giường tre có một người thiếu nữ đang nằm, cả người mồ hôi chảy ròng ròng, mặt đỏ bừng.

Trong miệng còn đang nói những lời mê sảng.

Khương Thiên đặt tay lên trán nàng, kiểm tra một hồi thấy trong cơ thể của nàng ngoài việc thân nhiệt cao hơn người bình thường thì cũng chẳng có gì kì lạ.

Hắn đứng một hồi cũng chẳng biết nên làm thế nào, nhất thời vô cùng xấu hổ.

“Tiên trưởng, Vũ nhi nhà ta thế nào rồi?”
Thợ săn thấy hắn chẳng nói chẳng rằng gì thì vô cùng lo lắng hỏi.

“À ừ, cũng không có gì nguy hiểm”
Khương Thiên hít sâu một hơi, thử truyền linh khí vào cơ thể nàng.

Sau đó thấy cả người nàng phình to ra như sắp bị bạo thể thì hoảng sợ vội thu linh khí lại.

Hắn lại cắn răng lấy ra một bình đan dược, nhét một viên vào miệng nàng rồi lui ra xa hồi hộp quan sát.

Chỉ thấy mồ hôi trên người thiếu nữ này phút chốc khô ráo, da thịt vài chỗ bị sạm do phơi nắng cũng đã trở nên trắng mịn, khuôn mặt phớt hồng vô cùng kiều diễm lung linh.

Nàng khẽ “ư” một tiếng, sau đó hai mắt từ từ mở ra.

“Vũ nhi, Vũ nhi ngươi tỉnh rồi”
“Đa tạ đại ân đại đức của tiên trưởng” — QUẢNG CÁO —
Phụ nhân mừng rỡ bước đến đỡ nàng dậy, còn tên thợ săn vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn.


“Ừm, chuyện nên làm thôi mà”
Hắn ngoài mặt vẫn giữ vẻ ung dung nhưng trong lòng thì âm thầm thở phào.

Bình đan dược này là khi còn nhỏ sư phụ vẫn cho hắn ăn hằng ngày, nói là để thoát thai hoán cốt gì đó.

Sau này không cần dùng đến nữa nhưng vẫn giữ lại một ít làm kỉ niệm.

Không ngờ lúc này lại có thể dùng để cứu người.

Cảm thấy mình ở đây thì ảnh hưởng đến cảnh đoàn tụ của gia đình bọn họ nên hắn khẽ sờ cằm, nói một tiếng “nếu đã chữa khỏi bệnh thì ta cũng không nên nán lại nữa”, sau đó tiêu thất khỏi thiên địa.

...
Ở trong miếu sơn thần lúc này, Chung Tử đang đi qua đi lại, không ngừng hít vào từng ngụm khí lạnh thì bỗng thấy Khương Thiên xuất hiện trước mặt.

Hắn khom người cung kính “Tiên trưởng thuật pháp cao siêu, tu vi thông thiên, tiểu thần ngưỡng mộ người tựa như nước sông Trường Giang, cuồn cuộn không dứt”
“Hả?”, hắn thoáng lộ vẻ ngạc nhiên, cũng không hiểu tại sao cái tên sơn thần này bỗng nhiên tâng bốc mình như vậy.

Nhưng rất nhanh bình tĩnh lại, phân phó một câu:
“Bệnh đã chữa xong.

Bây giờ ta định đi tắm rửa một phen, còn Chung sơn thần cũng nên nghỉ ngơi đi”
“Cẩn tuân lời dặn dò của tiên trưởng”
...
Khương Thiên ra bờ suối ngâm mình, hưởng thụ sự nhẹ nhõm khó tả khi được dòng nước bao quanh cơ thể.
Qua một lúc, hắn thoả mãn thở ra một hơi, lên bờ thay bộ quần áo khác.

Sau đó khoan thai cất bước về phía động phủ.

— QUẢNG CÁO —
Những ngày tiếp theo của hắn trôi qua khá nhàn nhã, ngoài thời gian đả toạ thì ngẫu nhiên sẽ tản bộ ngắm cảnh hoặc ra bờ suối câu cá.

Mỗi lần câu được một con cá hắn đều dùng bút lông đánh dấu lên vảy rồi phóng sinh.


Có hôm sơn thần Chung Tử không ngủ ngày, ngẫu nhiên bắt gặp cảnh này liền hiếu kì hỏi, hắn trả lời:
“Mỗi một con cá đều là sinh linh.

Sư phụ ta dạy không được tuỳ tiện sát hại sinh linh.

Nhưng ta lại rất muốn ăn cá nướng.

Vì vậy mỗi khi câu được một con ta sẽ đánh dấu lên nó, nếu câu cùng một con ba lần thì có nghĩa số phận của nó là bị làm thịt.

Cũng không trách được ta.”
Chung Tử âm thầm tặc lưỡi, vị tiên trưởng này không những pháp lực cao siêu mà làm màu cũng thật giỏi.

Nghĩ vậy nhưng hắn vẫn không quên tâng bốc, bày ra bộ dạng nước mắt lưng tròng, thở dài cảm thán:
“Tiên trưởng có lòng yêu thương chúng sinh như vậy thật là đáng quý.

Tiểu thần bội phục.”
...
Buổi trưa một tháng sau, Khương Thiên đang ngồi đả toạ trong động phủ thì nhận được truyền âm của Chung Tử: “Tiên trưởng, có người muốn gặp ngài.”
Ai muốn gặp ta? Chẳng lẽ sư phụ biết ta không đi lịch luyện mà một mực trốn ở trong núi này nên tìm đến trách phạt?
Khương Thiên vội vàng kết thúc đả toạ, ra ngoài động phủ thì bắt gặp Chung Tử đã đứng đợi sẵn ở đó.

Vừa nhìn thấy y, hắn liền hỏi:
“Người muốn gặp ta có phải là một lão nhân gần đất xa trời, râu ria lởm chởm, ánh mắt nham hiểm? Ngươi mau đi nói với lão là ta đã rời khỏi, cũng không rõ đi về hướng nào”
“Không phải, người đến là một tiểu cô nương xinh đẹp.”
Chung Tử cũng không biết tại sao hắn lại nói như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận