Ván Cược Định Mệnh Câu Dẫn Ngọt Ngào


Triệu Vy Vân ngừng đánh vào người anh, nhanh chóng lùi về phía sau, ngoan ngoãn ngồi vào ghế của mình, tay che miệng như sợ bị anh chiếm tiện nghi của mình.
“Cô đánh như mèo quào thế? Không nỡ ra tay à?”
“Này anh nói chuyện lý lẽ một chút được không?”
Cô trực tiếp đánh một cái thật mạnh vào tay phải của Âu Dương Thần đến nỗi lòng bàn tay của cô đỏ ửng cả lên nhưng hình như anh ta vẫn không hề hấn gì, khuôn mặt vẫn điềm nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, đến cả một cái nhíu mày cũng chẳng có.
Âu Dương Thần chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: “Đau không?”
Triệu Vy Vân không nói gì, chỉ âm thầm lườm anh một cái rồi quay mặt nhìn ra ngoài, không để ý đến tên đàn ông đang nhoẻn miệng cười thích thú kia.
Suốt cả chặng đường, Triệu Vy Vân không hề đả động đến việc bắt chuyện với Âu Dương Thần.

Biết cô nhóc đang giận nên Âu Dương Thần cũng ngưng không tiếp tục trêu ghẹo cô.

Anh tập trung lái xe đưa cô về nhà họ Triệu.
Đến nơi, Triệu Vy Vân cũng chỉ vọn vẹn nói hai chữ cảm ơn rồi cầm túi xách đi vào nhà.
Âu Dương Thần nhìn dáng vẻ của cô gái nhỏ khuất dần sau cánh cổng mới chịu lái xe rời đi, nhìn hai con người này chẳng khác gì đang yêu nhau nhưng mấy ai biết được giữa họ vừa mới xảy ra một trận khẩu chiến nảy lửa.
Triệu Vy Vân về đến nhà liền nằm dài ra giường.


Rốt cuộc cô phải tán tỉnh tên mặt lạnh kia như thế nào mới được trong khi hắn mở miệng ra câu nào là đều như muốn chặn họng cô lại.

Đây cũng là người đầu tiên có thể khiến Triệu Vy Vân cứng họng vì đến cả bà mẹ kế Thục Tâm thủ đoạn vô biên cô cũng chẳng hề hấn gì.
Được một lúc thì cô cũng ngủ thiếp đi lúc nào không hay mãi đến khi tiếng cãi nhau inh ỏi ở dưới nhà vang lên, Triệu Vy Vân mới bất giác tỉnh giấc, là tiếng cãi nhau của ba cô và mẹ kế.Không cần nghe thì cô cũng biết được bọn họ cãi nhau là vì lý do gì.

Cũng phải, bà ta tìm mọi cách để gả cô vào Vương gia để vị trí của bà ta ở Triệu gia được vững chắc, Triệu thị cũng thoát khỏi tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc như lúc này.
Triệu Vy Vân càng nghe càng không lọt tai, cô bật người dậy đi xuống nhà, cô muốn xem xem bà ta lại muốn điều gì nữa.
Vừa nhìn thấy Triệu Vy Vân, cơn tức giận của bà ta lại nhân lên, nhắm thẳng vào Triệu Vy Vân mà mắng chửi.
“Mày là cái đồ bất hiếu, ba mày tầm tuổi này đáng lý ra phải được nghỉ ngơi hưởng thụ tuổi già thì mày lại bắt ông ấy chạy vạy khắp nơi để lo cho cái gia đình này.”
“Ơ hay cái con mẹ điên kia, muốn hưởng thụ thì tự thân vận động.

Triệu thị có sụp đổ thì tôi vẫn lo cho ba tôi một cuộc sống đàng hoàng không phải đầu đường xó chợ.”
“Còn mẹ con bà muốn cuộc sống sung túc, đủ đầy thì nghĩ cách đi, đừng chỉ giỏi nói mồm.”
“Thằng con trai của bà mà ngày đêm bà cưng nựng tâng bốc đâu rồi, nó cũng mang họ Triệu đấy sao không kêu nó lăn lộn ra ngoài kia kiếm tiền báo hiếu cho bà.”
“Bản thân là một con người thì đừng có sống như một ký sinh trùng, sống bám vào người khác.”
“Mày, mày dám ăn nói với tao thế hả con kia.”
Triệu Phong thấy hai bên đôi co qua lại liên hồi, chẳng ai chịu nhường ai liền lên tiếng can ngăn: “Thôi con về nghỉ ngời đi, khuya rồi.

Chuyện công ty ba sẽ tìm cách xử lý.”
“Nhưng mà bà ta...”
“Nghe lời ba, ha...”
Triệu Phong chậm chạp đi về phía thư phòng, dáng vẻ mệt mỏi của ông khiến Triệu Vy Vân bất giác cảm thấy đau lòng.
“Con không về phòng nghỉ ngơi đi, theo ta vào đây làm gì?” Triệu Phong thấy con gái đi theo vào trong liền lên tiếng.
“Chuyện của tập đoàn...” Triệu Vy Vân ngập ngừng.
Triệu Phong biết con gái đang định nói chuyện gì, liền lên tiếng chen ngang: “Yên tâm, chuyện ở tập đoàn ba lo được.


Con yên tâm nhé.”
“Nhưng ba lo bằng cách nào.

Con nghe Nghi Văn bảo các nhà đầu tư đều sợ đắc tội với Vương thị mà từ chối hợp tác dù cho Triệu thị cho đưa các dự án tốt đến mức nào cũng đều bị từ chối một cách phũ phàng thì lấy đâu ra cơ hội để trở mình hả ba.”
Triệu Phong thoáng thở dài bất lực nhưng cũng nhanh chóng niềm nở lên tiếng trấn an tinh thần của Triệu Vy Vân: “Dù ba có phải bán cái mạng già này cũng không để con phải ra đường chịu khổ.

Ba chỉ có một đứa con gái duy nhất là con nên đương nhiên ba sẽ không để con chịu thiệt thòi.”
“Ba à, con có sự nghiệp riêng của mình, dù không thể sung túc quyền lực như Triệu thị của ba nhưng chắc chắn sẽ không có chuyện đầu đường xó chợ nhưng cái mà con quan tâm không phải những thứ hư vinh đó.

Ba hiểu con mà.

Con lo cho ba, con không muốn tầm tuổi này ba phải chống đỡ cho cả cái nhà này nữa.”
“Ba là đàn ông, là trụ cột của gia đình nên đương nhiên phải có trách nhiệm gánh vác gia đình.”
“Không có gì là đương nhiên cả, ba lúc nào cũng ôm hết vào người.

Con không đồng ý ba cứ như vậy đâu đấy.”
“Ba biết rồi, con yên tâm.”
“Chuyện của Triệu thị con sẽ tìm cách giúp ba một tay.”

“Thương trường là một nơi cực kỳ phức tạp, con đừng nhúng tay vào.”
“Ba quên con cũng là doanh nhân sao? Tuy không giàu có và quyền lực như ba nhưng con cũng có kinh nghiệm trong việc kinh doanh của mình mà.

Con quyết như vậy rồi ba không cản con được đâu.”
“Con về nghỉ ngơi đây, ba cũng ngủ sớm đi ạ.”
Triệu Vy Vân nói xong liền nhanh chóng rời đi, như thể sợ bị Triệu Phong từ chối.
“Ơ hay cái con bé này.”
“Ba ngủ ngon ạ.” Triệu Vy Vân nói vọng lại.
Việc đầu tiên Triệu Vy Vân làm khi về tới phòng chính là nhanh tay lấy điện thoại gọi cho Nghi Văn để ‘cầu cứu”.
“Alo?”
“Là tớ, Vy Vân.”
“Ai chả biết là cậu, tớ cần cậu giới thiệu chắc.”
“Có chuyện gì mà tìm tớ giờ này?” Nghi Văn nói tiếp.
Triệu Vy Vân cũng thôi không vòng vo nữa mà trực tiếp vào thẳng chủ đề chính: “Tớ muốn tiếp cận Âu Dương Thần, càng nhanh càng tốt.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui