Cả kinh như điện giật qua đi, Ninh Minh nhanh chóng hít một hơi thật sâu, ý đồ tỉnh táo lại.Sợ hãi sao? Khẳng định sợ hãi.Từ khi kiếp trước mình còn là sinh viên năm nhất vừa đầy 19 tuổi xuyên việt đi đến thế giới này mình còn chưa bao giờ rời khỏi thôn.Giờ phút này, trong phòng ngoài phòng đều có người, không biết ai là quái vật, hoặc là nói bọn hắn tất cả đều không bình thường.Loại hoàn cảnh này...Không đúng!Ninh Minh đột nhiên phát hiện, sau khi sợ hãi đi qua, đầu óc của mình rõ ràng vô cùng....Thậm chí tế bào toàn thân đều hưng phấn, sinh động.Mười ba năm qua sinh hoạt ở đây một đêm bị đả đảo, khăn che mặt thần bí thế giới này, chính thức mở ra!- Đây chẳng lẽ là ngài thôn trưởng muốn cho ta nhìn thấy đấy sao?Ninh Minh thầm nghĩ trong lòng,- Những quỷ dị thế giới Tu Tiên này...những cấm kị trong tu hành...Hắn nhìn hai người Ngô Triết nam tử cao gầy ngồi ở trong góc.Nam tử cao gầy vẫn chưa không đình chỉ chảy mồ hôi, mồ hôi to như hạt đậu từ trán chảy xuống, cũng thấm ướt quần áo, toàn thân như là mắc mưa.Mập trắng Ngô Tiết bỗng nhiên tặc mi thử nhãn, thỉnh thoảng lại nghiêng một mắt nhìn mình, hoặc như là nhìn gian phòng sau lưng mình.Ngoài phòng.Trần Kiêm Gia cả khuôn mặt đều dán ở trên cửa sổ.
Ngũ quan xinh đệp, da thịt trắng như tuyết trước kia giờ phút này lại giống như là mặt quỷ, dọa người vô cùng.- Mau cầm Trường Mệnh Đăng trốn...Ánh mắt của nàng trừng sâu sắc, phảng phất là muốn cứu chính mình trong phòng.- Trường Mệnh Đăng, không tệ, Trường Mệnh Đăng khả dĩ cam đoan an toàn.Ninh Minh vội vàng nhìn Trường Mệnh Đăng trong tay.Ngọn nến đã nhỏ hơn một chút, quỷ dị chính là, sáp dầu như là phát huy ở trong không khí, cũng không hề biến mất theo thiêu đốt.- Chỉ sợ là chèo chống không được một đêm này.Ninh Minh trong nội tâm đánh giá trên dưới ngọn nến tối đa còn được hai canh giờ, mình nhất định phải nghĩ phương pháp sử lý mới được.Mặt khác, từ lúc mới bắt đầu, Ninh Minh kỳ thật đã phát hiện.Mấy người Ngô Tiết từ khi đi ra khỏi phòng, sau khi đi vào lần nữa, không chỉ có không có Trường Mệnh Đăng tịch tà, ngược lại còn tận lực cùng mình duy trì một khoảng cách...- Tìm Lâm thúc bọn hắn!Ninh Minh không dám chậm trễ, tranh thủ thời gian quay người tiến vào buồng trong.Ngay khi hắn đi vào phòng, gian ngoài lập tức tựu lâm vào hắc ám.Cùng lúc, Ngô Tiết cùng nam tử cao gầy sắc mặt bắt đầu quỷ dị.- Ngô Khánh, ngươi sao chảy nhiều mồ hôi như vậy?Mập trắng Ngô Tiết nhìn nam tử cao gầy.Nam tử cao gầy thì không ngừng thì thầm,- Tiểu thư đến cùng còn có bao lâu nữa mới trở về...!Tiểu thư đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì...Ngoài phòng, Trần Kiêm Gia cứ như dán ở trên cửa sổ, trừng tròng mắt, nhìn thẳng vào trong phòng đen khịt....- Ca, vừa rồi có một nữ dán ở trên cửa sổ, nhìn chằm chằm vào ta.Ở trong phòng buồng trong, Ninh Dao đã đứng trên mặt đất.Thiếu nữ dáng người rất nhỏ nhắn xinh xắn, tứ chi nhỏ bé yếu ớt, da thịt tái nhợt, rõ ràng cho thấy bộ dáng dinh dưỡng không đầy đủ, lại để cho người nhìn có chút đau lòng.Ninh Minh vốn là cả kinh, sau đó liền hiểu đó là Trần Kiêm Gia.Đối phương tại sao lại chạy tới buồng trong, nhìn chằm chằm vào Ninh Dao? Muội muội rõ ràng cũng không có bị sợ tới mức kêu ra tiếng...Không có đa tưởng, Ninh Minh nắm bàn tay nhỏ bé thiếu nữ lên,- Cứ như thế này đi theo ca ca, vô luận gặp phải chuyện gì cũng không được sợ.- Nha.Đối với việc này, thiếu nữ nhẹ nhàng mà ứng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không có biến hóa quá lớn.Rời phòng.Ninh Minh một tay nắm Ninh Dao, tay kia thì nắm Trường Mệnh Đăng.Hai người hướng phía ngoài cửa đi đến, nguồn sáng di động, Ngô Tiết cùng nam tử cao gầy cũng theo sau di động, như là đang tránh né.- Ngươi làm gì? Đừng đi ra.Ngô Tiết ở bên ngoài ánh lửa, như là xuất phát từ hảo tâm cảnh cáo.Ninh Dao là lần thứ nhất trông thấy mấy người từ ngoài đến.Nàng nháy mắt con ngươi, có chút tò mò.Nam tử cao gầy cũng mở miệng,- Tiểu thư cùng Đường công tử đều ở trong đêm bên ngoài, nguy hiểm.Nhưng vào lúc này,Ninh Dao bỗng nhiên chỉ vào nam tử cao gầy nói,- Ca, người này bị dọa đến đái ra quần.Ninh Minh sững sờ, vạn lần không nghĩ tới đến lúc này rồi, muội muội lại có thể nói ra loại lời này.Nam tử cao gầy đồng dạng sắc mặt phát xanh, dưới chân xác thực có một vũng nước đọng, toàn thân đều bị mồ hôi cho làm ướt.- Đừng nói thẳng lời nói thật.Ninh Minh khuyên bảo muội muội câu,- Người trưởng thành thật là sĩ diện.Ninh Dao nghĩ nghĩ,- Hắn quần ướt.Ninh Minh gật gật đầu,- Ừ, uyển chuyển như vậy là tốt rồi.Ngô Tiết mắt nhìn nam tử cao gầy, chẳng biết tại sao, hơi chút kéo ra khoảng cách cùng đối phương.Bên kia, nam tử cao gầy thì sắc mặt khó coi tới cực điểm.Hắn lúc này mới như là vừa phát hiện dị trạng bản thân, cúi đầu nhìn mình quần,- Làm sao lại như vậy? Ta sao lại một mực chảy mồ hôi? Tại sao vậy chứ?Một màn cực kì quỷ dị...Cửa gỗ trước khi bị thanh y nam tử đánh đánh vỡ, Ninh Minh trực tiếp cùng với muội muội đi ra ngoài.Lại nói tiếp, đây là lần thứ nhất hắn đi vào đêm tối.Coi như là ở thôn hoang vắng tương đối an toàn.Nhưng trước đó, các thôn dân vẫn hay khuyên bảo qua, nếu như không có việc gì, buổi tối ngàn vạn không được đi ra ngoài.Ngoài phòng, bốn phía một mảnh đen kịt, nhiệt độ có chút thấp.Tuy không gió, nhưng lại như là có hàn khí đang vuốt ve bên ngoài cánh tay loã lổ, lông tơ đều bị dựng lên.Thật sự là quá an tĩnh...Tĩnh giống như là có thể nghe thấy tiếng hô hấp của mình.Việc này làm tim Ninh Minh dần dần đập nhanh hơn, cầm tay Ninh Dao cũng chặt một chút,- Dao Dao, yên tâm.
Đây là đang trong thôn, không có gì phải sợ.- Ca ngươi...Ninh Dao nhìn Ninh Minh, bống nhiên chuyển đề tài nói.- Ừ, ta không sợ.Hô ~Ninh Minh thở hắt ra.Trong bóng tối, một tòa tòa nhà nhà bằng đất, nhìn về phía trên cứ như nấm mồ.Có phòng đã nhiều năm không người ở, mà nhà Lâm Tả Đạo gia ở phía trước cách chỗ này 500m, nhà trưởng thôn thì ở 300m đằng sau chỗ này.Tuy nhà trưởng thôn gần hơn một ít, nhưng đến giữa phải đi qua một mảnh trúc lâm, hơn nữa trong rừng trúc kia có mấy cái mộ bia!Ninh Minh lựa chọn đi nhà Lâm Tả Đạo gia phía trước.Mặt khác, ánh lửa Trường Mệnh Đăng tản mát ra khoảng cách ước chừng là ba mét, năm mét bên ngoài cũng đã cùng cảnh ban đêm hòa thành một thể.Ánh lửa bao phủ ở một lĩnh vực hình tròn, Ninh Minh cùng muội muội hai người dựa vào một ngọn nến, cẩn thận từng li từng tí đi trong đêm tối.Mọi nơi yên tĩnh im ắng.Ninh Minh vốn cho rằng Ninh Dao sẽ sợ, không nghĩ tới cô gái nhỏ này ngược lại rất trấn định, ngược lại là mình có chút khó có thể bình tĩnh.Cũng không lâu lắm,Một thân người bóng đen bỗng nhiên xuất hiện ở phía bên phải.Nội tâm Ninh Minh run lên, xuyên qua ánh lửa mông lung, trông thấy người nọ đúng là Trần Kiêm Gia.Giờ phút này, nàng cũng đã xảy ra biến hóa cực kỳ đáng sợ, nguyên bản áo choàng tóc đen, hôm nay rõ ràng một mực rủ xuống đến dưới chân, hơn nữa còn giống như đang sinh trưởng."Xì xì..."Ánh lửa Trường Mệnh Đăng đột nhiên phát sinh biến hóa, từ màu xanh hóa thành màu đem nhàn nhạt, đồng thời, tốc độ thiêu đốt cũng nhanh hơn.Ánh mắt Ninh Minh khẽ biến, thầm nghĩ không ổn.Trần Kiêm Gia lại nói,- Mau đi cùng ta, cái thôn này không bình thường, Ngô Tiết bọn hắn đều đã biến thành quái vật.Nghe vậy, Ninh Minh nghĩ nghĩ, sau đó nói,- Ngươi hẳn là một người tốt.Trần Kiêm Gia đột nhiên sững sờ,- Ngươi...!Có ý gì?Ninh Dao nhìn Ninh Minh, sau đó nhìn Trần Kiêm Gia,- Ý ca ca ta là ngươi không nên quấn quít lấy hắn.Thoáng chốc, sắc mặt Trần Kiêm Gia đã xảy ra biến hóa.Ninh Minh thì nói thầm câu,- Như thế nào lại cảm giác là lạ?Giờ phút này, Trần Kiêm Gia đã không bình thường rồi, khí chất hoàn toàn không phải như tiểu tỷ tỷ Tu Tiên trước kia, mà giống như là bị quỷ nhập vào thân.Hết lần này tới lần khác chính cô ta lại như là không có ý thức được,Cũng không biết là có chủ tâm hại người hay là như thế nào, tóm lại, Trần Kiêm Gia đột nhiên hướng Ninh Minh đi tới.Nhưng nàng vừa mới tới gần, tiếp xúc ánh lửa, da thịt lập tức phát ra tiếng " xì xì", như là băng tuyết gặp phải dương quang, bắt đầu hòa tan.Trần Kiêm Gia lập tức dừng bước lại, như là không cách nào tin,- Tại sao lại như vậy?- Xem ra Trường Mệnh Đăng thật đúng là có thể bảo vệ tánh mạng.Ninh Minh thì nhẹ nhàng thở ra.Trước đó, hắn cũng không quá xác định, ngọn nến này đến cùng có thể có bao nhiêu tác dụng.Trường Mệnh Đăng có tác dụng, đại khái giống như là thời kỳ viễn cổ, vào ban đêm Nhân tộc sẽ dựa vào đống lửa để dọa một ít tiểu động vật.
Nhưng nếu gặp phải dã thú cỡ lớn, chỉ sợ cũng là không xong.Bất quá, trước mắt có thể bức lui Trần Kiêm Gia đã khá tốt rồi.Nhưng vào lúc này,Sau lưng Ninh Minh đột nhiên mát lạnh.Ngô Tiết cùng nam tử cao gầy trong nhà kia, không biết lúc nào bọn hắn cũng cùng đi ra, đi theo sát sau lưng mình.- Tiểu thư?Giờ phút này, hai người Ngô Tiết trông thấy Trần Kiêm Gia, sợ tới mức thanh âm đều thay đổi.Nam tử cao gầy vội vàng nói,- Tiểu thư, mau vứt bỏ hòn đã kia đi! Thứ đồ chơi đó đã làm cho người không bình thường.Trần Kiêm Gia sắc trắng bệch nghiêm mặt, đồng dạng sợ hãi nói,- Ngô Tiết, Ngô Khánh, mấy người các ngươi vừa rồi lại muốn ra tay với ta! Không bình thường chính là bọn ngươi!Tiền hậu giáp kích.Giờ phút này, Ninh Minh chỉ cảm thấy chung quanh đêm tối giống như là nước màu đen, sắp tuôn ra làm mình hít thở không thông.Xì xì..Ngọn lửa ngọn nến trong tay cháy càng thêm nhanh, tốc độ tiêu hao không chỉ nhanh hơn trước mấy lần..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...