Âu Dương Thần ba chân bốn cẳng chuồn về phòng nghỉ ngơi tránh sự chất vấn của Âu Dương phu nhân.
Trong đầu anh vẫn loáng thoáng suy nghĩ về những gì vừa nghe được ở Triệu gia.
Rốt cuộc Triệu Vy Vân là người như thế nào, đó vẫn là câu hỏi lớn nhất trong lòng anh.
Suy đi tính lại cuối cùng vẫn là tặc lưỡi cho qua, anh tiếp cận cô chính là vì cá cược với Việt Bân nên không cần phải đắn đo suy nghĩ cô là người như nào.
Âu Dương Thần gạt suy nghĩ qua một bên, nhanh chóng lấy quần áo đi tắm rồi nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Âu Dương Thần đã có mặt ở tập đoàn.
Chỉ trong một thời gian ngắn nhưng tất tần tật mọi thông tin về Triệu gia và Triệu Vy Vân đều được Việt Bân nắm rõ.
“Chủ tịch.”
“Tra được gì rồi? Nói đi.”
“Triệu thị đang làm ăn thua lỗ nên Thục Tâm muốn Triệu tiểu thư giả cho Vương Giả, nhờ vào thế lực của Vương gia để tìm kiếm cơ hội vực dậy.”
“Triệu Phong cũng đồng ý?”
“Hình như là không.”
“Ồ xem ra ông ta cũng có chút tình người.”
“Còn gì nữa không?”
“Thục Tâm chính là mẹ kế của Triệu tiểu thư.
Mẹ của cô ấy đã qua đời từ khi cô ấy còn khá nhỏ.
Bà ta có một đứa con trai với Triệu Phong nhưng tên đó cũng chỉ là một tên bất tài, vô dụng, ăn chơi lêu lỏng, hoàn toàn không giúp được gì cho Triệu thị trong giai đoạn này.”
“Còn đây là thông tin cụ thể về Triệu gia và Triệu tiểu thư, chủ tịch có thể xem qua.”
“Ừ để đó đi.
Có thời gian tôi xem sau.”
“Vâng, vậy tôi ra ngoài trước.”
“Ừ.”
[...]
Triệu Vy Vân bị đánh thức bởi cuộc điện thoại của Nghi Văn, đầu cô vẫn còn hơi nhức có lẽ do hôm qua cô uống khá nhiều rượu.
“Cậu có biết cậu vừa phá giấc ngủ ngon của tớ không hả?”
“Có chuyện gì thì nói nhanh, tớ còn phải ngủ.”
Triệu Vy Vân giọng vẫn còn đang ngái ngủ, lười biếng lên tiếng, giọng nói có phần hơi khó chịu khi bị Nghi Văn đánh thức.
“Bà cô của tôi ơi, cậu có biết mấy giờ rồi không? Giờ này còn ngủ? Hôm qua cậu với Âu Dương Thần đã....”
“Cậu còn dám nói, tớ chưa xử cậu đã là may.”
“Dậy đi, tớ dắt cậu đi thư thả đầu óc.”
“Ừ, đợi một lát.”
“Dậy thay quần áo đi đồ heo lười, 30 phút nữa tớ đến đón cậu.”
“Ừ.”
Triệu Vy Vân lười biếng rời khỏi giường, tay vỗ vỗ cái đầu đang đình công của mình.
Quả thật hôm qua cô uống hơi nhiều, đến tận bây giờ người vẫn còn cảm giác lâng lâng, chưa tỉnh rượu hẳn.
Cô nhanh chóng đi rửa mặt cho tỉnh táo, không quên trang điểm nhẹ một tí cho gương mặt có thêm chút sức sống.
Xong xuôi, cô cầm túi xách tung tăng xuống nhà đợi Nghi Văn nhưng chưa được bao lâu đã bị Thục Tâm làm cho mất hết cả hứng.
“Lại vác mặt ra ngoài, không biết làm được gì có ích cho cái nhà này chưa mà xuống này ra ngoài ăn chơi.
Đúng là nuôi uổng cơm.”
“Bà nói ai.
Thế bà và cái thằng con trai yêu quý của bà đã làm được gì cho cái nhà này chưa hay? Mẹ thì xuống này ra ngoài mua sắm, ăn diện lên mặt với nhưng phu nhân khác, con thì ăn chơi đàm đúm.
Tôi không ý kiến thì thôi bộ bà ngứa mồm lắm à, chứ phải xen vào chuyện của tôi mới vừa? Tiền tôi làm ra tôi tiêu sài như nào chưa đến lượt người như bà quản.”
“Chuyện nhà họ Triệu tôi sẽ tự có cách giúp ba tôi.
Bà bớt nói lại cho tôi nhờ.”
“Mày...!Hỗn xược.”
“Với loại người như mẹ con bà thì Triệu Vy Vân tôi không cần phải khách khí làm gì.”
“Sao? Tức à? Nếu không muốn bị tôi chọc cho tức chết thì đừng có quản chuyện của tôi, nghe rõ chưa.”
“Triệu Vy Vân...!Cô đứng lại đó.”
Mặc cho bà ta liên tục la hét nhưng Triệu Vy Vân vẫn ung dung cầm lấy túi xách đi ra ngoài, bỏ lại bà ta với cơn thịnh nổ mà không biết đổ lên ai, gặp ai cũng khó chịu, nổi cáu ngay đến cả những người làm trong nhà cũng không ửa nổi vị ‘phu nhân mới’ này của Triệu gia.
“Triệu gia nuôi đám người chúng mày đúng là vô dụng.”
“Làm việc đi, đứng đó nhìn cái gì? Triệu gia trả lương cho các người để nhiều chuyện à?”
Mọi người trong nhà đều rất ghét cái thái độ kia của bà ta nhưng dù sao cũng chỉ là những người làm thuê, thấp cổ bé họng, có ghét cũng chỉ biết nhẫn nhịn mà tiếp tục làm việc.
Triệu Vy Vân ra ngoài đợi Nghi Văn.
Rất nhanh, cô bạn thân ai nấy lo của cô cũng đã có mặt để đưa đến nơi không còn sự xuất hiện của bà dì ghẻ đáng ghét kia.
“Người đẹp, lên xe thôi.”
“Cậu làm gì mà đến chậm thế, tớ đứng mỏi cả chân rồi đấy.”
“Đến tháng à, sao khó chịu thế? Ai bắt cậu ra ngoài này đợi, bộ Triệu gia sắp nghèo đến mức không có tiền mua ghế cho cậu ngồi à?”
“Ừ chắc sắp rồi đấy.
Tớ sắp phát điên lên với bà ta rồi đây.”
“Ai? Dì ghẻ của cậu à.”
“Ừ.”
“Đừng để tâm đến bà ta.
Đi, tớ đưa cậu đi giải ngố.”
“Đi đâu?”
“Đi mua sắm.”
“Mua sắm? Tớ không có thời gian rảnh rỗi như vậy đâu, cả đống việc còn đang chờ tớ xử lý đấy.”
“Có việc gì quan trọng hơn cua đổi Âu Dương Thần, giúp nhà họ Triệu lật ngược thế cờ à?”
“Thôi đi, tớ không muốn dây vào anh ta đâu.
Tớ còn muốn sống bình an thêm vài năm nữa, lấy chồng xinh con chứ không muốn cái mạng nhỏ này mất trong tay anh ta.”
“Lấy chồng xinh con? Thế nếu chồng là Âu Dương Thần không phải càng đáng giá hơn sao?”
“Hoa khôi xinh đẹp vạn người theo đuổi đâu rồi.
Không lẽ cậu không thu hút được Âu Dương Thần à? Đừng quên cậu với tớ đã cá cược những gì.” Nghi Văn nói tiếp.
“Biết rồi, nói mãi.
Mau đi thôi.”
“Đi, tớ đưa cậu đi mua sắm.
Tối nay Âu Dương Thần có dự tiệc, tớ đưa cậu đến đó.”
“Anh ta dự tiệc thì liên quan gì đến tớ? Cậu đưa tớ đến đó làm gì?”
“Muốn bắt cọp đương nhiên phải vào hang cọp rồi.
Chuyến này chỉ có Âu Dương Thần mới có thể giúp được Triệu gia thôi.
Tớ nghe bố tớ bảo các nhà đầu tư bị Vương thị ra sức ép để không đầu tư vào tập đoàn nhà cậu.
Muốn chống lại Vương thị cậu chỉ còn cách ôm đùi Âu Dương Thần thôi.”
“Còn có chuyện này?”
Triệu Vy Vân tỏ ra khá bất ngờ trước tin tức Nghi Văn vừa nói.
Thảo nào dạo gần đây cô không tìm ra nhà đầu tư dù cô cũng có khá nhiều mối quan hệ nhưng chỉ nhận lại những cái lắc đầu bất lực.
Triệu Vy Vân là người rất thức thời, hơn ai hết cô hiểu người có khả năng cứu được Triệu gia lúc này không ai khác chính là Âu Dương Thần.
“Được cậu đưa mình đến đó.” Triệu Vy Vân nói với Nghi Văn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...