Vạn Dặm Hồng Trần


Buổi sáng, khí trời se lạnh.

Sương mù bao phủ khắp ngọn núi.

Hôm nay sơn thần Chung Tử cũng đã trở về.

Y đến bái phỏng động phủ của Khương Thiên, sau khi do dự một chút thì khó xử nói:
“Thập Vạn Đại Sơn vương nhờ tiểu thần chuyển lời, muốn gặp tiên trưởng để bàn một số việc”
“Bàn việc? Nhưng ta hình như cũng không quen biết gì với vị đại vương này.” Hắn nghi hoặc hỏi.

“Việc này tiểu thần cũng không rõ.

Lúc trước ngẫu nhiên cũng sẽ có vài vị đệ tử chính đạo đến núi này thu phục yêu ma, lão nhân gia người sau khi biết thì chỉ nói một câu “thế thiên hành đạo, tự có thiên ý”.

Không hiểu sao lần này lại nổi hứng muốn gặp mặt tiên trưởng”
Chung Tử lắc đầu nói.

Kì thực, hắn cũng giấu diếm không nói ra việc mình có kể với Thập Vạn Đại Sơn vương về quá trình Khương Thiên mang theo người dịch chuyển.

“Ừm, cũng thật là kì lạ” Khương Thiên khẽ trầm ngâm.

Sau đó phất phất tay:
“Ta đã biết.

Chung sơn thần cứ lui về nghỉ ngơi đi.”
Chung Tử nghe vậy thì cũng không dám ở lâu, vội vàng cáo từ rời đi.
“À đúng rồi, khoan đã” Chung Tử vừa bước ra cửa động thì nghe tiếng gọi vọng lại từ phía sau, giật nảy mình kêu “tê” một cái.

Hắn quay đầu lại cười cung kính:
“T-tiên trưởng có gì dặn dò?”
“Ủa? Chung sơn thần hình như rất khẩn trương”
“Không phải không phải, do đặc tính của tộc tê tê tiểu thần rất nhạy cảm với âm thanh từ phía sau”

“Vậy à? Thôi bỏ đi, ta muốn hỏi thăm Chung sơn thần xem gần đây có cái thành thị nào không?”
Chung Tử nghe vậy thì trong lòng thở phào một hơi, tươi cười nói:
“Cắt ngang qua dãy núi về hướng Bắc có một cái thành thị phàm nhân.

Về phần phường thị của tu chân giả, nơi gần nhất cũng ngoài ngàn dặm về hướng Đông.”
“Được rồi” Khương Thiên gật gật đầu, khẽ sờ cằm.

Chung Tử thấy hắn không nói thêm gì nữa thì cũng tự biết mà lui ra ngoài.
...
Đang lúc giữa trưa, Khương Thiên rời núi đi về hướng Bắc.

Quả nhiên cách hai trăm dặm có một cái thành thị của phàm nhân.

Diện tích khá lớn, thoạt nhìn nhân số cũng không ít hơn mười vạn.

Hắn hạ xuống cách cửa thành vài trăm thước, định đi bộ tiến vào.

Nhưng khi đến cửa thì bị hai tên thủ về chặn lại:
“Đứng lại.

Có giấy thông hành không?”
Thấy hắn lắc đầu, tên đứng ở bên trái nhìn y phục và tướng mạo của hắn không tầm thường, nghi hoặc hỏi: — QUẢNG CÁO —
“Không có giấy thông hành? Vậy có bạc không?”
Hắn lại lắc đầu.

“Mẹ, cái gì cũng không có.

Cút được bao xa mau cút”
Tên đứng ở bên phải chửi phá lên.

Khương Thiên cười cười, cũng không dây dưa với bọn chúng, lắc người một cái đã xuất hiện ở bên trong thành.


Hai tên thủ vệ thấy hắn bỗng nhiên biến mất thì sợ hãi hét lên:
“C-có quỷ”
“Tha cho ta, tha cho ta.

Là hắn mắng, ta không liên quan”

Sau khi vào thành, Khương Thiên hết nhìn Đông lại ngó Tây, cảm thấy phàm nhân sinh hoạt cũng thật là đông đúc.

Hắn định toả thần thức ra tìm kiếm, nhưng số lượng phàm nhân quá nhiều khiến thần thức như bị nhiễu sóng.

Do dự một chút, hắn túm lại tên thư sinh đang đi trên đường, mỉm cười hỏi:
"Có thể chỉ cho ta chỗ bán giấy vàng không?"
Tên thư sinh nhìn hắn, nghi hoặc hỏi:
"Có bạc không?"
Thấy hắn lắc đầu, thư sinh giận dữ vùng ra, quay người bước đi:
"Cút được bao xa mau cút"
Khương Thiên ngạc nhiên, đứng như trời trồng một hồi.

Tiếp đó hắn cười khổ, đi vào một cái hàng quán bên đường hỏi:
"Ông chủ, có thể cho ta xem một chút thỏi bạc trông như thế nào không?"
Chưởng quầy kinh ngạc nhìn hắn, nhưng trông bộ dáng hắn cũng không giống người xấu nên lấy ra một thói bạc cho hắn xem.

"Cám ơn" Tay hắn móc vào trong túi, khẽ lắc một cái đã tạo ra vài cái thỏi bạc y hệt, ném cho chưởng quầy một thỏi: — QUẢNG CÁO —
"Cho ngươi, có thể chỉ cho ta chỗ bán giấy vàng không? "

Sau khi tìm được nơi bán giấy vàng.

Khương Thiên mua một xấp giấy và thêm cả bút lông, mực đỏ.

Hắn muốn tranh thủ thời gian rảnh trên núi học một ít kĩ thuật chế phù căn bản.


Tu vi có mạnh nhưng không thể việc gì cũng tự mình đi làm.

Chưởng quầy thấy hắn mua những thứ này thì kinh ngạc hỏi:
“Công tử là pháp sư trừ tà sao?”
“Không phải” hắn lắc đầu, đoạn hỏi lại:
“Có chuyện gì sao?”
Chưởng quầy thấy hắn phủ nhận thì thở dài thất vọng, nhưng vẫn buồn rầu kể:
“Ài.

Một thời gian trước cháu gái ta đang ngủ thì gặp ác mộng, bật dậy la hét thất thanh.

Từ đó đến nay đêm nào cũng mất ngủ, ban ngày thì cuồng loạn phá phách đồ đạc, mời bao nhiêu thầy pháp cũng không có tác dụng”
“Ồ, nếu vậy thì ta có thể đi xem qua”
“Hoá ra ngươi đúng thật là pháp sư trừ tà”
Chưởng quầy mừng rỡ nói.

Khương Thiên cười cười, cũng không phủ nhận.


Chưởng quầy dặn dò tên giúp việc trông quán, sau đó vội vàng dẫn theo Khương Thiên đi đến một toà tứ hợp viện.

Đứng ở ngoài cửa cũng có thể nghe được âm thanh từ bên trong.
“Để ta tự vào” Thấy thần sắc chưởng quầy lộ vẻ do dự, hắn mỉm cười nói.

Chưởng quầy quăng cho hắn cái nhìn cảm kích:
“Vậy được, pháp sư ngài nếu có cần trợ giúp cứ hô lên, ta sẽ ở bên ngoài ứng cứu”
Khương Thiên đẩy cửa bước vào trong, thấy giữa sân cây cối rậm rạp.

Trên cây có một thân ảnh thiếu nữ đang đung đưa, hai mắt thâm đen, rú lên liên hồi những tràng âm thanh quái dị.

Thiếu nữ này thấy có người bước vào thì cười khùng khục, phi thân nhảy từ trên cây xuống, bò bốn chân về phía hắn.

Tốc độ vậy mà còn nhanh hơn người chạy bằng hai chân.

Khương Thiên khẽ lắc đầu, ngón tay điểm một cái về phía thiếu nữ.

Nàng ta rú lên hoảng sợ, vội mở miệng cầu xin: — QUẢNG CÁO —
“Tiên trưởng… tha mạ…”

Chưa nói dứt câu thì đã hồn phi phách tán.

Khương Thiên bước ra ngoài, thấy bộ dáng chưởng quầy vô cùng khẩn trương thì cười nói:
“Xong rồi.

Yêu vật đã bị ta đánh cho hình thần câu diệt, thời gian tới chú ý bồi bổ cho cô nương kia là được”
“Thật sao?” Chưởng quầy mừng rỡ chạy vào trong, thấy cháu gái mình đăng nằm ngất xỉu dưới nền đất thì hoảng sợ.

Lại gần kiểm tra mới phát hiện nàng vẫn còn thở, chỉ tạm thời lâm vào hôn mê.

Hắn thở phào nhẹ nhõm, nhớ đến cái gì vội chạy ra ngoài định tạ ơn thì đã không thấy thân ảnh của Khương Thiên ở đâu.

Sau khi tiện tay diệt trừ con yêu vật kia, Khương Thiên đi dạo vài vòng trong thành.

Cảm thấy có nhiều thứ rất mới lạ.

Đi ngang qua một quầy bán trang sức, nhớ đến hôm qua được Linh Vũ đãi món cá nướng, hắn ghé vào chọn một cây trâm, sau đó thanh toán rồi nhét vào túi.

Thân ảnh biến mất, đã xuất hiện ở ngoài thành.

Trực tiếp trở về núi Vạn Lĩnh.

Hắn cũng không về động phủ mà đi vào thôn trang dưới núi.

Đến trước nhà Linh Vũ, nhìn thấy nàng đang cặm cụi ngồi thái rau thì mỉm cười, kêu lên:
“Linh cô nương”
Linh Vũ nghe có người gọi thì quay lại, nhìn thấy hắn nhất thời mừng rỡ:
“Công tử? Người đến tìm tiểu nữ có chuyện gì sao?”
Hắn lấy từ trong túi ra cái trâm vừa mua lúc nãy, mỉm cười nói:
“Lúc nãy ta vào thành sắm sửa một ít đồ.

Nhớ đến hôm qua được cô nương đãi bưa tối nên có mua cho cô nương một món trang sức để đáp lễ đây”
Linh Vũ thấy hắn lấy ra cây trâm tặng mình thì vô cùng mừng rỡ, nhưng nghe đến đoạn “vào thành sắm sửa” thì chợt buồn rầu, đón lấy cây trâm, thở dài nói:
“Cảm tạ công tử”
Sau đó nàng cũng không để ý hắn nữa, một mình ngồi thái rau.
Khương Thiên nhìn cảnh này thì ngây người, không hiểu chuyện gì xảy ra..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận