Vạn Dặm Hồng Trần


Khương Thiên trở về động phủ, cảm thấy tinh thần có chút mỏi mệt.

Hôm nay là một ngày dài, trong quá khứ hắn rất ít khi phải trải qua cảm giác như vậy.
Ngả lưng nằm trên giường suy nghĩ một chút, có lẽ sau khi xác định thật giả thì cũng nên ra tay giúp đỡ Thập Vạn Đại Sơn.

Chưa nói đến việc hắn là chân truyền của Vô Thuỷ Thần Tông, thân mang vô số trọng trách thì khoảng thời gian tiếp xúc với Linh Vũ mấy ngày qua khiến hắn không khỏi thay đổi suy nghĩ về phàm nhân.

Phàm nhân có thể yếu đuối, tuổi thọ cũng chẳng đáng kể, nhưng như vậy không mang ý nghĩa rằng họ thấp kém hơn tu sĩ.

Về một số phương diện họ sẽ có sự đột phá của riêng mình mà đến tu sĩ cũng chạy theo không kịp.

Đối phó với ma đạo, là ám ảnh của hắn, nhưng cũng là nghĩa vụ của hắn.

Dù sao hắn cũng không định tử chiến hay quyết sống mái, cùng lắm đánh không lại có thể quay đầu bỏ chạy.

Còn về việc Tư Bạch nói lúc trước, cái gì mà lợi ích của chính đạo hay cố ý bỏ rơi phàm nhân, hắn đã sớm bỏ ngoài tai.
Trải qua nhiều năm được dạy dỗ như vậy, có lẽ lúc nghe ý nghĩ của đối phương thì có chút hoài nghi, có chút tức giận nhưng sẽ không vì thế mà chỉa mũi dùi về phía sư phụ của mình.


Lại nhắc đến Linh Vũ, rõ ràng ngày mai hắn cũng không định vào thành.

Giấy vàng lần trước mua vẫn còn, vả lại có làm thêm người giấy thì cũng đâu có tác dụng gì.

Lúc nãy không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại nói như vậy.
Hẳn là do thấy nàng lộ ra vẻ rất mong chờ nên muốn nhanh một chút giúp nàng hoàn thành ước nguyện.


Nghĩ đến đây khoé miệng hắn bất giác mỉm cười, thiêm thiếp chìm vào giấc ngủ.

Thời gian gần đây hắn chỉ ngủ có hai lần, mà lần trước lại là do bị sư phụ đánh thuốc mê.


Hôm sau khi hắn vẫn đang say giấc thì bị đánh thức bởi truyền âm của Chung Tử.

Y cung kính bẩm báo: “lão nhân gia bảo rằng rằng đêm qua có vài tên thám tử ma đạo đến dò xét, đã bị tóm gọn.

Mời tiên trưởng đến xem thử”.

“Được” Hắn thở ra một hơi, vừa hay muốn hỏi thăm một chút tin tức.

— QUẢNG CÁO —
Đến trước cây đại thụ của Tư Bạch, chưa đợi y mở lời hắn đã trực tiếp tiến vào trong.

Liếc mắt nhìn mới thấy ở góc có bốn tên mặc đồ đen bị trói chặt, mỗi tên đều đã bị chặt cụt tứ chi.

Trên vết cắt còn được dán một đạo phù chú để không mọc ra lại được.
Khương Thiên khẽ nhíu mày, định nói gì đó, nhưng khi nghĩ đến đối phương là người của ma đạo thì tâm tình lập tức bình tĩnh lại.

“Đạo hữu đã đến.” Tư Bạch mừng rơn nói.

Lão nghĩ nếu đã đến đây thì hẳn là đối phương sẽ đồng ý giúp mình.

Hắn gật đầu biểu lộ ý chào hỏi.

Đoạn đi đến trước ba tên kia, bắt đầu tra xét:
“Các ngươi thuộc phân đàn nào?”
Ma tông cũng không phân chia nhiều môn phái như chính đạo.

Bọn chúng hợp lại thành một khối duy nhất do ma tổ cầm đầu, cùng tiến cùng lui.

Phía dưới có các tổng đàn và phân đàn được phân bố rộng rãi khắp đại lục.

“Ma Diễm ” Một tên ngạo nghễ nói.

“Phân đàn chủ có tu vi gì?”
“Luyện Hư Sơ Kì”
“Lần hành động này do ai cầm đầu?”
“Phó tổng đàn chủ”
“Thực lực?” — QUẢNG CÁO —
“Luyện Hư Hậu Kì”
“Tại sao phó tổng đàn chủ lại nhúng tay vào?” Khương Thiên thắc mắc hỏi.
Tên này hơi do dự một chút, liếc mắt nhìn về phía Tư Bạch, tròng mắt loé lên vẻ sợ hãi.

Cuối cùng hắn cắn răng nói:

“Lần trước hai vị trưởng lão Hoá Thần Kì đến đây bày trận, cuối cùng bị đánh cho trọng thương.

Phân đàn chủ lo lắng không nguôi nên mời Phó tổng đàn chủ đến toạ trấn, đề phòng bất trắc.”
“Ồ, nếu đã có hai Luyện Hư Kì cùng toạ trấn thì tại sao không tiến đánh luôn?” Hắn ngạc nhiên hỏi.
“Phó tổng đàn chủ nghi ngờ đây là cái bẫy của tu sĩ chính đạo nên bảo chúng ta đi dò thám” Hắn bình tĩnh đáp.
“Hiểu rồi” Khương Thiên gật gật đầu, nếu chiếu theo những gì đối phương kể thì tình hình vẫn nằm trong tầm kiểm soát.

Nhưng từ những gì góp nhặt được khiến hắn rút ra một điều, đó là lũ ma đạo ghét nhất nói lời thật lòng.

Hắn tiến tới gần, đưa tay lên đầu lâu của tên lúc nãy, bắt đầu vận chuyển pháp lực.
“Ngươi, ngươi làm gì…” Tên kia run rẩy giẫy giụa, nhưng rất nhanh hai tròng mắt của hắn đã trở nên vô hồn.

“Nhiếp hồn thuật?” Hai tên đồng bọn bên cạnh hoảng sợ hét lên, ngay cả Tư Bạch cũng lộ ra vẻ kinh ngạc.

Nhiếp hồn thuật tuy không phải thuật pháp cao cấp gì nhưng nó yêu cầu người tu luyện phải có một khoả xích tâm vô cùng kiên định, nhờ vậy mới có thể điều khiển được tâm trí của kẻ khác.

Hôm qua hắn không dùng lên đám yêu thú là vì số lượng của bọn chúng quá đông, nếu phải nhiếp hồn từng tên một thì có chút mất thời gian.

Tâm trí của bọn chúng cũng không ranh ma như ma đạo nên chỉ cần lộ ra vẻ hung thần ác sát một chút, còn sợ gì đối phương không biết gì nói nấy.

“Nói lại một lần những gì ngươi biết đi” Khương Thiên phất tay phân phó.

“Vâng.” Hắn gật đầu một cách máy móc, sau đó bắt đầu kể lại: — QUẢNG CÁO —
“Lúc phó tổng đàn chủ đến nơi, lại nghe qua về hình dáng của tên yêu tu bảo vệ cho Thập Vạn Đại Sơn thì lộ vẻ vô cùng chấn kinh, sau đó lão nhân gia người lập tức gửi truyền âm phù cho tổng đàn chủ cùng đến vây bắt y.

Nhưng lại lo lắng y đã bỏ đi nên phái chúng ta đến tra xét, tránh cho đánh rắn động cỏ”
”Cái gì? Tại sao phải vây bắt tên yêu tu đó?” Tròng mắt Khương Thiên co rụt lại, kẻ hắn nói nếu không phải Tư Bạch thì còn ai vào đây.

“Ta cũng không biết.

Chỉ nghe phó tổng đàn chủ hưng phấn hô lên một tiếng “Bác” sau đó lập tức bỏ luôn kế hoạch tìm kiếm hương hoả sang một bên, dồn toàn bộ lực lượng quyết tâm bắt sống y”
“Bác? Bác? Ta biết rồi! Thảo nào….

Ngươi là Thái cổ dị thú Bác”

Hắn thốt lên kinh ngạc, đoạn mạnh mẽ quay đầu lại.

Chỉ thấy sắc mặt của Tư Bạch cũng đã xanh mét như tàu lá chuối, ú ớ không nói lên lời.

Thảo nào khi nhìn thấy hình dáng của y thì luôn cảm thấy rất quen, giống như đã từng nghe ở đâu.

Hoá ra y chính là Thái cổ dị thú Bác trong Sơn Hải Kinh mà hắn từng nghe sư phụ kể qua lúc còn nhỏ.

Chỉ là không biết tại sao tu vi lại thấp như vậy? Nếu là dị thú tu luyện từ thời đại Thái cổ thì chí ít cũng phải đến Đại Thừa rồi.

Mẹ, hoá ra là do tên nghiệt súc này.

Khương Thiên cố gắng kìm nén ý nghĩ một chưởng vỗ chết y, dù sao nếu không có y bảo vệ thì nơi này sớm đã bị lọt vào tầm ngắm ma đạo rồi.

“Ta cũng không biết trong lúc đấu pháp lại vô tình để lộ chân thân.

Chuyện đã đến nước này thì lão nạp phải rời đi trước, tránh cho phàm nhân bị liên luỵ”
Tư Bạch cười khổ lắc đầu.

“Không có cách nào.

Cho dù ngươi có bỏ đi thì bọn chúng cũng sẽ trút giận lên Thập Vạn Đại Sơn thôi, chưa kể chúng còn một kế hoạch lớn ở đây nữa.

Mà ngươi nghĩ còn có thể đi được sao? Đoán chừng xung quanh vài ngàn dặm đã bị bày bố thiên la địa võng khắp nơi rồi”
Khương Thiên suy nghĩ một chút, trầm mặc nói..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận