Minh Mị tâm hoảng ý loạn, căn bản không biết bản thân nên làm như thế nào.
Tự tay giết chết người mình yêu nhất, báo thù xong đáng lý phải vui vẻ nhưng trong lòng lại tràn đầy thống khổ, toàn bộ thế giới của hắn đều tan vỡ.
Cung Mặc Dao cùng Mộng Ngưng Yên theo đuôi hắn, sư huynh đệ liên thủ, cùng lúc tấn công Minh Mị.
Minh Mị không còn lòng dạ nào mà nghênh chiến, chỉ liên tục né tránh, thần sắc từ lâu đã không còn bình tĩnh như xưa, lúc này, hắn thoạt nhìn giống như là 1 con thú bị vây khốn, nhưng lại không hề muốn chống lại.
Cung Mặc Dao là bởi vì đối phương đã từng suýt nữa hại chết người hắn yêu thương mà mang theo cừu hận, xuất thủ tự nhiên vô cùng hung ác quả đoán, chiêu chiêu đều hiểm hóc dường như muốn làm cho Minh Mị không còn đường lui, cước bộ cũng mất trật tự.
Mộng Ngưng Yên lúc này có hơi bình tĩnh, lúc ở cùng Bùi Thiên Huyễn nói đến Minh Mị, Bùi Thiên Huyễn hai má đỏ bừng, thần sắc cổ quái, rất giống thiếu nữ đang trầm mê tình ái.
Nếu như bọn họ hai người trong lúc đó thực sự có quan hệ gì, thì tại sao Minh Mị lại đối với Bùi Thiên Huyễn mà hạ độc thủ như vậy?
Minh Mị tiếp được một kiếm kia của Cung Mặc Dao, thân thể lui về phía sau mấy bước, đụng vào thân cây phía sau.
Lúc này, thị vệ của Đông Ly vương cũng chạy ào ra hậu viện, đem Minh Mị tả hữu vây đánh, bao vây hắn thành trung tâm.
Minh Mị giống như cá trong chậu, có chạy đằng trời, nhìn quanh tả hữu, hắn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng, đứng thẳng người, hai hàng lệ theo khóe mắt chảy xuống, chảy vào trong miệng, quả nhiên là giống với dòng lệ đau khổ của Bùi Thiên Huyễn.
Nếu đã làm ra một chuyện không thể vãn hồi, vậy thì hắn cũng nên tự mình kết thúc tấn bi kịch này đi…
“Ngươi vì sao lại muốn đả thương Huyễn thân vương?” Thấy người nọ lộ ra thần sắc tuyệt vọng, Mộng Ngưng Yên kéo Cung Mặc Dao đang định xông lên lại gần, lạnh lùng hỏi.
“Bởi vì hắn… Ta cho rằng hắn phản bội ta, âm thầm gọi tới quan binh đến hại ta…” Minh Mị cười khổ, hắn rất choáng váng, thấy đối phương ly khai mình liền đem toàn bộ tội đổ lên người y, đến ngay cả một tiếng biện giải cũng không cho y nói.
Mộng Ngưng Yên sửng sốt, sau đó cũng chỉ có thể thở dài, “Ngươi sai rồi… kêu quan binh tới bắt ngươi, là ta, không phải Huyễn thân vương, Huyễn thân vương cái gì cũng không biết! Hắn thầm nghĩ muốn mau chóng giải kịch độc trên người, để sớm ngày cùng ngươi gặp lại…”
Mộng Ngưng Yên nói xong, làm Minh Mị nửa ngày cũng không có động tĩnh, nhìn thẳng vào bạch y nam tử trước mặt, giống như bị thiên lôi tập kích, không thể động đậy!
Bùi Thiên Huyễn cái gì cũng không biết, Bùi Thiên Huyễn cái gì cũng không biết…
Là hắn đem tội danh toàn bộ đổ lên người y, đem y đẩy vào chỗ chết, tàn nhẫn nghiền nát 1 sinh mạng yếu đuối!
“Ha… Ha ha…” Minh Mị bỗng nhiên phá lên cười, thần sắc có vẻ như phát điên, hắn hận bản thân, hận bản thân tàn nhẫn, hận hắn tự đem khát máu thành thói quen, hận bản thân thị phi chẳng biết phân biệt.
Huyễn nhi của hắn chưa từng phản bội, chính hắn đã đem vợ(*) mình vứt vào địa ngục!
“Minh… Minh Mị!” Một tiếng hô hoán yếu ớt quấy rầy Minh Mị đang cười ngớ ngẩn, Minh Mị giật mình, quay đầu, thấy Bùi Thiên Huyễn ôm ngực xuất hiện ở tại cổng hậu viện.
Sắc mặt y vẫn như trước trắng bệch, dưới chân như nhũn ra, gian nan hướng phía trong viện đi vài bước liền té ngã, được Cung Mặc Dao ở gần nhất nâng lên.
“Huyễn nhi…” Minh Mị dòng lệ nóng hổi vẫn tiếp tục chảy trên mặt, trong lòng là ảo não hối hận cuồn cuộn dâng trào.
“Hừ!” Lúc này, Bùi Thánh Ngữ cũng đi theo vào sân, hung hăng trừng mắt liếc Minh Mị đang ở trước mặt.
Nam tử này! Chính là vì tên sát thủ này, Bùi Thiên Huyễn cư nhiên vừa thanh tỉnh đã không quản kéo thân thể ốm yếu đến tìm hắn, hắn đến tột cùng đã dùng biện pháp gì lấy đi tâm của đệ đệ? Đã đem Huyễn thân vương vô ưu vô lự ngây thơ khả ái vì hắn, mà bị bức đến sắp chết!
Trong viện mọi người đều quỳ xuống lạy, chỉ có Minh Mị vẫn đứng như trước, rất lạnh mạc(1) nhìn về phía Đông Ly vương, vốn là đối tượng ám sát của hắn.
“Ngươi hẳn là biết bản thân phạm vào tội gì!” Bùi Thánh Ngữ lạnh lùng nhìn Minh Mị, người này trước là làm tể tướng bị thương nặng suýt chết, hiện tại còn làm thương tổn đệ đệ mà Bùi Thánh Ngữ quý trọng nhất, đối với Minh Mị, trong lòng Bùi Thánh Ngữ chỉ có hận ý, “Còn không đầu hàng! Thành thật khai báo! Nói! Rốt cuộc là ai sai ngươi ám sát trẫm?”
Minh Mị yên lặng vứt bỏ độc kiếm của mình, thân kiếm màu đen cắm vào bùn đất, huyết đỏ thẩm theo chuôi kiếm chảy xuôi xuống mặt đất, tạo thành 1 màu hồng rất đẹp.
Thanh kiếm này theo hắn đã rất lâu, hắn đã không còn xứng đáng để cầm nó, cũng giống như hắn đã không còn xứng ở bên cạnh Bùi Thiên Huyễn nữa, từ lúc hắn hoài nghi Bùi Thiên Huyễn, hắn cũng đã mất đi tư cách của mình.
“A!” Bùi Thiên Huyễn nhịn không được bưng miệng, hai mắt trợn to, nhìn Minh Mị, nhìn hắn 1 tay đầy huyết, nhìn vết kiếm trên cổ tay hắn, nhìn hắn thê lương ngẩng đầu nhìn về phía y.
“Không được!” Bùi Thiên Huyễn nước mắt tràn mi, bản thân đúng là có buồn bực Minh Mị không tin mình, thế nhưng y không bao giờ ngờ tới Minh Mị cư nhiên lại dùng cái chết để tạ tội.
Cung Mặc Dao gắt gao nắm lấy cánh tay Bùi Thiên Huyễn, mặc dù có không đành lòng, nhưng trước mặt kia là Minh Mị cũng là cừu địch của hắn, một kiếm của Minh Mị thiếu chút nữa cướp đi mạng sống của Lạc Phong Dương, sự tình như thế này, hắn không muốn phải thấy lần thứ hai.
“Buông ra!” Bùi Thiên Huyễn rống giận, một mặt giãy dụa thân thể muốn từ trong tay Cung Mặc Dao thoát ra, “Cung nguyên soái, bản vương ra lệnh cho ngươi buông!”
Cung Mặc Dao hơi nhìn về phía Bùi Thánh Ngữ, Bùi Thánh Ngữ sắc mặt bình tĩnh, cấp cho Cung Mặc Dao 1 ánh mắt, Cung Mặc Dao liền hiểu ý, đưa tay đánh vào ót Bùi Thiên Huyễn.
Bùi Thiên Huyễn trước mắt tối sầm, thân thể cũng ngã xuống, cuối cùng nhìn lại, cũng chỉ có thể thấy cánh tay đang không ngừng chảy ra tiên huyết của Minh Mị, cùng đôi mắt ôn nhu kia đang nhìn mình.
Y không muốn ly khai hắn… Tuyệt không muốn ly khai… Bùi Thiên Huyễn rơi lệ, ngã vào trong lòng Cung Mặc Dao, hai tay cũng theo ống tay áo của Cung Mặc Dao mà buông xuống.
Bùi Thánh Ngữ thở dài, lại một lần nữa nhìn về phía Minh Mị, “Ngươi vẫn ngoan cố như thế! Thà rằng chết cũng không nói ra cố chủ(2) là ai sao?”
Minh Mị ngẩng đầu, hai mắt nhưng lại nhìn chằm chằm vào Bùi Thiên Huyễn đang ngủ trong lòng người khác, cười khổ một tiếng, “Ta căn bản là không biết cố chủ là ai! Sát thủ, chỉ nhận tiền thay người làm việc, cũng không hỏi đến lai lịch thân phận đối phương, ta ngay cả tướng mạo người nọ cũng không thấy rõ.”
“Ngươi cho là lí do thoái thác như vậy trẫm sẽ tin ngươi?” Bùi Thánh Ngữ lạnh lùng nhìn sát thủ trước mặt, tên này đã 3 lần 4 lượt muốn lấy mạng hắn.
“Tin hay không tùy ngươi! Sát thủ ám sát thất bại, vốn chỉ có con đường chết! Minh Mị ta cũng không sợ chết, không cần phải lừa ngươi làm gì!” Trên cổ tay truyền đến đau nhức, độc tính đã phát tác, Minh Mị tái nhợt nghiêm mặt, nhưng vẫn như trước quật cường đứng thẳng thân thể, chết, ít nhất cũng phải có tôn nghiêm 1 chút!
“Thế nhưng, ngươi chưa từng vì Huyễn nhi mà lo lắng gì sao?” Đông Ly vương thở dài thật sâu, sợ nhất là những người trong giang hồ, miệng thì đầy giang hồ đạo nghĩa, hắn có thể nhìn ra được, Bùi Thiên Huyễn lúc này có lẽ chân tâm đều đã phó thác cho nam tử này mất rồi.
Vốn Bùi Thánh Ngữ còn đang khó xử, nếu là thực sự hại chết Minh Mị, Bùi Thiên Huyễn có thể bởi vì vậy mà cùng hắn trở mặt không, thế nhưng không ngờ tới, Minh Mị lại tự mình chọn đường chết, trái lại làm cho Đông Ly vương mất đi lập trường, mất đi quyền quyết định giữ lại mạng người.
“Ta suốt đời này có lỗi nhất, chính là với Huyễn nhi! Nếu sau này hắn tỉnh lại, mong các ngươi có thể thay ta nói với hắn 1 câu, khuyên hắn từ nay về sau hãy quên ta đi, phải quên sạch sẽ, tìm 1 mỹ nhân mà hắn thích, hảo hảo sống cho tốt… Còn có…” Minh Mị nhịn không được đau đớn trong ngực, trong miệng một trận tanh nồng, vết máu dọc theo khóe miệng chảy xuống.
Thời gian không còn nhiều, độc tính đã phát tác… Minh Mị ôm ngực, chỗ đang đau đớn…
Cười khổ một tiếng, do hắn tự làm sai, không nên thích thượng 1 tên vừa phiền phức vừa đáng yêu như vậy, đến cuối cùng trái tim cũng không thu hồi lại được.
“Nói cho hắn… Ta thích nhất là dáng vẻ của hắn… lúc làm nũng…”
Trước mắt tựa hồ xuất hiện ảo giác, Minh Mị dường như thấy Bùi Thiên Huyễn đang cong cái miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, chớp chớp đôi mắt to trong sáng, hướng hắn mà yêu cầu cái này yêu cầu cái kia…
Tất cả đều đã từng là ký ức đẹp nhất, vậy hãy để hắn mang theo tất cả mà ra đi…
Minh Mị hướng phía Bùi Thiên Huyễn vươn ra cánh tay từ lâu đã tê liệt, tay dừng ở giữa không trung, hắn mỉm cười, liền khép lại hai mắt, ngã xuống mặt đất.
Bùi Thánh Ngữ hít một ngụm khí lạnh, vốn là đối với Minh Mị chỉ có hận ý, nhưng lúc này lại không thể nào hận được, chỉ có một cổ tôn trọng từ tận đáy lòng…
Chú giải:
(*) ta thích dùng chữ vợ hơn là người yêu vì sớm muộn gì cũng cưới a^^
(1)lạnh mạc: lãnh đạm thờ ơ
(2)cố chủ: ý nói người thuê Mị ca đó
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...