Vân Cuồng

Đối với vấn đề trinh tiết của Diệp Thiếu Thu, Vân Cuồng không lo lắng lắm, bởi nếu có thể ăn nàng đã sớm ăn vào bụng rồi, còn chờ người khác đến đoạt mất hay sao? Liễu Vân Cuồng nàng là thỏ trắng nhỏ à? Không hề, nàng chính là một con sói đội lốp thỏ tiêu chuẩn!

Lời tuy thế, nhưng Vân Cuồng cũng biết, Hàn Á Liên đã nổi lên sát tâm với nàng. Mặc dù cảnh giới bây giờ của nàng là Tử Trúc, nhưng cảnh giới linh hồn đã sớm đạt tới Thiên trúc, chẳng qua nàng không có đủ nội lực duy trì cảnh giới Thiên Trúc mà thôi, giống như biết cách nấu ăn lại không có nguyên liệu để nấu vậy. Cái gọi là không bột đố gột nên hồ, lúc này nàng chỉ có thể tiếp tục tu luyện bí quyết Kinh Thiên, tiến hành theo chất lượng, chẫm rãi nâng cao thực lực chứ hoàn toàn không thể có suy nghĩ một bước lên trời.

Trơ mắt nhìn Diệp Thiếu Thu bị người mang đi, trong lòng Vân Cuồng không hề bình tĩnh như mặt ngoài, thật ra, nàng vô cùng phẫn nộ.

Có điều Vân Cuồng hiểu được, lúc này, Diệp Thiếu Thu nhất định đã bị lão yêu bà kia dùng cách nào đó để uy hiếp, mà nàng lại là uy hiếp của chàng, làm rối lung tung sẽ chỉ khiến mọi chuyện trở tồi tệ hơn thôi. Cho nên nàng nhất định phải tỉnh táo lại, trước cứ nhẫn nhịn, ẩn nhẫn, sau đó chậm rãi tiến lên từng bước một. Nàng tuyệt đối sẽ khiến ả đàn bà kia trả giá đắt, sớm hay muộn nàng cũng phải tận tay bóp chết ả như bóp chết Tư Đồ gia!

Vân Cuồng lại lần nữa cảm thấy phẫn hận mà bất lực không làm gì được. Nàng âm thầm quyết định: Ta phải trở nên càng mạnh! Chỉ cần có đủ thực lực đứng trên đỉnh thì không ai có thể đụng vào người của ta, cũng không ai có thể mang Thiếu Thu ca ca của ta đi nữa!

Trận chiến sinh tử này, đã giúp Vân Cuồng có thu hoạch thật lớn, làm nàng hiểu rõ, cảnh giới võ học của nàng, phải nhờ chiến đấu thực tế mới có thể tăng vọt. Mà thứ nàng không ngờ đến nhất là nàng đã sờ được cánh cửa Thiên trúc. Bây giờ, điều kiện để nàng bước vào cánh cửa này, chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi. Hơn nữa cơ thể nàng là được linh khí trong trời đất cải tạo, cho nên tốc độ tu luyện của nàng nhanh hơn những cao thủ bình thường nhiều, sẽ nhanh đến mức làm ả đàn bà kia phải chấn động.

Hiện giờ nàng không phải là đối thủ của Hàn Á Liên, nhưng nàng biết, Diệp Thiếu Thu nhất định sẽ dùng mọi cách để che chở nàng, ít nhất ở mặt ngoài Hàn Á Liên sẽ không tìm nàng gây phiền toái.

Hơi suy nghĩ một chút, Vân Cuồng khôi phục lại được một ít nội lực: Nếu Tư Đồ gia đã bị diệt, vậy nàng không cần ở lại đây nữa. Nàng ra hiệu cho mọi người, dẹp đường hồi phủ.



Vừa mới bước vào cửa sau vương phủ, bọn họ đã nhìn thấy Tranh lo lắng đi tới đi lui chờ đợi, đến khi nhìn thấy Vân Cuồng trở về, Tranh lập tức lộ ra sắc mặt vui mừng, kích động nhào lên ôm Vân Cuồng một cái, cũng nhân tiện thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Đến lúc này, tảng đá lớn trong lòng Tranh mới rơi xuống, Tranh cuống quít nói: “Công tử, không ổn rồi, Bắc Tinh công tử vừa rồi tới tìm người, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì lại đột nhiên ngã xuống. Hiện giờ công tử đang ở trong thư phòng, vẫn hôn mê bất tỉnh, ngay cả Chu đại phu cũng không nhìn ra vấn đề gì, chúng ta đều gấp muốn chết rồi!”

“Tiểu Ngạn? Đệ ấy phát bệnh rồi?” Vân Cuồng nhất thời cảm thấy vô cùng kinh ngạc, sau vài lần thi châm, thân thể Bắc Tinh Ngạn càng lúc càng tốt, làm sao có thể đột nhiên phát bệnh được? Nàng vốn đang cảm thấy vô cùng mỏi mệt, lại nghe thấy chuyện này, bất chấp tình huống thân thể mình, tiến lên kéo theo Tranh, dùng khinh công, vọt đến thư phòng.

“Thư phòng?” Liễu Tường nghe vậy, vẻ mặt lập tức khiếp sợ, năm ngón tay nắm chặt, răng nanh đay nghiến phát ra từng tiếng khanh khách, trong lòng lại phẫn nộ, hối hận: Tuyết Nhi, chẳng lẽ muội thật sự…

“Tường, ngươi biết chuyện gì sao?” Liễu Nhận đứng bên cạnh, đột nhiên dùng đôi mắt màu lửa đỏ của mình nhìn chằm chằm Liễu Tường, mở miệng hỏi: Liễu Nhận hắn không ngốc, hắn chỉ lãnh khốc không thích mở miệng nói chuyện mà thôi, đối với những người, những việc xảy ra xung quanh, cảm giác của hắn rất nhạy bén.


Đôi mắt màu lửa đỏ như nhìn thấu suy nghĩ của người khác, Liễu Tường cừng đờ gật đầu, trong mắt mờ mịt: “Nhận, chúng ta đến đó xem trước đi, có đúng hay không còn phải chờ điều tra nữa.”

Con ngươi lạnh lùng, nghiêm nghị của Liễu Nhận khóa chặt người hắn, đột nhiên lạnh nhạt nói: “Tám năm này chúng ta đã cùng nhau đi đến hiện tại, ta hy vọng ngươi đừng khiến nàng thất vọng.”

Toàn thân Liễu Tường không khỏi run lên: Trừng phạt, bọn hắn không sợ, nhưng bọn hắn lại sợ nàng đau lòng, thất vọng. Người thật sự có thể làm Vân Cuồng tổn thương, chỉ có người nàng để ý, cũng là bọn hắn, là người thân của nàng.

“Sẽ không .” Ánh mắt Liễu Tường dõi về phía trước, giọng nói rất nhẹ lại kiên định khiến người khác không thể phản bác: Nếu phải lựa chọn muội muội mình yêu quý và Vân Cuồng, đúng là hắn rất khó lựa chọn, nhưng nếu là có người tự làm tự chịu, thì nên làm thế nào, hắn đã sớm có tính toán…

Bước đi như bay, Vân Cuồng bước vào thư phòng, Chu Đình đã sớm lo lắng đến mặt rút gân. Khi nhìn thấy Vân Cuồng, lão lập tức kích động như vớt được cọng rơm cứu mạng, nhanh chóng vọt tới, kéo nàng vào bên trong, đến cách nói năng cũng trở nên lộn xộn: “Tiểu vương gia, mau, mau! Mau nhìn xem tình hình công tử nhà ta thế nào. Hắn vì ngươi mới bói một quẻ, ngươi nhất định phải cứu hắn.”

“Bói cho ta?” Vân Cuồng bình tĩnh ngồi xuống bên giường, lại chợt nghe được câu này, lập tức nâng mắt, khó hiểu hỏi. Thấy vậy, Tranh vội vàng tiến lên vài bước, đem chuyện Bắc Tinh Ngạn là Thiên Mệnh giả nói ra cho nàng biết.

“Thiên Mệnh giả?” Vân Cuồng không khỏi chấn động, khom người ôm lấy thiếu niên tuấn mỹ trên giường vào lòng, ánh mắt thương tiếc đảo qua khuôn mặt thiếu niên.

Chẳng trách đệ ấy có thể liếc mắt một cái đã nhận ra nàng là nữ tử, bởi ánh mắt của Thiên Mệnh giả có thể nhìn thấu tất cả. Chẳng trách nàng không cách nào tìm ra nguyên nhân đệ ấy phát bệnh, thì ra, đệ ấy vốn dĩ không phải bệnh. Tiểu tử ngốc này… Sao không biết yêu quý chính mình một chút chứ? Cho dù thật thích nàng, cũng không cần liều mạng như vậy? Đến một chút nguy cơ có thể làm nàng bị thương, cũng không muốn nhìn thấy. Thật sự là ngốc ngếch đến mức khiến nàng chua xót.

Nhìn tuấn nhan tái nhợt đang nhắm chặt hai mắt: Dù trong mê mang mà cũng cau chặt mày như vậy, đủ biết đệ ấy cảm thấy đau đớn thế nào.

Người trong lòng nàng yếu ớt, hít vào thì ít, thở ra thì nhiều, giống như… Không còn chút sinh khí…

Vân Cuồng biết không thể kéo dài nữa, nàng nhanh chóng cầm lấy cổ tay thiếu niên, tinh tế bắt mạch, đột nhiên mày liễu nàng nhảy lên “Ồ” một tiếng, sắc mặt dần trở nên thâm trầm và ngưng trọng, trong mắt như mơ hồ bùng lên lửa giận, quả thật có thể thiêu đốt tất cả thành tro bụi.

“Thế nào rồi? Tiểu vương gia, có vấn đề gì sao?” Chu Đình căng thẳng, thấy khuôn mặt tuấn tú của Vân Cuồng đen lại, còn tưởng rằng không cứu được người, không khỏi bi thương rơi lệ, dậm chân kêu trời: “Mệnh công tử nhà ta thật khổ, từ nhỏ đã bị xem là công cụ tùy ý hy sinh cho gia tộc. Hắn vì bói toán, đoán mệnh giúp gia tộc mà thân thể dần yếu ớt, nhiều bệnh. Nhiều năm mới gặp thầy (thầy thuốc) cứu, nhưng cũng không tránh được ý trời…”

Sắc mặt Vân Cuồng ngưng trọng, trở tay ngăn lại tiếng gào thét của Chu Đình, nàng nâng thân thể của Bắc Tinh Ngạn lên, một chưởng chụp trên bụng hắn, nội lực bí quyết Kinh Thiên chậm rãi vận chuyển, tìm tòi, rốt cuộc tìm được mầm tai họa kia


Hít sâu một hơi, động tác Vân Cuồng mềm nhẹ, nhè nhẹ di chuyển dần xuống, cẩn thận đem mầm họa vây lại, sau đó chụp một cái, thiếu niên nhịn không được “Oa” một tiếng, xoay người phun ra một bãi chất lỏng màu đen, rồi liên tục ho khan mấy tiếng, mới có thể bình thường lại.

Chu Đình không phải là kẻ ngốc, tốt xấu gì cũng là đệ tử của Cửu Tiên cốc, lão lập tức cau mày nhìn bãi chất lỏng kia, vừa nhìn đã không thể không hít vào vài ngụm khí lạnh, sắc mặt vô cùng khó coi: “Đây là… Cổ độc!”

Trong bãi nước đen kia là một con độc trùng màu bạc đã chết, lúc này, thân nó cuộn lại nên mới bị Chu Đình phát hiện, nếu là lúc bình thường, nó giống như hòa tan vào trong nước, sẽ không bị người chú ý tới.

“Trà Hoa Lài…” Bởi vì liên quan đến cổ trùng, cho nên sau khi Bắc Tinh Ngạn uống xong cũng không bị tiêu hóa, Vân Cuồng vừa liếc mắt đã nhìn thấy cánh hoa trong bãi chất lỏng kia, ánh mắt bỗng dưng rét lạnh.

“Hả, chẳng lẽ Bắc Tinh công tử uống chén nước kia? Chính là chén nước đặt trên bàn!” Tranh bịt miệng, cả kinh nói: Thư phòng công tử luôn được kiểm tra tới lui chặt chẽ, sao có thể xuất hiện một chén nước như vậy? Hơn nữa chén nước này còn là hương vị công tử yêu thích nhất, kẻ này tuyệt đối muốn mưu mại công tử mà!

Vừa nghĩ tới có người muốn gây bất lợi cho Vân Cuồng, tất cả tâm phúc dưới tay Vân Cuồng đồng loạt biến sắc, trong mắt lóe ra sát ý mãnh liệt: Là ai dám động đến công tử của bọn hắn? Sợ mình chết không đủ thoải mái phải không?

Liễu Tường đứng ở cửa, dưới chân lảo đảo, không thể không lui về sau mấy bước. Lồng ngực hắn phập phồng, ngón tay thon dài nắm chặt, lộ ra kiên quyết từ trong xương, hắn đột nhiên xoay người đi mất.

Chu Đình nhìn chằm chằm độc trùng, giống như nhìn thấy cái gì đáng sợ lắm vậy, lão lẩm bẩm nói: “Là bọn hắn, Ma Môn, Ma Môn hiện thế ”

Vân Cuồng nắm chặt hai đấm, tức giận tận trời: Nàng tất nhiên nhận biết độc trùng kia, đó là Thiên Băng Phệ Tâm của yêu phụ Hàn Á Liên. Quả nhiên ngay từ đầu ả đã không tính buông tha nàng, cho dù ả không tự mình ra tay, cũng sẽ để tâm phúc của ả đâm sau lưng.

“Vân Cuồng ca ca.” Bắc Tinh Ngạn nằm trong lòng Vân Cuồng nhẹ nhàng ho khan vài tiếng, suy yếu gọi một câu. Vừa mở mắt đã nhìn thấy Vân Cuồng ở bên cạnh, cuối cùng hắn cũng có thể buông xuống lo lắng trong lòng. Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Bắc Tinh Ngạn xuất hiện một nụ cười ấm áp, rực rỡ như ánh mặt trời.

Khuôn mặt tươi cười tỏa nắng của thiếu niên lại làm cho Vân Cuồng hơi giật mình. Nụ cười lúc này của đệ ấy sáng lạn như hoa hướng dương, khiến người khác cảm thấy không chân thật. Từ lúc tiếp xúc với cánh cửa Thiên Trúc, Vân Cuồng đối với sự vật sự việc xung quanh tương đối mẫn cảm, nàng không tự chủ ôm chặt Bắc Tinh Ngạn, lo lắng nói: “Tiểu Ngạn, đệ tỉnh rồi? Vậy thì nghỉ ngơi thêm chút nữa đi…”

Một câu còn chưa nói hết, vẻ mặt Bắc Tinh Ngạn đột nhiên trở nên đau đớn, há miệng “Phụt!” một tiếng, phun máu đầy đất, gần như nhuộm đỏ cẩm y màu trắng trên người Vân Cuồng.


“Công tử!” Chu Đình hô to một tiếng, bổ nhào đến trước giường.

“Tiểu Ngạn!” Nhấc tay chụp một chưởng qua, Vân Cuồng lo lắng kiểm tra tình trạng thân thể của thiếu niên, lại hoảng sợ phát hiện, ngũ tạng Bắc Tinh Ngạn đã xuất hiện tình trạng chảy máu trong, sự sống lấy một loại tốc độ khủng bố bị xói mòn. Tình huống này là lần đầu tiên Vân Cuồng nhìn thấy, biến đổi nhanh đến mức khiến nàng không có cách nào cứu viện.

“Khụ khụ Vân Cuồng ca ca, để cho đệ nói hết đi. Đệ sống không được bao lâu…” Mặc dù Bắc Tinh Ngạn cảm thấy thân thể dần nặng nề, nhưng chưa bao giờ tinh thần hắn lại cảm thấy thoải mái như lúc này. Hắn liều mạng trợn to đôi mắt trong suốt, sáng ngời, tham lam đánh giá khuôn mặt tình xảo của Vân Cuồng, cẩn thận tựa vào lòng nàng, cảm nhận phần an tâm khó có được.

“Đừng sợ, Vân Cuồng ca ca nhất định nghĩ được cách cứu đệ.” Cắn răng ôm chặt thân thể gầy yếu của thiếu niên, Vân Cuồng chỉ cảm thấy trong miệng đắng chát. Bước chân tử thần càng lúc càng đến gần, chậm rãi tiếp cận thiếu niên. Trong đầu Vân Cuồng không ngừng tìm tòi các loại phương pháp chữa bệnh, lại không tìm được bất cứ phương pháp xoay chuyển nào.

Đấm mạnh một quyền lên giường, trong lòng Vân Cuồng gầm lên giận dữ: Chết tiệt! Vì sao đến lúc này mà ta vẫn phải trơ mắt nhìn người mình quý trọng rời đi!

“Vân Cuồng ca ca, Tiểu Ngạn thay huynh vận dụng Thiên Mệnh giả tính toán ba lượt, không ngờ ý trời đã có điểm kết thúc. Huynh, không cần lo lắng cho đệ. Tiểu Ngạn rất muốn trợ giúp Vân Cuồng ca ca, nhưng bản thân đệ lại không có nhiều thời gian, chỉ có thể hiến một mạng này cho huynh.” Cố gắng cười, thiếu niên run rẩy vươn tay ôm lại Vân Cuồng: Hắn luyến tiếc cái ôm ấp này, chẳng sợ thời gian chỉ còn một khắc, hắn cũng cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Thân thể không thể ngăn chặn, run rẩy một chút, cổ họng Vân Cuồng như tắc nghẹn, nói không nên lời. Thiếu niên suy yếu, miễn cưỡng cười như thanh kiếm đâm vào mắt nàng. Hắn cười sáng lạn như vậy, lại khiến nàng rất muốn lớn tiếng gầm lên, hỏi một chút, tiểu tử này sao lại ngốc như vậy, nhưng, lúc này, một chữ nàng cũng không mở miệng hỏi ra được…

Tiểu Ngạn a Tiểu Ngạn, chúng ta quen biết mới bao lâu? Ta đáng giá đệ phải dùng tính mạng của mình đánh đổi như vậy sao?

Bắc Tinh Ngạn thoải mái mà cười, giống như buông xuống gánh nặng mấy trăm cân, không còn có gánh nặng, hắn nhẹ nhàng nói: “Lão sư, Vân Cuồng ca ca, đây là lựa chọn của ta, hai người không cần cảm thấy bức bối, khó chấp nhận. Cho dù hôm nay ta tránh thoát một kiếp thì sao? Lần này trở về gia tộc, phụ thân vì trận náo động sắp tới, nhất định sẽ để ta tính toán thiên mệnh, đến lúc đó ta cũng phải chết. Có thể chết vì Vân Cuồng ca ca, đệ thật sự rất vui vẻ, trong thiên hạ này không có chuyện gì hạnh phúc hơn so với chuyện này, tuyệt đối không có…”

Thiếu niên khó khăn nuốt vào một ngụm máu tươi, vùi mình trong ôm ấp của Vân Cuồng. Hắn giống như người hạnh phút nhất trên thế giới, mỉm cười, tiếp tục nói: “Thời gian trước đệ không hề có được tự do mình muốn, luôn phải sống chết vì gia tộc. Có đôi khi đệ muốn giãy dụa, nhưng vẫn không thoát được, thẳng đến khi Vân Cuồng ca ca nói muốn đệ trở nên kiên cường, nói muốn bảo vệ đệ. Khi đó đệ thật sự rất vui vẻ, bởi vì Vân Cuồng ca ca và lão sư giống nhau, đều thật sự quan tâm đến đệ, đệ cũng quyết định, trước khi quá muộn, ba lượt tính thiên mệnh này, đệ nhất định phải để dành cho Vân Cuồng ca ca, chỉ mình Vân Cuồng ca ca!”

“Đứa ngốc!” Vân Cuồng rốt cục không nhịn được đau lòng, thấp giọng mắng một tiếng, cánh tay ôm thiếu niên càng thêm dùng sức, lại không tìm được bất cứ lý do nào phản bác lời nói của thiếu niên.

Cuộc sống của Bắc Tinh Ngạn đã tràn ngập bất đắc dĩ, có thể dũng cảm như lúc này, với hắn mà nói thật sự là chuyện xấu sao? Ít nhất chính bản thân Bắc Tinh Ngạn không cho là vậy. Hắn nhếch miệng, nhẹ giọng nói “Đứa ngốc cũng tốt, dù sao Vân Cuồng ca ca chính là người mà đệ nhận định!”

Nói đến một nửa, máu đỏ tươi lại phun mạnh ra, khiến người khác nhìn thấy mà ghê người. Thiếu niên đau đớn ho khan hai tiếng, nắm chặt vạt áo Vân Cuồng, dồn dập kêu lên: “Thời gian của đệ không còn nhiều lắm, Vân Cuồng ca ca, huynh hãy nghe đệ nói!”

“Được, đệ nói đi…” Hốc mắt ướt át, Vân Cuồng gật gật đầu. Nàng biết đây là tâm nguyện cuối cùng của Bắc Tinh Ngạn.

“Đệ nhìn thấy người hại Vân Cuồng ca ca, một là Tần Niệm Tần gia, một người là nữ nhân trong vương phủ, một nữ nhân rất đẹp. Phía sau Tần Niệm còn có một nử tử xinh đẹp khác, đệ không biết nàng ta là ai, nhưng nàng ta rất nguy hiểm. Tần gia, vật trong lòng bàn tay nàng ta cũng rất nguy hiểm. Vân Cuồng ca ca, sau này huynh nhất định phải cẩn thận, bọn hắn sẽ gây bất lợi với huynh.”

Vân Cuồng “Ừm” một tiếng, xác định ý nghĩ của chính mình, âm thầm cười lạnh liên tục: Gây bất lợi đối với ta? Cho dù ngươi an an ổn ổn ta cũng sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Hàn Á Liên, Tần gia, thù này chúng ta kết định rồi! Các ngươi chờ đó cho ta!


Bắc Tinh Ngạn ngừng lại một chút, tiếp tục nói: “Sau khi đệ chết, hy vọng lão sư về núi báo lại cho tông môn. Còn về phần tro cốt của đệ, đệ hy vọng Vân Cuồng ca ca có thể đưa về Cửu Tiên cốc, nhà của đệ không phải ở núi Bắc Tinh, mà là ở nơi đó. Còn nữa, đến ngày trao đổi y thuật mười năm tổ chức một lần, hình như sẽ xuất hiện thứ gì đó vô cùng có lợi. Cấp bậc linh vật gì đó, đệ xem không rõ, cũng không biết cụ thể ở đâu, nhưng chỉ cần có được nó, Vân Cuồng ca ca sẽ đạt được lợi ích rất lớn. Bất kể thế nào, Vân Cuồng ca ca nhất định phải đi.”

“Ta nhất định đi” Vân Cuồng gật gật đầu, giọng nói hơi nghẹn ngào, Chu Đình cũng rưng rưng nước mắt, nhận lời.

“Cửu Tiên cốc, Lăng Tiêu cung, tháp Khinh Trần, ba thế lực này sẽ nơi nơi tìm Vân Cuồng ca ca. Đệ không biết vì sao bọn họ tìm huynh, nhưng bọn họ không có ác ý. Nếu Vân Cuồng ca ca muốn cứu người kia, vậy thì càng phải giao hảo với ba nơi này. Chỉ cần hợp tác với bọn họ, Vân Cuồng ca ca có thể lập tức đứng trên đỉnh đại lục. Đệ nhìn thấy… Thấy…” Thiếu niên đột nhiên ho dồn dập một trận, một câu chưa nói xong đã nắm chặt vạt áo Vân Cuồng.

“Tiểu Ngạn, đệ còn muốn nói điều gì, ta đang nghe.” Nhịn xuống đau xót trong lòng, chóp mũi Vân Cuồng hơi chua, nàng nắm chặt bàn tay lạnh băng của thiếu niên: Sinh mạng đệ ấy càng lúc càng xói mòn, đệ ấy…

“Vân Cuồng ca ca, trận đánh cuộc của chúng ta.” Bắc Tinh Ngạn miễn cưỡng chống đỡ, không chịu nhắm lại mí mắt trầm trọng, cố chấp nhẹ giọng nói.

Chúng ta đánh cuộc… Ta thắng, ngươi phải hôn ta một cái. Nàng từng nói như vậy.

“Được, ta đã biết.” Vân Cuồng tìm lại không được tâm tình đùa giỡn lúc trước, nàng ghé mặt lại gần thiếu niên. Thiếu niên đưa tay ôm cổ nàng, đôi môi mềm mại nhẹ nhàng hôn lên gò má nàng, cực kỳ mềm nhẹ…

Nụ hôn vừa dứt, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên bừng sáng, nụ cười rực rỡ như ánh mặt trời.

“Vân Cuồng tỷ tỷ, Tiểu Ngạn thích tỷ, thật sự rất rất thích tỷ…” Tiếng nói nỉ non của thiếu niên nhẹ nhành quanh quẩn bên tai nàng, dùng độ lớn gần như chỉ có hai người mới nghe được, lén lút nói.

Lệ nóng doanh tròng, Vân Cuồng vuốt ve mái tóc đen của thiếu niên, giọng nói khàn và nhỏ:“Tỷ biết, Vân Cuồng tỷ tỷ đã biết, Vân Cuồng tỷ tỷ cũng rất thích Tiểu Ngạn, vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên Tiểu Ngạn…”

Thiếu niên dựa vào nàng, hạnh phúc cười, chậm rãi nhắm lại đôi con ngươi trong suốt, trong lòng lại giấu kín một bí mật.

Ta nhìn thấy Vân Cuồng tỷ tỷ, đứng trên đỉnh đại lục, nhìn ngắm giang sơn gấm vóc, chỉ điểm giang sơn, phong thái xuất trần, giống như thiên thần! Đẹp như vậy, chói mắt như vậy, khiến vạn vật trong trời đất đều vì tỷ mà mất đi nhan sắc. Không có ai có thể nhìn thấy phong thái một khắc này của tỷ, nhưng, ta lại nhìn thấy! Ta, Bắc Tinh Ngạn, đời này sống không uổng!

Cả người giống như được ngâm trong ôn tuyền, Bắc Tinh Ngạn cảm thấy thân thể mình dần trầm xuống… Trầm xuống…

“Tiểu Ngạn…” Đầu ngón tay Vân Cuồng run lên, run giọng, nhẹ nhàng kêu.

Thiếu niên không thể trả lời được nữa, nụ cười sáng lạn, động lòng người, giờ phút này, đã vĩnh viễn đọng lại…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui