Vạn Dặm Hồng Trần


“Thành Hoàng Tiếu Bất Sầu, xin được ra mắt tiền bối”
Lão nhân vội cúi mình hành lễ.

Thần linh và tu sĩ trước nay qua lại thân thiết, các vị trí cao phẩm trong thần đạo cũng là do tu sĩ hỗ trợ sắc phong, đương nhiên lão không dám tỏ ra chút bất kính nào với vị cao nhân trước mặt này.
“Hóa ra là Thành Hoàng đại nhân.

Vừa rồi tại hạ có vô ý mạo phạm, còn kính xin rộng lòng bỏ qua.”
Khương Thiên chắp tay đáp lễ.

Tuy lời nói ra như vậy nhưng trong ánh mắt hắn lại chẳng có một tia kính sợ nào.

“Tiền bối nói lời ấy thật quá khách sáo rồi.” Thành Hoàng cười lấy lòng, cũng hiểu rõ đối phương chỉ đang tỏ ra khách khí mà thôi.

Nhưng lão không những không phản cảm mà trái lại càng thêm yên tâm, đối phó với loại cao nhân tính tình cổ quái này, chỉ cần bọn hắn còn chịu giở giọng văn hóa với ngươi thì tất thảy đều dễ giải quyết.
Nghĩ đến đây, ánh mắt của lão hơi chớp động, cười tủm tỉm:
“Với tu vi của tiền bối lại nguyện ý hạ xuống tòa thành này, nghĩ đến hẳn là do bị hấp dẫn bởi hội hoa đăng.

Thân là Thành Hoàng Bá Lăng, lão nhi cũng muốn bày tỏ một chút lòng hiếu khách, nếu tiền bối và vị tiên tử đây không ghét bỏ thì mời cùng tham quan một vòng sinh hoạt chốn thế tục.”
Khương Thiên thấy đối phương có ý mời thì hơi cân nhắc một chút, sau cùng khẽ lắc đầu:
“Lúc nãy hai người chúng ta đã tham quan qua cảnh vật trong thành rồi, xác thực rất náo nhiệt.

Nhưng xem sắc trời hiện tại cũng không còn sớm nữa, vẫn là nên đưa Linh cô nương về nhà thì hơn.”
Nghe đến đây, cả Thành Hoàng và Mạnh Hạo đều hiếu kì nhìn về phía Linh Vũ.


Sau khi đánh giá một hồi, phát hiện tiểu cô nương trước mặt này chỉ là phàm nhân bình thường thì tâm thần bọn hắn khẽ co rụt lại.

Không ngờ vị tiền bối thần thông quảng đại này lại dẫn theo một người phàm bên mình.

Trong lúc hai người còn đang bán tín bán nghi, âm thầm suy đoán thân phận của Linh Vũ thì nàng lại kéo kéo tay áo Khương Thiên, chớp chớp ánh mắt rầu rĩ nói:
“Về trễ một chút cũng được, tối nay cha mẹ tiểu nữ đều không ở nhà…”
Lời vừa thốt ra khỏi miệng nàng mới phát giác câu nói cùa mình có chút không ổn, thế mà lại hướng người nghe đến một loại ý nghĩa ám muội nào đó.

Phần da nõn nà từ đầu đến cổ lúc này đỏ tía như người bị say nắng, cúi gầm mặt không nói thêm gì nữa.

Tất nhiên loại người chưa từng tiếp xúc với tình cảm như Khương Thiên sẽ không tinh ý đến mức hiểu được dạng ý nghĩa ám muội kia.

Lúc đầu hắn định mang Linh Vũ trở về là vì sợ cha mẹ nàng không thấy con gái sẽ lo lắng, nhưng nếu hai người họ đều đang vắng nhà thì xác thực là nên thong thả tham quan thêm một lúc nữa.

“Vậy cũng tốt.

Làm phiền Thành Hoàng đại nhân giúp chúng ta giới thiệu một vài địa điểm vui chơi trong thành này.” — QUẢNG CÁO —
“Cầu còn không được, cầu còn không được”
Tiếu lão một bên còn đang chăm chú suy nghĩ, nghe thấy lời nói của hắn thì sực tỉnh, vui mừng nói.
Lão cưỡng ép đè nén nghi hoặc trong lòng, một mặt tươi cười đưa tay bày ra tư thế dẫn đường.
….
Đoàn người sau khi rời thuyền hoa liền một mạch di chuyển đến phía dưới một tòa núi lớn.

Lúc này không khí đã vô cùng tấp nập, phàm nhân tụm hai tụm ba kết thành từng đoàn cùng nhau lên núi.

“Ồ, đây lại là nơi nào?” Chưa đợi Khương Thiên mở miệng, Linh Vũ đã hiếu kì hỏi trước.
“Núi này gọi là Thủy Phiêu, trên núi có một tòa Thủy Phiêu Tự.

Hằng năm vào dịp Hoa Đăng sẽ theo thường lệ mở ra đại môn, đón tiếp lượng lớn khách tham quan vào chơi hội.” Lão Thành Hoàng cười cười, vui vẻ giới thiệu.

“Chơi hội?” Lúc này đến phiên Khương Thiên thắc mắc.

“Chính là một vài hoạt động vui chơi nho nhỏ, tựa như vớt cá vàng, bắn cung, đối thơ…” Lão cung kính đáp, sau đó lại như sực tỉnh, sắc mặt tái nhợt: “A, chẳng lẽ mấy trò trẻ con này không lọt vào tầm mắt của tiền bối… là lão nhi thất kính rồi!?”
“Có lọt vào mắt hay không, còn cần xem thử mới biết được” Nghe đến đây Khương Thiên lập tức có vài phần hứng thú, phất tay ra hiệu mọi người cùng lên núi.

Càng lên đến gần đỉnh, đám đông càng chen chúc chật chội, người đến người đi cuồn cuộn như từng đợt thủy triều mãnh liệt.

Nhưng vi diệu ở chỗ đoàn người do Khương Thiên dẫn đầu lại như một đầu cá lớn rẽ sóng mà đi, hoàn toàn không lộ ra chút chật vật nào.

Từ bên ngoài nhìn vào giống như đám đông cùng ăn ý tách ra khoảng trống cho bọn hắn di chuyển vậy.

“Đây lại là loại pháp thuật gì?” Thành Hoàng khẩn trương liếc nhìn xung quanh, sau đó cấp tốc truyền âm cho Mạnh Hạo đứng ở kế bên.

“Không biết.

Bất quá nếu cân nhắc đến thần thông của vị tiền bối này thì chẳng có gì lạ” trong mắt Mạnh Hạo lóe qua vẻ ngạc nhiên, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, thản nhiên đáp.

“Cũng đúng, cũng đúng.” Thành Hoàng lau mồ hôi trên trán, gật đầu liên hồi.

— QUẢNG CÁO —
Bốn người băng băng mà đi, rất nhanh đã vượt qua cổng lớn, đến khu vực phồn hoa nhất của miếu hội.

Linh Vũ giống như một đầu chim nhỏ bay liệng, mang theo Khương Thiên đi dạo từng quầy hàng.

Vớt cá, bắn cung, ném vòng… nàng hết chơi lại chơi, phấn chấn đến không còn biết trời đất là gì, đôi mắt hoa đào cười duyên không ngừng.

Khương Thiên cũng thử chơi một chút, lại cảm thấy thật không thú vị, liền đứng một bên xem giai nhân mặc sức vui đùa.

Đến khi ngang qua quầy câu đố, người giữ sạp tươi cười chỉ lên đủ loại hoa đăng đang treo trên giá, nói:
“Mời khách nhân chọn một chiếc hoa đăng”
“Cái này” Linh Vũ chỉ tay về phía một chiếc Hồ Điệp đăng, sau đó tiếp lấy từ người giữ sạp, đoạn mở câu đố bên trong ra xem.

“Ngộ thủy tắc thanh, ngộ hỏa tắc minh (Gặp nước thì xong, gặp lửa thì sáng), hãy đoán 1 chữ.”
Linh Vũ hơi suy nghĩ một chút, rất nhanh liền đưa ra đáp án:
“Đăng (Đèn)”
“Đúng rồi.” Người giữ sạp chắp tay chúc mừng.

Câu đố vừa nãy thuộc loại không dễ không khó, nhưng nhanh như vậy đã đoán ra được chứng tỏ tài học của vị nữ tử này cũng không kém.

Linh Vũ hớn hở chọn một chiếc hoa đăng khác.

Mở ra câu đối, nghe người giữ sạp đọc dõng dạc:
“Kính trung nhân (người trong gương), hãy đoán 1 chữ”

“Ừm?” Nàng nhíp đôi mi thanh tú lại, nhất thời lâm vào trầm tư.

Khương Thiên ở một bên nghe đề, đầu tiên là hơi sửng sốt, sau đó như chợt nghĩ ra, lắc đầu cười khẽ.

— QUẢNG CÁO —
“Kính trung nhân!? Đây là ý gì…”
Thành Hoàng vốn đang đóng vai nhân vật quần chúng, nghe thấy câu đối này cũng không khỏi tấm tắc lấy làm lạ, quay sang bên cạnh hỏi:
“Mạnh huynh, ngươi thấy thế nào…”
“Tựa như đang nhắc đến một loại đối lập nào đó…”
Mạnh Hạo hơi nhăn mặt, im lặng suy đoán.

Qua chừng nửa tuần trà, Linh Vũ vẫn chưa nghĩ ra cái gì, lắc đầu cười khổ:
“Câu đố này khó quá, tiểu nữ đoán không được.”
“Xác thực rất khó.

Mấy năm này từng có nhiều vị tài hoa học sĩ ngẫu nhiên chọn trúng nó, sau đó đoán không ra lại thất thểu rời đi.

Còn nó như cũ được treo lên, chờ người đến phá giải” Người giữ sạp cũng không tỏ ra ngạc nhiên, gật đầu giải thích.

Đang lúc hắn định bỏ câu đối vào lại hoa đăng thì Khương Thiên tiến lên, tươi cười nói:
“Để ta thử một chút xem”
“Công tử đoán ra được!?”
Linh Vũ vui mừng quay ngoắc sang, ngấn nước trong mắt lập lòe không ngừng….


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui