Bùi Thiên Huyễn đứng ở giữa sông, nước chỉ đủ cao đến eo y.
Lạnh lẽo của nước sông cũng không cách nào ngăn y đờ ra xuất thần, đem tâm tư như để cách đó mấy dặm.
Y bắt đầu nhớ đến vương phủ của mình, nhớ mẫu hậu, nhớ cả hoàng huynh.
Lần trước đi Tây Khuyết, y cũng không có nhớ nhà nhiều như thế, bởi vì lần trước tới Tây Khuyết, trong lòng chứa một công chúa mỹ lệ, mà hiện tại, trái tim lại trống rỗng.
Công chúa không phải người thân, người kia cũng không phải, ở chính giữa bọn họ y bất quá là ngu ngốc bị bọn họ lợi dụng.
“Ào!” Một tiếng nước chảy, Bùi Thiên Huyễn lập tức giật mình tỉnh giấc, vừa nhấc đầu, một trận bọt nước từ trên rơi xuống, hung hăng rơi vào ngay mặt của y.
“Phốc phốc…” Bùi Thiên Huyễn thiếu chút nữa sặc vào cổ họng, hộc ra nước bị nuốt phải rồi lại ngẩng đầu lên, nhìn về phía bờ, Vu Hương Hương ôm thủy bồn lạnh như băng nhìn chằm chằm y.
“A! Công chúa điện hạ…” Bùi Thiên Huyễn mặt đỏ lên, vội vàng ngồi xổm xuống, ngực thầm nghĩ vị công chúa này thế nào lại không hề rụt rè, y cả người không mặc gì, nàng(*) cư nhiên cũng không thèm để ý?
“Tắm rửa mà bần thần như thế, chậm chạp quá!” Vu Hương Hương liếc mắt, giải khai y phục trên người, từng kiện từng kiện cỡi ra vứt trên mặt đất.
“Công chúa điện hạ, tự trọng!” Bùi Thiên Huyễn sợ đến bưng kín hai mắt, tuy rằng y đã từng có mộng tưởng cùng tiểu mỹ nhân phao uyên ương dục(1), thế nhưng y cùng công chúa còn chưa thành thân, huống hồ công chúa đã hoàn toàn theo một người nam nhân khác, làm sao có thể không biết liêm sỉ tại trước mặt Huyễn thân vương y mà cởi áo tháo thắt lưng?
Vu Hương Hương không thèm nhìn Bùi Thiên Huyễn, thoát toàn bộ y phục, hắn cả người, liền nhảy vào trong nước, tự mình tẩy trừ thân thể, thỉnh thoảng đưa mắt lén nhìn về phía ngôi nhà, thấy Minh Mị đã biết điều mà thối lui, liền hé miệng nở nụ cười.
Bùi Thiên Huyễn nuốt nước miếng một cái, tuy rằng bị Vu Hương Hương hành vi lớn mật mạnh mẽ làm cho y sợ hãi, nhưng luôn yêu thích mỹ sắc như Huyễn thân vương thế nào lại có thể giống như Liễu Hạ Huệ(2), tuy rằng công chúa không nhất định là của mình, thế nhưng len lén nhìn, hẳn là không có sao? Mà đây là công chúa tự mình đưa lên đến miệng a? Lúc này, coi như y thực sự đem công chúa ban cho, thì nam tử bình thường cũng phải có phản ứng a!
Trên mặt hơi nóng lên, Bùi Thiên Huyễn buông lỏng tay ra, len lén nhìn về phía trước, công chúa bóng lưng quả thật là mỹ đắc không thể so sánh, làn da nhẵn nhụi trong suốt, tấm lưng trơn bóng trắng noãn, vòng eo thon nhỏ mảnh khảnh, nếu lúc này công chúa lại thêm ôn nhu ngoái đầu nhìn lại mà cười…
“A…” Bùi Thiên Huyễn nhất thời lâm vào miên man suy nghĩ, máu dồn lên đầu, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm Vu Hương Hương trước mặt, tuy rằng không rõ dụng ý của công chúa, nhưng quang cảnh này, chẳng lẽ là công chúa muốn hướng y nói 1 cách thật tình, nói cho y biết nàng thích chính là y Huyễn thân vương? Quả nhiên nàng thích chính là y.
Vu Hương Hương tựa hồ cảm giác được phía sau có 1 ánh nhìn nóng dị thường, liền xoay người, Bùi Thiên Huyễn chịu không nổi kích thích thoáng cái đã chìm vào trong nước, trên mặt nước toát ra một chuỗi bọt nước.
Trời ạ! Công chúa quay đầu lại … Nàng cư nhiên thực sự quay đầu lại a! Bùi Thiên Huyễn đem đầu chôn sâu trong nước, muốn dùng nước sông lạnh lẽo để làm lạnh thân thể đang phát nhiệt, trong óc tất cả đều là Vu Hương Hương dáng vẻ thướt tha, làm y không thể nào bình tâm được, trái lại càng dục hỏa đốt người, hận không thể lập tức đi tới đem công chúa ăn vào bụng.
Cũng được, chết dưới hoa, thành quỷ cũng phong lưu, coi như là bị Minh Mị mặt lạnh kia chém chết, Bùi Thiên Huyễn cũng chấp nhận, ai bảo Bùi Thiên Huyễn y thích mỹ nhân làm gì?
Nghĩ tới đây, Bùi Thiên Huyễn lấy thêm can đảm, từ trong nước mạnh dạn trồi lên, có chút gan dạ hướng phía Vu Hương Hương bước tới một bước, “Công chúa! Ta!”
Cái miệng nhỏ nhắn cũng cong lên, mắt thấy có thể thượng công chúa, thế nhưng trước mặt Bùi Thiên Huyễn bỗng nhiên xuất hiện một bàn chân, hung hăng đạp lên mặt y, đem y một lần nữa nhấn xuống nước.
Trên mặt nước lại nổi lên một 1 đống bọt nước, Vu Hương Hương cả người nổi da gà, hận không thể cho Bùi Thiên Huyễn thêm 2 cước nữa, rõ là thiên hạ đệ nhất hám gái, chưa từng thấy qua Huyễn thân vương ngu ngốc như vậy!
Bùi Thiên Huyễn một lần nữa rơi vào trong nước, ý nghĩ càng ong ong trong đầu, vừa rồi y đã thấy cái gì? Ngay lúc y bị nhấn xuống nước, tựa hồ thấy thân thể vị Hương Hương công chúa kia… Tựa hồ… Rất bằng phẳng? Hơn nữa… Công chúa dĩ nhiên còn có cái kia a?
“Oa!” Bùi Thiên Huyễn vội vàng ngoi lên, nhẹ nhàng xoa mắt, mắt vừa mở ra, đứng ở trước mặt y, chính là “Công chúa” điện hạ nhưng lại đầy đủ đặc điểm nam tính…
“Ngươi… Ngươi rốt cuộc là ai?” Chỉ vào công chúa, Bùi Thiên Huyễn đầu lưỡi run lên, nói không rõ.
Vu Hương Hương vung tóc, cười cười, “Ta là Vu Hương Hương a, điện hạ, ngươi nhanh như vậy đã đem Hương Hương quên mất rồi sao?”
“Ngươi gạt người! Ngươi là một nam tử, thế nào có thể là công chúa?” Bùi Thiên Huyễn ngón tay cũng run lên, trước mặt là người có dung mạo mà mình thích trước đây, thế nhưng lúc này xem ra cũng không còn thấy mềm mại đáng yêu như vậy nữa, trái lại càng giống tuấn tú thiếu niên.
“Thật thương tâm nga, khi phát hiện Hương Hương không phải nữ nhi điện hạ liền ghét bỏ a?” Vu Hương Hương cố ý làm ra khuôn mặt u sầu, một mặt tới gần Bùi Thiên Huyễn, Bùi Thiên Huyễn sợ đến mức từng bước một thối lui về sau, “Ngươi đừng tới đây!”
“Ha hả, cho nên mới nói các ngươi chỉ nhìn bề ngoài thôi, cũng không phải là cái thứ tốt lành gì.” Vu Hương Hương nguyên bản chỉ là muốn trêu đùa Bùi Thiên Huyễn, thế nhưng thấy Bùi Thiên Huyễn lại bài xích cùng chán ghét rõ ràng như thế, hắn nghĩ có chút khó chịu, tựa như thấy người nọ khi biết việc này sẽ có biểu tình như vậy.
“Chúng ta Tây Khuyết cho tới nay có một quy củ, hoàng tử chỉ có thể có bốn người, đã có bốn hoàng tử nếu lại sinh hạ sẽ bị xử tử. Mẫu phi chỉ có ta là hài tử, cho nên nàng thương tiếc không muốn ta chết, liền để ta làm công chúa nhiều năm như vậy. Điện hạ nếu như thật ghét ta như vậy, không cần ngại cứ hướng phụ hoàng và hoàng huynh ta mà mật báo, để cho bọn họ bắt ta về!” Khóe môi dẫn ra dáng tươi cười diễm lệ, nhưng cười đến vô cùng bi thương.
Vu Hương Hương kỳ thực tuyệt không thích giả trang nữ tử, mẫu phi chết vì bệnh, hắn vốn không hề lo lắng việc vạch trần thân phận dối trá này, thế nhưng nhưng là bởi vì người kia cho nên mới chần chừ việc bại lộ thân phận nam nhân, hay là sợ hắn cũng sẽ như Bùi Thiên Huyễn, lộ ra biểu tình chán ghét.
“Ta sẽ không nói… Ta chỉ là có điểm… Có điểm quá mức kinh ngạc, bởi vì ta vẫn nghĩ ngươi là nữ tử, cho nên mới muốn lập ngươi làm phi, nhưng ngươi cũng là một nam tử!” Bùi Thiên Huyễn có chút đồng tình với cảnh ngộ của Vu Hương Hương, đều là hoàng tử, nhưng tình cảnh lại bất đồng như thế, vẫn sống trong điều kiện tốt, vẫn được sủng ái, nhưng hiện tại y tựa hồ cũng không có tư cách an ủi Vu Hương Hương, cho nên Bùi Thiên Huyễn cũng vô pháp nói được gì nữa.
“Nói nhảm…” Vu Hương Hương tà ác cười, nhìn chằm chằm vào Bùi Thiên Huyễn, Bùi Thiên Huyễn đang ấp úng, “Bởi vì là nam tử, cho nên điện hạ sẽ không muốn ta phải không?”
“Không… Ta, ta thích chính là nữ nhân, đương nhiên, ta cũng rất thích công chúa ngươi, chỉ là, ngươi đã là nam tử, chúng ta đây cũng chỉ có thể là bằng hữu a…” Bùi Thiên Huyễn chỉ biết thỉnh thoảng nịnh nọt hoàng thái hậu cùng Đông Ly vương, thế nhưng cách dỗ người thì rõ ràng là y không có kinh nghiệm, một câu nói nhưng càng làm Vu Hương Hương tức giận.
Đúng vậy, tất cả mọi người đều biết, nam nhân không thể thích nam nhân, thế nhưng hắn Vu Hương Hương hết lần này tới lần khác thích thượng một người đều là nam tử, mà chính ân công lúc đó chẳng phải toàn tâm toàn ý đều vì kẻ kia đó sao? Thế nhưng Bùi Thiên Huyễn lại nói y không thích nam tử, 1 câu nói đã đem tâm của ân công mà nghiền nát.
Vu Hương Hương đem mắt hướng về phía cửa sổ, hắn tựa hồ có thể thấy bóng người dựa vào ở nơi đó hiện tại là chán chường đến thế nào, Bùi Thiên Huyễn chỉ một câu nói, đã làm tâm của hai người bị thương, tiểu tử này, càng ngày càng không vừa mắt!
“Huyễn thân vương thật đúng là không biết xấu hổ, cũng không biết một đêm kia là ai cùng nam nhân phóng túng a, âm thanh lớn như vậy, đến ngày thứ hai còn không thể xuống giường.” Ngực căm tức, Vu Hương Hương liền dùng lời nói lạnh nhạt mà châm chọc, lời nói sắc bén đâm thật sâu vào lòng Bùi Thiên Huyễn, làm Bùi Thiên Huyễn mặt nhất thời trắng xanh.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi làm sao mà biết được?” Bùi Thiên Huyễn thiếu chút nữa là nhũn cả người một lần nữa ngã vào trong nước, chuyện tình đêm kia chính là điều gút mắc trong lòng y, thế nào cũng gỡ không ra, thế nhưng cái gút mắc này bỗng nhiên bị người kia cường ngạnh mà bứt ra, khiến y làm sao không sợ hãi?
Vu Hương Hương vốn định tiếp tục đùa cợt Bùi Thiên Huyễn, thế nhưng nhìn Huyễn thân vương sắc mặt đột nhiên thay đổi, muốn nói gì đều vướng lại, ngực phiền não mình nhất thời hồ đồ, mồm mép nhanh lẹ, không bận tâm cảm thụ của người khác.
“Ta, ta chỉ là…” Vu Hương Hương cũng không biết làm sao trả lời, chỉ có thể nghĩ, Bùi Thiên Huyễn cho dù là người bình thường, nên chuyện một đêm kia đối với y mà nói, phỏng chừng cũng là gút mắt, thế nhưng hắn lại muốn đem gút mắt đó ra để pha trò, cái này thật là gặp rắc rối a!
Bùi Thiên Huyễn không đợi hắn trả lời, lập tức từ trong nước đi ra, lấy y phục, cũng không quay đầu lại mà chạy trối chết.
Lệ ủy khuất theo gương mặt chảy xuống, y không biết mình còn có thể dùng mặt mũi nào mà đối diện với Vu Hương Hương.
Y không thích nam tử, thế nhưng lại cùng nam nhân làm loại chuyện này, hơn nữa đã làm rồi, trong lòng lại vẫn nhớ không quên… Y chẳng lẽ thực sự điên rồi sao? Là bị bệnh sao?
Bùi Thiên Huyễn một bên mặc y phục, một bên chạy về phía rừng cây, Minh Mị lập tức từ trong nhà đi ra, theo phía sau y, trước khi đi còn không ngừng trừng mắt liếc Vu Hương Hương.
Chờ lúc hai người đều đi, Vu Hương Hương thở dài, mình thực sự làm cho người ghét như vậy sao? Hắn mạnh mẽ tự tát vào mồm, đến ngay cả chính hắn đều thường xuyên tự khinh bỉ bản thân, không cần phải nói người khác, xem ra cũng khó trách người kia không thích hắn, tất cả đều là do chính bản thân mình không tốt.
Chú giải:
(*) Em Huyễn vẫn chưa biết a=.=!
(1) phao uyên ương dục: nói trắng ra là cùng nhau tắm a.
(2) Liễu Hạ Huệ: fan đam mỹ chắc cũng biết bác này nhỉ^^, ý là nói thấy nữ sắc mà không nhìn giống bác Huệ đó còn em Huyễn thì ngược lại a^^
Tội em Hương quá=.=! sao số em nó khổ thế chứ, hy vọng đến cuối truyện em Hương sẽ được hạnh phúc=.=!. Lần này xem ra là em Huyễn shock lắm đây=.=!, không biết Mị ca sẽ dỗ kiểu nào đây=.=! Haiz….! Ta mệt cái cặp này nga.=.=!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...