Edit: Thủy Lưu Ly
Đêm đã khuya, người đã ngủ, không biết từ khi nào, trên bầu trời lại hạ xuống từng đợt bông tuyết như lông ngỗng. Từng bông từng bông rơi xuống, phủ trên nền đất xám xịt. Trong cung Hương Sắc, Hoàng đế Đại Sở, Sở Dịch và Quý phi, Tư Đồ Hương, một chút buồn ngủ cũng không có, trên mặt đều lộ vẻ lo lắng như đang chờ đợi điều gì. Sở Dịch mặc minh bào màu vàng, chân đi giày mềm bằng nhung hưu không ngừng thong thả qua lại. Hắn nhìn nhìn sắc trời bên ngoài, trong lòng càng cảm thấy không yên.
"Hoàng thượng, không cần phải lo lắng. Lôi gia đã ra tay thì không có đạo lý thất bại được. Nô tì tin rằng, bọn họ chỉ gặp một chút phiền toái nên mới chậm trễ, rất nhanh sẽ trở về phục mệnh thôi." Tư Đồ Hương bắt lấy khăn tay, tuy rằng miệng nói lời an ủi nhưng đôi con ngươi không ngừng chuyển động lại tiết lộ sự sợ hãi từ đáy lòng nàng ta.
"Không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn! Đứa nhỏ Thiếu Thu kia, kế thừa tâm cơ của mẫu thân hắn là Liễu Tây Nguyệt, lòng dạ thâm sâu, ngay cả trẫm đều không nhìn thấu. Ai, nếu lần này thất bại, hắn và Liễu gia chắc chắn sẽ làm phản, đến lúc đó, ngôi vị Hoàng đế của ta còn có thể ngồi vững chắc được hay sao?" Sở Dịch có chút suy sụp ngồi trên ngai vàng, không thể không nói, hắn làm hoàng đế rất thất bại, ngay cả con của mình mà còn phải kiêng kị.
Dung mạo, tài trí của Hoàng hậu Liễu Tây Nguyệt đều là nhất đẳng, nhiều khi hắn đoán không ra cuối cùng trong lòng Liễu Tây Nguyệt nghĩ cái gì, đây cũng chính là nguyên nhân Sở Dịch càng sủng ái Tư Đồ Hương hơn. Tư Đồ Hương là người mà hắn có thể nắm giữ trong tay, nam nhân mà, không hề thích nữ nhân thông minh hơn bọn hắn một chút nào.
"Thế nào, Hoàng Thượng đang trách nô tì khuyên người loại bỏ Thái tử điện hạ sao?" Đôi mắt Tư Đồ Hương đỏ lên, tỏ vẻ đáng thương nói: "Hoàng thượng cũng không nghĩ lại xem, lúc trước nô tì ra tay hạ độc Liễu Vân Cuồng kia có bao nhiêu nguy hiểm. Bây giờ đứa nhỏ của chúng ta lại còn bị bọn hắn biến thành bộ dạng như vậy, chẳng nhẽ người còn muốn nô tì phải nhẫn nhịn ngụm ác khí này của Liễu gia sao?"
"Tên tiểu tử Liễu Vân Cuồng kia hãm hại hoàng nhi, nhất định là do Thái tử sai khiến, khiến hoàng nhi đánh mất mặt mũi trước mặt mọi người. Cho nên dù hắn có chết cũng chưa hết tội được! Chẳng lẽ Hoàng thượng cho rằng dù có cao thủ đệ nhất Lôi gia ở Đại Sở thì vẫn còn có người có thể đối kháng lại sao?"
Sở Dịch nâng ly trà lên, gật gật đầu, hơi định thần lại nói: "Đúng vậy, chắc chắn hắn không thể có đạo lý sống sót khỏi công kích của cao thủ Lôi gia. Nhưng, tại sao đến giờ này mà trưởng lão Lôi gia vẫn chưa trở về..."
Lời nói còn chưa hết, một tiếng "chi nha!" quỷ dị vang lên, như mở màn cho một cơn ác mộng nào đó. Một luồng hơi lạnh, u ám, mãnh liệt theo gió lạnh tiến vào trong phòng, khiến hai người Tư Đồ Hương và Sở Dịch kinh hoàng một trận, trong khoảng khắc đều đồng loạt rùng mình một cái.
Không biết từ khi nào cửa phòng đã bị mở ra, tạo thành một khe hở nhỏ hẹp, nhưng không nhìn thấy bất cứ bóng dáng của một người nào. Cách cửa qua lại, ma sát tạo ra từng tiếng, từng tiếng kẽo kẹt, rin rít, cứ như tiếng cười nhạo của những u linh trong tòa thành cổ.
"Ai!" Tư Đồ Hương hoảng sợ hét lên một tiếng, thanh âm của nàng ta vang vọng, trong không gian vắng lặng, rộng lớn lại tạo ra từng trận hồi âm, như tiếng người đáp trả, càng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo tận xương.
Sắc mặt hai người vàng như màu đất, lại nhìn màn đêm u ám, tối tăm bên ngoài, trong lòng càng thêm kinh hoàng. Ngoài phòng, gió Bắc điên cuồng gào thét, tuyết bay tán loạn, hai cánh cửa đang mở rộng kia, lúc này càng giống một cái mồm to đầy máu, rít gào như muốn cắn nuốt người khác. Hai người không nhịn được khẩn trương, cố gắng đứng gần ngọn đèn, giống như bên ngoài đang có đủ loại yêu ma quỷ quái muốn thoát ra, mà chỉ có đứng gần, nương nhờ một chút ánh sáng từ ngọn đèn, mới có thể giảm bớt sự sợ hãi của bọn hắn.
"Đến... Người đâu! Người đâu rồi!" Sở Dịch sợ hãi quát to, ý đồ muốn gọi thị vệ của hắn đến để bình ổn sự sợ hãi dưới đáy lòng. Nhưng vài tiếng kêu đi qua lại hoảng sợ phát hiện, bốn phía trừ tiếng gọi của hắn thì không còn tiếng ai khác nữa, ngay cả một chút âm thanh đáp lại cũng không xuất hiện…
Điều này không có khả năng!
Tư Đồ Hương và Sở Dịch thở dồn dập. Sở Dịch nhớ rõ hắn đã tập hợp hơn một trăm thị vệ tinh nhuệ bảo vệ ngoài điện, nhưng tại sao bọn chúng lại không vào trong tiếp ứng? Cung nữ, thái giám trong cung Hương Sắc giống như đã chết không còn một người nào, chỉ một cái bóng cũng không có. Ở hoàng cung rộng lớn này, trong khoảnh khắc, giống như chỉ còn lại hai người bọn hắn, cùng bóng đêm lạnh lẽo bao quanh càng khiến bọn hắn không thể chịu được!
“Toàn bộ lăn ra đây cho trẫm! Nếu không trẫm tru di cửu tộc các ngươi!” Sở Dịch ồ ồ rít gào, nhưng không có được hiệu quả như trong dự liệu, ngược lại cửa phòng bỗng dưng ập vào một trận cuồng phong, ánh nến trong phòng chợt lóe chợt tắt rồi tắt hẳn. Gió đã qua, mở to mắt, chỉ thấy một mảnh u ám, tối tăm, nhìn không thấy được năm ngón tay.
Trong khoảnh khắc, cung điện tráng lệ giống như trở thành điện Diêm La âm trầm, khủng bố dưới âm tào địa phủ!
Tư Đồ Hương sợ hãi kêu lên, cố gắng ôm chặt lấy cánh tay của Sở Dịch, tim đập dồn dập, sợ hãi trong lòng đã không thể dùng ngôn ngữ để hình dung.
Bị bóng tối u ám bao trùm, Sở Dịch và Tư Đồ Hương nơm nớp lo sợ sờ soạng tới cửa, muốn nhìn xem rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra, nhưng khi vừa đến nơi, một trận cuồng phong mang theo mùi máu tươi dày đặt đập vào mặt bọn hắn, khiến bọn hắn trợn mắt, kinh hãi vô cùng.
Bầu trời hạ đầy tuyết, những thi thể của đám thị vệ, thái giám, cung nữ, lẳng lặng nằm trước cửa điện, hình thành một núi thi thể nhỏ. Trong bọn họ, có người trên mặt còn mang theo vẻ hoảng sợ cực đoan, đầu lưỡi duỗi thẳng, tựa như ác quỷ… Bên tai lại nghe thấy tiếng máu chảy, nhìn kỹ mới thấy được chất lỏng sậm màu đang từ dưới những thi thể kia, chậm rãi loan dần ra, nhìn giống như một ao máu, khiến người người kinh hãi.
Hai người sợ đến mức can đảm đều biến mất, liều mạng lui về trong phòng, răng nanh không nhịn được run lên, thậm chí ngay cả sức lực để chạy trốn cũng không có.
Hơn một trăm thị vệ tinh nhuệ, hơn một trăm người đối với hắn trung thành tận tâm, còn có rất nhiều cung nhân, ngay cả một tiếng kêu cứu đều không có cơ hội phát ra đã phải chết oan uổng! Tất cả những điều này quá mức đáng sợ, khác thường, quả thật đã vượt qua khả năng mà người khác có thể thừa nhận được!
“Cái… Người nào giả thần giả quỷ ở đây! Mau… Mau lăn ra đây cho trẫm… Lăn ra đây!” Miễn cưỡng chống đỡ, Sở Dịch rống lên một câu. Đột nhiên, trong khoảnh khắc, ánh mắt hai người Sở Dịch bị một bóng người đột nhiên xuất hiện ở đằng xa hấp dẫn.
Ngoài cửa sổ, một luồng sáng trắng trôi nổi lơ lửng, chậm rãi đến gần. Hai người đồng loat nắm chặt lấy quần áo chính mình, trong lòng bàn tay đều toàn mồ hôi lạnh, từ từ lui về phía sau, tựa lưng vào cột gỗ nhưng vẫn không tìm được một chút cảm giác an toàn.
Rốt cuộc ánh sáng kia cũng tới gần cửa, một đôi giày ấm bằng nhung màu rám nắng đập ngay vào mắt người khác. Thì ra ánh sáng màu trắng kia đến từ chiếc đèn lồng bằng giấy, nhưng xung quanh đèn đuốc đều đã bị dập tắt, cũng không chiếu sáng được nhiều nơi, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo, khủng bố. Ánh đèn nhạt màu lay động, một bóng dáng trắng thuần nhưng trên đó lại loang lỗ những vết máu sẫm màu, dần dần hiện rõ ngoài cửa. Người này nhìn qua rất nhỏ tuổi, chỉ giống như một cô bé khoảng tám chín tuổi. Cô bé bước chân chậm rãi, nhẹ nhàng, ngay cả một chút tiếng vang cũng không nghe đươc. Rồi bỗng dưng cô bé đem chiếc lồng đèn trong tay nâng lên trước ngực, chiếu rõ nửa mặt.
"Các ngươi cũng biết sợ?" Tiếng cười lạnh truyền đến, dưới ánh đèn chiếu rọi, vẻ mặt của cô bé lúc sáng lúc tối, trong đôi mắt lại tản ra từng tia nhìn lạnh lẽo khiến người khác sợ hãi. Cô bé nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh trắng tinh, kèm với cái liếc mắt u ám càng đáng sợ vô cùng!
Lông tơ toàn thân Tư Đồ Hương dựng ngược, run rẩy, hai mắt trợn trắng, lập tức hôn mê bất tỉnh...
Lúc này Sở Dịch cỡ nào hâm mộ Tư Đồ Hương đã bất tỉnh bên cạnh mà không cần phải nhìn nhận sự việc này. Tuy trong lòng hắn hoảng sợ vô cùng nhưng vẫn cố gắng nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn, xinh đẹp tuyệt luân kia. Trong khoảnh khắc hắn cảm thấy như thế giới đang sụp đổ, cổ họng hắn nghẹn đắng, tròng mắt trừng lớn như muốn lòi ra: Không có khả năng, chuyện này không phải là sự thật!
"Ngươi... Ngươi là người hay quỷ?" Run rẩy chỉ tay vào nàng, Sở Dịch không biết phải hình dung tâm trạng của mình hiện giờ như thế nào nữa.
"Chậc, chẳng qua mới có hơn một ngày mà nghĩa phụ đã quên mất mặt mũi của ta rồi, uổng phí ta còn nhớ đến những ‘ân huệ’ mà nghĩa phụ đã ban cho, còn muốn đặc biệt tới đây dâng lễ vật để biểu thị lòng biết ơn sâu sắc. Nhưng tại sao nghĩa phụ lại có thể hoài nghi ta là yêu ma quỷ quái chứ? Vân Cuồng cảm thấy thật đau lòng!" Cô bé mặc quần áo thuần trắng lắc đầu thở dài, giọng điệu chân thành tha thiết. Nếu không phải trong tình cảnh này, Sở Dịch hắn chắc chắn sẽ nghĩ nàng là một đứa bé hiếu thuận đấy!
Dưới chân nhẹ bước, Vân Cuồng mang theo đèn lồng và vẻ mặt tươi cười u ám, lạnh lùng, từng bước một đến gần Sở Dịch. Từng bước, từng bước của nàng như đang dẫm mạnh vào lòng hắn vậy.
Sở Dịch suýt chút nữa thì cắn bị thương đầu lưỡi của mình, vẻ kinh ngạc trong mắt càng ngày càng lớn. Quá nhiều chuyện không thể tưởng tượng tập trung trong đầu, lại bị ánh mắt khinh miệt cùng ý cười châm chọc của Vân cuồng kích thích, cuối cùng, hắn cũng rõ chuyện gì đang xảy ra. Sau một lúc lâu, hắn lại chỉ có thể nghẹn ra một câu không hề dùng não suy nghĩ: "Ngươi... Ngươi đến đây làm gì?"
Chỉ có như vậy đã sợ đến choáng váng rồi sao?
Đáy mắt Vân Cuồng càng lộ vẻ khinh miệt, trên mặt lại biểu lộ thân thiết mười phần. Nàng phất tay cho người phía sau, giả bộ trách nói: "Huyết Y, ta chỉ gọi ngươi đến để thổi bay mấy loại 'mùi lạ' bên ngoài, miễn dọa đến nghĩa phụ, ngươi thì ngược lại, còn đem ánh sáng nơi này thổi tắt sạch sẽ. Ngươi, làm việc như thế nào vậy? Thân thể nghĩa phụ là vàng là ngọc, nếu bị dọa sợ hãi thì làm sao bây giờ? Còn không mau đốt đèn lên?"
Sở Dịch nghe vậy có xúc động muốn hộc máu, trong lòng lại run rẩy mắng: Ngươi còn nói sợ dọa đến ta? Chúng ta đều bị ngươi dọa sợ đến gần chết rồi được không!
Một thiếu niên mặc quần áo màu như máu, ánh mắt hung ác từ cửa đi vào. Vừa nhìn thấy hai người Sở Dịch và Tư Đồ Hương, đáy mắt thiếu niên chợt lóe ánh sáng màu xanh kỳ dị. Sở Dịch nuốc một ngụm nước bọt, chỉ có thể miễn cưỡng phán đoán ánh mắt của người thiếu niên này không phải là ánh mắt mang theo thiện ý.
Ba mươi sáu Huyết vệ dưới sự chỉ dẫn của Vân Cuồng tiến đến đứng bên cạnh Huyết Y. Hắn (Huyết Y) đã quen biết Sở Thiếu Thu nhiều năm, tình cảm thâm hậu, không phải người thường có thể hiểu được, cho nên, lúc này, hắn chỉ hận không thể lập tức làm thịt hai kẻ thối tha trước mắt, để giải tỏa mối hận trong lòng!
Dưới ánh nến, cảnh vật trong điện càng lúc càng được chiếu sáng rõ ràng.
Ánh mắt Sở Dịch phức tạp, thời điểm nhìn về bóng dáng thuần trắng của cô bé kia lại tràn đầy cảnh giác và đề phòng. Rốt cuộc hắn cũng là một vị Hoàng đế nên trong nháy mắt đã suy nghĩ cẩn thận rất nhiều chuyện: Không nói đến Liễu Vân Cuồng này nữ giả nam trang, chắc hẳn trước kia đều cố ý giấu tài! Nàng đã phát hiện cái gì? Định làm gì với mình?
Vừa mới há mồm muốn nói gì lại bị tiếng hét lớn của Vân Cuồng làm cho hoảng sợ.
“Lớn mật! Hoàng thượng còn đứng đây mà lại có người dám bất kính như thế, làm trò ngủ ngay trước mắt Hoàng thượng, quả thật là hoàn toàn không đem Hoàng thượng để vào mắt! Huyết Y, còn không mau đánh tỉnh người nằm dưới đất kia đi! Miễn khiến cho nghĩa phụ bị mất hết mặt mũi!”
Vân Cuồng chỉ vào Tư Đồ Hương đang hôn mê trên đất, lòng đầy căm phẫn hét. Tiếng gầm gừ của nàng vừa to lại vừa lớn, hoàn toàn không hề boăn khoăn tới mặt mũi của Sở Dịch? Sở Dịch giận mà không dám nói gì, chỉ có thể mặc nàng đổi trắng thay đen. Lúc này hoàn cảnh của hắn giống như hắn là thịt cá, nàng là dao thớt, chỉ có thể mặc cho nàng làm thịt, muốn chém, muốn giết, muốn róc thịt đều không có sức, hay không thể phản kháng. Tiểu quỷ này lại có thể trắng trợn châm chọc hắn như thế! Miệng thì luôn nói vì mặt mũi của hắn nhưng thật ra nàng thành tâm muốn chọc cho hắn tức chết mà!
Huyết Y hừ cười một tiếng, xoay người ra ngoài lấy đồ vật này nọ rồi mới tiến vào. Sở Dịch nhìn thấy trong bồn rửa mặt kia chứa đầy chất lỏng màu đỏ tươi, hắn lạnh cả người, chút kiên trì mới có được lại nhanh chóng biến mất.
Trong bồn rửa mặt chứa toàn máu sềnh sệch!
“Ào!” Một tiếng, chất lỏng màu đỏ tươi văng tung tóe, phủ đầy toàn thân Tư Đồ quý phi, khiến Sở Dịch sợ hãi nhanh chóng lui về sau vài bước. Mùi máu tươi tràn ngập chóp mũi, khiến hắn nghĩ muốn nôn sạch sẽ.
Tư Đồ Hương từ từ tỉnh lại, mơ hồ nhìn xung quanh một chút lại đột nhiên phát hiên mình nằm trong một vùng đầy máu loãng. Nàng ta nhịn không được kêu to một tiếng, thiếu chút nữa lại bị dọa cho ngất xỉu một lần nữa.
Đợi đến khi nàng ta nhìn thấy rõ khuôn mặt như ngọc, lộ ra nụ cười như có như không của Vân Cuồng đang nhìn mình, giống như đã nghĩ ra điều gì, lại không tự nhận rõ tình huống của bản thân, giương nanh múa vuốt nhảy dựng lên, gào thét: “Tiểu quỷ ngươi muốn tạo phản sao?”
“Phanh!” Một cỗ kình lực đáng sợ bỗng dưng bùng nổ, thân thể Tư Đồ Hương đột nhiên bay ra ngoài, hung hăn nện vào thư án (bàn dùng để đọc sách, làm việc), lực đạo mạnh mẽ khiến cái bàn bị đổ sụp xuống đất, trở thành một đống hỗ độn. Toàn thân Tư Đồ Hương đau đớn vô cùng, cảm giác dù làm gì cũng không thể đứng dậy được, lại nhìn Vân Cuồng, trong mắt đã nhiều hơn vài phần sợ hãi. Thân ảnh nho nhỏ kia vẫn cầm đèn lồng đứng đó, giống như nàng không làm gì vậy!
“Tư Đồ Hương, người muốn tạo phản là người! Ngươi dám hạ độc Tiểu vương gia do Hoàng thượng ngự phong, ngươi nghĩ chuyện này là thần không biết quỷ không hay sao? Hôm nay ta liền thay nghĩa phụ trừng trị ác phụ ngoan độc như ngươi! Miễn cho về sau nghĩa phụ bị người khác nói là hôn quân!” Vân Cuồng làm như thật nói, ánh mắt đến nâng cũng không thèm nâng lên nhìn nàng ta một cái, thản nhiên phân phó cho Huyết Y: “Huyết Y, đem nữ nhân rắn rết này khóa chặt vào cột, khoét hai mắt, chọc thủng tai, cắt mũi, nhổ đầu lưỡi, rạch nát thân thể, trên lại bôi thêm mật đường rồi ném nàng ta đến bãi tha ma cho kiến ăn!”
Nàng nói chuyện cực kỳ điền đạm nhưng lại khiến ba người còn lại nổi da gà đầy người, cả người lạnh lẽo, ngay cả Huyết Y, người quen việc giết người như ngóe, khi nghe được thủ đoạn cay độc của nàng, da đầu cũng không nhịn được run lên từng trận.
“Không! Không! Ngươi không thể làm như vậy với ta!” Tư Đồ Hương cuối cùng cũng hiểu rõ tình cảnh của mình, nàng ta hoảng sợ, thê thảm thét chói tai.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...