Vạn Dặm Hồng Trần


Hắn ngẩn người ra, đoạn ngồi phịch xuống nền đất, đôi mắt trống rỗng như không có tiêu cự.
Uy áp từ cơ thể hắn đã hoàn toàn tan biến, hay nói đúng hơn là được nội liễm vào.

Mạnh Hạo thở phào một hơi, đang định mở miệng nói vài câu trấn an thì tròng mắt y bỗng co rụt lại, nhoáng cái đã xuất hiện ngoài mũi thuyền.
“Mau nhìn xem!”
“Kia là cái gì?”
Tiếng kinh hô vang lên khắp bốn phía.

Trên bầu trời lúc này bỗng xuất hiện một vòng xoáy cực lớn màu đen kịt, xung quanh nó huyễn hoá ra từng tràng quái ngữ.
Mạnh Hạo còn đang bán tín bán nghi thì từ đằng xa có đạo tia chớp màu vàng bay đến, khi đáp xuống mũi thuyền lại hoá thành một lão nhân già nua, trên thân vận cẩm bào lộng lẫy.
“Mạnh huynh, xảy ra chuyện gì rồi?”
“Ài, chào Thành Hoàng đại nhân”
Lão nhân kia sau khi nhìn thấy dị tượng trên bầu trời thì khoé môi hơi run lên, khuôn mặt vốn đã nhăn nheo nay lại càng méo xệch.

Thân là Thành Hoàng quản lý toà thành này, lão có thể nhìn thấy những thứ mà tu sĩ bình thường không thể thấy.

Xung quanh vòng xoáy kia ẩn chứa vô tận ma niệm, rõ ràng không phải thứ dựa vào sức hai người họ có thể đối phó.
“Rốt cuộc là chuyện gì, chẳng lẽ ma đạo đã đánh đến?”

Mạnh Hạo cười khổ giảng lại một lần sự tình lúc nãy, chỉ thấy Thành Hoàng đã kinh ngạc đến mức thất thố:
“Ngươi lại dám đem lời đại nghịch bất đạo như vậy nói với bậc đại thần thông giả? Không phải ta đã cảnh báo ngươi mấy thứ đó đối với tu sĩ cấp thấp thì không đáng một xu, nhưng với tu sĩ cấp cao đã hun đúc đạo tâm thì chính là vô tận sỉ nhục sao?”
“Ta cũng không biết tuỳ tiện gặp một đôi nam nữ lại có thể là lão tiền bối cao cao tại thượng” Mạnh Hạo thở dài lắc đầu, nếu biết đối phương mạnh như vậy thì cho hắn mười lá gan cũng không dám đánh bậy đánh bạ.
Thành Hoàng hơi trầm mặc, tiếp đó niệm một câu chú ngữ.

Phút chốc toàn bộ người dân còn đang nhốn nháo trong thành bỗng cảm thấy cơn buồn ngủ ập đến, lâm vào hôn mê.
Làm xong chuyện này, hai người nhìn nhau thở dài một tiếng, cùng im lặng theo dõi kì biến sắp tới.

Đang lúc vòng xoáy lấy tư thái không thể chống đỡ đổ ập xuống thì từ trong túi vải của Khương Thiên bay ra một tấm phù bằng ngọc, phát ra ánh sáng chói lọi chiếu thẳng lên trời, ý đồ muốn chống lại thế công của vòng xoáy.
Vòng xoáy khi bị ánh sáng này chiếu vào thì không tán đi, nhưng cũng không hạ xuống nữa, nhất thời lâm vào trạng thái giằng co.
Mà lúc này ở Vô Thuỷ Thần Tông cách đó ngàn vạn dặm, Thiên Sinh lão nhân vốn đang ngáp ngắn ngáp dài trong Quan Tinh đài bỗng trợn tròn hai mắt, tức giận gầm lên:
“Là ai phá đạo tâm của đồ nhi ta?”
Nói đoạn lão phất tay lấy ra mệnh hồn đăng của Khương Thiên, gấp rút truyền âm vào:
“Thiên nhi….

mau ổn định lại đạo tâm, đừng để lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục”
“Sư phụ…?”
Khương Thiên vốn đang thất thần, nghe thấy tiếng của sư phụ thì bừng tỉnh, vui mừng kêu lên.
“Ngươi đã gặp phải sự tình gì, tại sao đang yên đang lành lại xuất hiện tâm ma?”
Thiên Sinh lão nhân thở phào một hơi, cũng may là đệ tử này của mình vẫn giữ được thần trí.

Chỉ cần tra được ngọn nguồn, kịp thời khắc chế thì vẫn có thể tiêu diệt được tâm ma đang sinh sôi.
“Sư phụ… chúng ta rốt cuộc là đang thuận thiên hay nghịch thiên?” Khương Thiên khẽ trầm mặc, mê man hỏi.
“Tu hành thuận theo ý trời đã là tiền đề của tu chân giới từ mấy chục vạn năm nay, có cái gì cần phải thắc mắc?” Thiên Sinh lão nhân nghi hoặc hỏi lại.

Theo lão chuyện này chẳng khác gì hỏi một con thỏ cộng thêm một con thỏ bằng mấy con thỏ, thuộc về loại câu hỏi ngu xuẩn.
“Thế nhưng nếu như vậy thì tại sao…”
Khương Thiên mang những lời lúc trước ra thuật lại.

Lời này thật ra cũng có vài phần đạo lý, nhưng khi vào tai của Thiên Sinh lão nhân lại chẳng khác gì rắm chó.

Lão hừ lạnh một tiếng:

“Chỉ là một tên tu sĩ ở tầng dưới chót, lấy tư cách gì dám hoài nghi sự công bằng của thiên đạo, dám hoài nghi sự sáng suốt của nhân hoàng? Không phải là thiên đạo không công bằng, mà do thực lực của hắn quá thấp nên chưa thấy được sự công bằng đó mà thôi”
Thấy Khương Thiên vẫn trầm mặc không nói, lão khẽ nhíu mày, bắt đầu giảng giải:
“Thiên nhi, ngươi nghe rõ đây: Thiên đạo là sự kế thừa của Đại đạo, là che trời chở đất, khuếch trong bốn phương, mở rộng tám cực, cao không bao giờ với đến, sâu không bao giờ dò được, bao bọc tất cả và sinh ra vạn vật lúc chưa có hình.

Khí âm khí dương, mặt trời mặt trăng, sức mạnh sức yếu, cái cứng cái mềm, đều ở trong Đạo cả.

Đạo sinh ra vạn vật nhưng không tự nhận là của mình, hoá ra các hình tượng mà không tự nhận mình là chủ, cứ tự nhiên u u minh minh, im lặng tĩnh mịch mà đâu cũng có”
“Vô tận tinh thần trên bầu trời đều do Đạo mà sinh ra, lúc tàn lụi lại hoá trở về Đạo.

Trời đất xoay vần nhưng vẫn giao thoa với nhau, mà vạn vật tóm lại đều là một.

Câu nói “Thiên địa bất nhân coi vạn vật như cỏ rác” nghĩa là Đạo cứ tuân theo lẽ tuần hoàn chung của toàn thể mà đi, chứ không thiết gì đến sinh hoạt riêng của muôn vật.

Ngươi sinh ra có thiên phú tu hành là nhờ tạo hoá ban cho, hấp thụ được linh khí cũng là do Đạo hoá thành, đó đều là số mệnh của ngươi.

Rõ ràng từ đầu đến cuối ngươi vẫn đi theo sự sắp đặt của thiên ý, tại sao lại nói là nghịch thiên?”
Trong mắt Khương Thiên loé lên sự minh ngộ, hắn ngẫm nghĩ một chút, lại hỏi tiếp:
“Vậy tại sao nhân loại còn chia ra tu sĩ và phàm nhân? Chẳng lẽ Thiên Đạo đúng thật là bị khiếm khuyết?”
“Cái này…” , trong mắt Thiên Sinh lão nhân thoáng qua vẻ do dự, “Thiên Đạo đúng là có thời điểm từng bị khiếm khuyết, nhưng cũng đã được tu bổ để viên mãn trở lại từ rất lâu rồi.

Khi ngươi tu luyện lên cao tự khắc sẽ hiểu”
Khương Thiên nghe đến đây thì hơi nghi hoặc, bất quá thần sắc hắn đã tươi tỉnh hơn rất nhiều.


Sau khi âm thầm chiêm nghiệm lại những lời sư phụ vừa nói thì ánh mắt hắn loé lên, vui mừng thét dài một tiếng:
“Ta hiểu rồi!”
Cùng với tiếng thét đó là vô tận khí tức toả ra bốn phương tám hướng, bao trùm phiến thiên địa bên trong toà thành này.

Bầu trời nhất thời trở nên chói loà, ngày và đêm như bị đảo lộn.

Khương Thiên điểm một chỉ lên trời, vòng xoáy vốn đang trong trạng thái chống cự với ngọc phù lập tức bị tiêu tán.

Hắn lại khẽ phất tay một cái, ánh sáng bao trùm cũng biến mất, mọi thứ trở về như ban đầu.
Hai người đứng trên mũi thuyền lúc này thấy dị biến đã kết thúc thì nhìn nhau thở phào.

Lão Thành Hoàng sau khi suy nghĩ một chút, khẽ đề nghị:
“Cùng đi vào bái kiến vị tiền bối này”
“Được!” Mạnh Hạo trong nội tâm vốn thập phần lo sợ, nhưng y biết lúc này bỏ trốn mới là hành động không khôn ngoan, chưa kể đến đám con cháu của mình vẫn đang mắc kẹt trong đó.

Sau một thoáng cân nhắc cũng hạ quyết tâm, cùng với Thành Hoàng sánh bước tiến vào trong khoang thuyền.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui