Đội quân cuối cùng cũng xuất phát, thế nhưng bởi vì tiến nhập biên giới Đông Ly, dựa theo phong tục, bọn thị vệ thỉnh Minh Mị ngồi vào cỗ kiệu đỏ thẫm, còn Bùi Thiên Huyễn đã bị an trí trong mã xa.
Minh Mị ngồi trong cỗ kiệu, thường xuyên xốc kiệu liêm lên nhìn về phía mã xa đằng trước đang đi từ từ.
Hắn tâm đã bay đến bên trong mã xa, chỉ là chốc lát không thấy tiểu tử kia, Minh Mị đứng ngồi không yên, gọi Vu Hương Hương đang đi bên cạnh cỗ kiệu, “Huyễn thân vương…”
“Huyễn thân vương điện hạ mạnh khỏe, trong mã xa có người chiếu cố hắn, công chúa điện hạ không cần lo lắng…” Vu Hương Hương trả lời từng câu từng chữ, thần sắc lãnh đạm, trong lòng đã là rất khách sáo với ân công, làm gì có người nào mà cứ cách một nén nhang lại hỏi Huyễn thân vương thân thể an khang không? Cứ như vậy không bị người nắm được nhược điểm mới là lạ!
Bùi Thiên Huyễn sau khi uống chén thuốc vào, sốt cao dần dần lui xuống, người cũng thanh tỉnh rất nhiều, nhưng thân thể cứ như nhũn ra, không tiện hoạt động.
Lúc đoàn xe tiến nhập biên giới Đông Ly, nhiệt độ không khí cũng thay đổi hài hòa hơn, không khí cuối thu, làm Bùi Thiên Huyễn rất thích, nâng mành thưởng thức mỹ cảnh ngoài cửa sổ đang chuyển động.
Trên đường khua chiêng gõ trống, Bùi Thiên Huyễn nhìn về cỗ kiệu đỏ thẫm phía sau, vừa nghĩ công chúa mỹ nhân sắp trở thành Vương phi của y, cũng không vui sướng như ban đầu, trái lại còn là 1 bụng tâm sự, làm y đau đầu.(sao mà em nó tự tin thế không biết, đã nói là ai bị gả còn chưa biết mà=.=!)
Gương mặt của cái tên khách không mời mà đến kia, đã khắc trong đầu y thật sâu, thế nào cũng không thể quên được, mỗi khi y nghĩ đến công chúa điện hạ, gương mặt anh tuấn kia sẽ hiện lên trong đầu, như là đang châm biếm cười nhạo y.
“Ai…” Bùi Thiên Huyễn rất ít khi khổ não như thế, nâng gương mặt tròn trĩnh của mình, trầm trọng mà thở dài.
Nguyên bản tất cả đều dựa theo kế hoạch tiến hành rất thỏa đáng, nhưng ai ngờ trên đường lại xuất hiện 1 vị khách thần bí như thế, cư nhiên đem người sắp trở thành tân lang ăn sạch sẽ, mà y vẫn nhớ không quên việc giao hoan trên giường vô cùng sai lầm này, quên không được khuôn mặt, nói thế nào lại không làm … thất vọng Hương Hương công chúa?
Giữa lúc y than thở tâm tình phiền muộn, đoàn xe bỗng nhiên ngừng lại, Bùi Thiên Huyễn nghĩ đến tiểu gút mắt của mình, căn bản là không chú ý tới bên ngoài xảy ra chuyện gì, đến khi có người đi tới trước mã xa, thấp giọng bẩm báo: “Bẩm Vương gia, kinh đô đưa tới khẩu dụ của bệ hạ…”
” Khẩu dụ của Hoàng huynh?” Nghe người nhắc tới Bùi Thánh Ngữ, Bùi Thiên Huyễn lúc này mới phấn khởi tinh thần, xốc màn xe lên, từ tay người nọ tiếp nhận công hàm.
Hoàng huynh muốn y làm cái gì đây? Bùi Thiên Huyễn có chút kích động, chẳng lẽ thật sự muốn đem công chúa gả cho y, cho nên muốn nói trước cho y biết?
Mở công hàm, theo từng câu chữ mà xem, Bùi Thiên Huyễn càng như mở cờ trong bụng, hoàng huynh muốn y về tới kinh đô tạm thời đưa Tây Khuyết công chúa an trí trong phủ của y, cái này không phải rất rõ ràng là để y cùng công chúa tiếp xúc nhiều hơn, cuối cùng là làm cho công chúa ở lại vương phủ luôn sao?
Thấy tin tức tốt như thế, Bùi Thiên Huyễn vui vẻ lập tức xuống xe, muốn đem tin tức tốt này nói cho công chúa nghe, nào đâu có kịp nhẫn nại đem công hàm kĩ lưỡng mà đọc cho hết?
Công hàm bị vứt vào trong xe, Bùi Thiên Huyễn căn bản là không có đọc cho xong nội dung, Đông Ly vương muốn y cẩn thận kiểm tra trong đại đội nhân mã trở về có thích khách trà trộn hay không, đều bị y vứt ra sau đầu.
“Cái gì? Vào ở Vương gia phủ?” Công chúa vẫn chưa tỏ thái độ, hồng y nha đầu bên cạnh lại nhíu nhíu mày, vẻ mặt không cam lòng, “Chúng ta Tây Khuyết tuy rằng chiến bại, nhưng ít ra cũng là nhất đại quốc, bệ hạ của các ngươi chưa nói là cự tuyệt việc cưới công chúa, sau đó tới Đông Ly lại không cho chúng ta vào cung, làm như vậy, có chút vô lễ!”
Bùi Thiên Huyễn bị nha đầu kia giáo huấn sắc mặt trắng bệch, hơn nữa thân thể nguyên bản đang khó chịu, lúc này càng không có huyết sắc, làm Vu Hương Hương không đành lòng nói thêm gì nữa, chỉ có thể ngậm miệng lại, ánh mắt ném về phía cỗ kiệu.
Nhớ rằng ân công nói nhiệm vụ của hắn phải trà trộn vào hoàng cung Đông Ly, tuy rằng không biết là nhiệm vụ gì, nhưng nếu như chỉ có thể vào ở vương phủ, còn muốn hắn đóng vai mình, có thể sẽ mang đến phiền phức gì cho ân công hay không?
Minh Mị cũng không lo lắng cho mình không thể vào Đông Ly hoàng cung, bằng võ nghệ cao siêu của hắn, muốn vào cung cũng không khó khăn, cái khó là làm sao phòng bị không để người khác phát hiện thân phận, nếu không sẽ đem đến cho Vu Hương Hương cùng quốc gia của nàng phiền phức mà thôi.
Mặt khác chính là muốn giấu Bùi Thiên Huyễn, để y cả đời cũng không biết hắn là thích khách, không biết rằng hắn ám sát Đông Ly vương… Thế nhưng, thực sự có thể giấu diếm cả đời sao?
“Hoàng huynh sợ là có tính toán gì đó, chỉ có thể tạm thời ủy khuất công chúa điện hạ theo bản vương hồi phủ…” Bùi Thiên Huyễn nhẫn nhịn căm tức trong lòng, hướng Minh Mị thi lễ, thân thể không tự chủ được mà run rẩy.
Minh Mị nhìn dáng vẻ người trước mặt, có chút yêu thương, liền ôn nhu cười nói rằng: “Không ngại, Hương Hương cầu còn không được, đành phải phiền Huyễn thân vương điện hạ chiếu cố rồi…”
Nghe xong lời này, Bùi Thiên Huyễn cùng Vu Hương Hương không hẹn mà cùng ngẩng đầu lên, lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Vu Hương Hương trong lòng điên cuồng gào thét, hình tượng của mình do ân công dựng nên thật là quá mức hoàn mỹ, thân là bản chính nàng cũng tự biết mình tuyệt đối vô pháp lộ ra dáng vẻ tươi cười ôn nhu như thế, nếu là nàng có thể học được nửa chiêu của ân công, người kia nói không chừng sẽ đối với nàng có vài phần kính trọng.
Bùi Thiên Huyễn trong lòng cũng có điểm thụ sủng nhược kinh, công chúa nói nàng cầu còn không được? Chẳng lẽ công chúa cũng mong vào vương phủ của y, mà không phải là hoàng cung của hoàng huynh?
Công chúa đối y đúng là hết sức chân thành, mà y còn tưởng nhớ cái tên khách không mời mà đến kia, thật sự là làm y xấu hổ vô cùng! Bùi Thiên Huyễn hung hăng lắc đầu, muốn đem gương mặt người nọ từ trong đầu vứt ra ngoài, từ nay về sau, y phải tự nói với mình rằng, đem tất cả coi như một giấc mộng đi, là một hồi mộng cổ quái, bởi vì uống lộn thuốc cho nên khiến mình bị ảo giác.
“Đa tạ công chúa điện hạ…” Hạ được quyết tâm, Bùi Thiên Huyễn rốt cục cũng lộ ra khuôn mặt tươi cười, dưới ánh mặt trời mùa thu nhu hòa, khuôn mặt dường như phát ra quang mang nhàn nhạt, làm Minh Mị vô pháp rời mắt, hận không thể vươn tay xoa nắn gương mặt y.
Thế nhưng hắn thủy chung không hề động thủ, nhìn Bùi Thiên Huyễn xoay người rời đi, Minh Mị gắt gao nắm chặt tay, trong lòng bàn tay đều là mồ hôi lạnh.
Nếu như không giấu được việc hắn ám sát Đông Ly vương, người kia nhất định vĩnh viễn cũng không tha thứ cho hắn. Đáng chết!
Trên đường đi, Minh Mị đều trầm mặc, Vu Hương Hương đi bên cạnh cỗ kiệu đều cảm thấy được ân công ẩn sâu tâm sự, hơn nữa tâm sự tám phần mười cùng Bùi Thiên Huyễn nhất định có liên quan.
Vu Hương Hương không rõ, nếu như ân công thích Bùi Thiên Huyễn, mà Đông Ly vương tựa hồ lại muốn đem Tây Khuyết công chúa gả cho vị Huyễn thân vương này, bọn họ hai người không phải là đã có thể trở thành 1 đôi hay không? Để ân công dùng thân phận của nàng thì có cái gì là không thể?
Chẳng lẽ ân công lo lắng bị Bùi Thiên Huyễn phát hiện thân phận, nhìn thấy dung mạo thật của hắn sẽ không thích? Thế nhưng ân công tướng mạo cũng không tầm thường a, tuy không giống nữ tử mềm mại đáng yêu, nhưng từ gốc độ nam tử, cũng là một người anh tuấn tiêu sái trong giang hồ rồi. Chẳng lẽ Bùi Thiên Huyễn không thích nam sắc? Cũng giống người kia?
“Ai nha!” Vu Hương Hương bịt kín miệng mình, nhịn không được tự trách lên, nàng thế nào lại quên điểm này a? Bùi Thiên Huyễn thích chính là nữ tử Hương Hương công chúa, nếu nàng có thể nhanh chóng làm y cùng ân công nảy sinh gút mắt, cũng chỉ là quan hệ bởi vì dược vật, đã không có dược vật ảnh hưởng, Bùi Thiên Huyễn sẽ thích nam tử hay sao?
Xem ra chính mình đem sự tình tưởng nghĩ quá mức đơn giản rồi. Vu Hương Hương động não suy nghĩ, trong lúc nhất thời cũng cùng với Minh Mị trong cỗ kiệu và Bùi Thiên Huyễn trên mã xa lâm vào trầm tư.
Nhưng, ba người tìm cách, như vậy sẽ khác đi a.
Liên tục đi, đội rước dâu rốt cục đúng hạn về tới Đông Ly quốc gia phồn hoa.
Hôm đó kinh thành vô cùng rực rỡ, bách tính trong thành đều đổ hết ra ngoài, hai bên mặt đường, cùng nhau hoan nghênh Tây Khuyết công chúa, hoan nghênh Vương phi tương lai của bọn họ.
Lụa hồng sắc treo đầy đường cái, hoa tươi tung bay khắp bầu trời, Vu Hương Hương cho tới bây giờ chưa thấy qua cảnh tượng long trọng như thế, cũng không ngờ tới mình sẽ có danh tiếng lớn như vậy, để Đông Ly vương long trọng chiêu đãi như vậy.
Thế nhưng nếu Đông Ly vương đã coi trọng hôn nhân này như vậy, sao không để cho bọn họ tiến cung a? Vu Hương Hương trái lo phải nghĩ(1), cuối cũng không nghĩ ra được gì, chỉ có thể cho rằng nguyên nhân là vì đế vương hay thay đổi.
Hàng dài đón khách, kéo dài tới tận Huyễn thân vương phủ của Bùi Thiên Huyễn, cỗ kiệu rốt cục cũng vào cửa vương phủ, bọn hạ nhân ba chân bốn cẳng trải tơ lụa hồng sắc trước mặt cỗ kiệu, thông đến đại sảnh vương phủ.
Minh Mị được Hương Hương nâng người, từ trong cỗ kiệu bước xuống, nhẹ nhàng đi trên tơ lụa hồng sắc, một đường đi qua không để lại vết tích, làm mọi người xem đều thán phục Tây Khuyết công chúa khí chất ưu nhã, Vu Hương Hương nghe được mặt đỏ tới mang tai, thầm nghĩ chính mình tuyệt đối không có cái kia năng lực đó.
Bùi Thiên Huyễn về đến vương phủ, giống như là cá gặp nước, hưng phấn vô cùng, tùy ra lệnh mọi người phải hầu hạ Tây Khuyết công chúa cho tốt, còn tự mình đưa Minh Mị bọn họ về phòng, thể hiện bản thân là 1 chuyên gia ôn nhu, vì Minh Mị an bài một bàn món ăn đặc sản, cũng không quản công chúa có thể nuốt trôi hay không.
Minh Mị cùng Vu Hương Hương tự nhiên đều có thể ăn, đã nhiều ngày trên đường thứ nhất không có gì ăn uống, thứ hai cũng không có gì vừa miệng, nhìn trước mắt một bàn thịnh soạn, hai người nhìn nhau cười, quyết định không cần tiếp tục đoan trang ưu nhã, trực tiếp mà càn quét.
Minh Mị vừa ăn mỹ vị, vừa nhìn nhìn mỹ cảnh bên ngoài cửa sổ, vương phủ là nơi xa hoa, đủ để nhìn ra vị Vương gia này được sủng ái bao nhiêu.
Chỉ là nếu như Đông Ly vương thực sự muốn cưới Vu Hương Hương, hắn phải hoàn thành nhiệm vụ trước, đến lúc đó Vu Hương Hương cũng có thể vì danh chưa tiến cung, mà ly khai Đông Ly.
Nếu như muốn làm, nhất định phải nhanh chóng. Minh Mị buông đũa xuống, cũng đã quyết định.
Nếu như đã nhận nhiệm vụ này, phải nhanh chóng hoàn thành, lúc đó mới thực sự được tự do, có thể dừng tay, không bao giờ làm sát thủ nữa, từ nay về sau rời khỏi giang hồ, cùng người mình thích bên nhau. Chỉ cần người kia cái gì cũng không biết.
“Ân công… Ngươi thế nào lại không ăn nhiều một chút…” Vu Hương Hương thấy Minh Mị không ăn nữa, có chút nghi hoặc, cũng chậm tốc độ, nhìn về phía Minh Mị.
“Ai, Hương Hương, đêm nay ta muốn nhờ ngươi giúp 1 tay.” Minh Mị trầm tư chốc lát, cuối cùng cũng chăm chú nhìn Vu Hương Hương, mở miệng nói.
Chú giải:
(1) Trái lo phải nghĩ: đắn đo suy nghĩ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...