Vạn Dặm Hồng Trần


Trong động phủ lúc này đã đứng đầy một đám yêu thú, khiến cho cảnh quan bình thường vốn rất rộng rãi nhưng giờ đây lại có hơi chật chội.

Bọn nó dùng ánh mắt chấn kinh quan sát từng tấm lưu ly phỉ thuý xung quanh, nội tâm tràn đầy ước ao.

Nhưng khi dời mắt đến binh lính đang đứng ở bốn góc thì lại nhanh chóng chuyển thành hoảng sợ.

Đám người này thực lực quá mạnh, tuỳ tiện bước ra một tên cũng có thể làm gỏi hết bọn nó.

“Đại… đại nhân, các người mang bọn ta đến đây làm gì vậy?”
Một con ngưu yêu lấy hết dũng khí hỏi.

“…”
Không có ai trả lời nó.

Những binh lính này đều dùng một ánh mắt hờ hững vô hồn canh gác bốn phía.

“Ồ, đã tập hợp đủ rồi sao?”
Một giọng nói bất chợt vang lên, tiếp đó thân ảnh của Khương Thiên hiện ra bên cạnh bàn, hài lòng nhìn xung quanh một lượt.

“Chủ nhân!”
“Là ngươi!?”
Binh lính nhìn thấy hắn thì ôm quyền cúi đầu, còn lũ yêu thú lại hét lên kinh ngạc.


Cái người trước mắt này rõ ràng chính là tên điên mới mấy ngày trước còn đè bọn nó ra đánh một trận.

“Ừm, có lẽ các ngươi đều đã biết phong cách làm việc của ta.

Cũng không cần dài dòng nữa” Hắn gật gật đầu, đoạn chỉ một con lang yêu, hỏi:
“Một tháng trước trên núi này xảy ra chuyện gì?”
— QUẢNG CÁO —
“Hình như cũng không có xảy ra chuyện gì”
Nó hơi nghi hoặc, nghĩ nghĩ một chút rồi đáp lại.
“Đây không phải câu trả lời ta muốn nghe” Khương Thiên lắc đầu, hướng về phía nó vung tay một cái.
“Phốc” Lang yêu còn đang trợn mắt há hốc mồm thì đầu của nó đã rời khỏi thân thể, máu tươi phun ra bốn phía.

Thân hình to lớn phút chốc đổ uỵch xuống nền đất.

“Ngươi…”
“Chết tiệt, ngươi làm gì vậy?”
“Muốn chém muốn giết cứ việc”
Những con yêu thú còn lại vô cùng chấn kinh, không nghĩ tới hắn vừa hỏi một câu đã ra tay tàn độc như vậy.

“Có lẽ Chung Tử sẽ còn niệm tình các ngươi cùng là yêu thú mà không ra tay.

Lần trước do được hắn nhờ vả nên ta nể mặt hắn chỉ giáo huấn một trận.

Thật sự nghĩ ta không dám giết các ngươi sao?”
Khương Thiên lạnh lùng nói.

Đồng môn của hắn chết dưới móng vuốc yêu thú nhiều vô kể, không có khả năng lại đi thương xót gì lũ này.

“Ngươi” hắn tiếp tục chỉ vào một con hồ yêu, “Tháng trước trên núi này xảy ra chuyện gì? Suy nghĩ kĩ một chút”
— QUẢNG CÁO —
Hồ yêu thấy hắn gọi mình thì hoảng sợ “híi” lên một tiếng, trên trán mồ hôi chảy ròng ròng, vắt óc hồi lâu cũng không nghĩ tới cái gì.
Mắt thấy Khương Thiên lại sắp vung tay lên, nó vội mở miệng:
“Một tháng trước chắc chắn không có gì xảy ra.

Nhưng ba tháng trước thì có”
“Ồ?” Khương Thiên dừng động tác tay lại, gật đầu phân phó:
“Nói đi”
“Lúc đó là vào nữa đêm, tiểu yêu còn đang say sưa tắm trăng, bỗng phía chân trời vang lên từng hồi tia lửa.


Tiểu yêu kinh ngạc lại gần quan sát thì thấy một lão nhân đang đấu pháp với ba người mặc đồ đen.

Động tĩnh rất lớn, lan sang nhiều ngọn núi, chắc hẳn nhiều người cũng thấy.”
“Phải vậy không?” Hắn liếc mắt nhìn đám yêu thú, bọn chúng hoảng sợ nhao nhao phụ hoạ:
“Đúng vậy đúng vậy, rất kịch liệt”
“Đời ta còn chưa thấy ai đánh nhau kinh khủng như vậy, sợ là một đòn đi lệch hướng cũng có thể phá huỷ ngọn núi này”
“Tốt lắm” Khương Thiên khẽ gật đầu.

Lại hỏi tiếp:
“Thập Vạn Đại Sơn Vương là ai?”
“Thập Vạn Đại Sơn Vương? Làm gì có người nào là Thập Vạn Đại Sơn Vương”
Trong mắt hồ yêu lộ ra vẻ nghi hoặc, rõ ràng chưa từng nghe qua cái tên này.
“Đây cũng không phải câu trả lời ta muốn nghe” Khương Thiên lại lắc đầu, phất tay một cái, hồ yêu lập tức chịu chung kết cục như lang yêu.

— QUẢNG CÁO —
Sau khi hỏi qua vài lượt, cũng đã giết thêm vài con yêu thú, ánh mắt hắn quét đến báo yêu.

Nó quỳ thụp xuống, mồ hôi chảy ròng ròng:
“Chúng ta thật sự không biết ai là Thập Vạn Đại Sơn Vương.

Xin tiên trưởng tha mạng”
“Có thật không? Vậy sao lần trước ngươi lại biết Chung Tử sẽ ra ngoài?” Khương Thiên như cười mà không phải cười nhìn nó.

Hắn vẫn nhớ lúc nói chuyện với con báo yêu này.

“Do vài chục năm nay đều như vậy.


Cứ cách mười năm tên sơn thần đó lại rời núi một thời gian, còn việc hắn đi đâu thì ta cũng không biết”
Báo yêu toàn thân ướt đẫm, cắn răng nói.

Khương Thiên chăm chú quan sát nó một hồi, sau đó ngồi xuống bàn ngẫm nghĩ.

Qua lời kể của mấy con yêu này thì hắn đã tin Chung Tử đến bảy tám phần.

Bọn nó thấy hắn đang lâm vào trầm tư thì cúi đầu xuống, đến thở mạnh cũng không dám.

Một lúc sau hắn khẽ thở ra, phất phất tay nói:
“Trong các ngươi ai đã từng hại người thì đứng sang một bên”
Nhất thời không gian xung quanh lại rơi vào trầm mặc.

Lũ yêu thú này tuy không quá thông minh nhưng cũng chưa ngu đến mức như vậy.

Nói đùa sao, nếu đứng ra thừa nhận từng hại người thì làm gì còn giữ được cái mạng.
“Không chịu tự thú?” Khương Thiên cười cười, lại phân phó:
“Được rồi, trở về đi”
Yêu thú xung quanh thấy hắn hạ lệnh phóng thích thì vui mừng quá đỗi, lúc nãy bọn nó còn tưởng người này chỉ định trêu đùa một phen chứ không hề có ý định tha cho ai.

Cả đám vội vàng bái tạ rồi chen lấn nhau rời đi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận