Mùa đông năm nay dường như cực kỳ ấm áp.
Cola trở nên rất bám người, mặc dù vẫn trưng ra vẻ mặt xấu xa như cũ , nhưng khát vọng trong mắt lại không thể nào lừa được tôi. Mặc kệ ở nơi nào, cậu ấy cũng đều không coi ai ra gì mà quấy rầy đến tôi. Coi tôi chẳng khác nào lò sưởi nhỏ, lúc không có chuyện gì làm liền xộc thẳng đôi tay lạnh lẽo vào trong quần áo tôi, mang theo nụ cười lưu manh không ngừng giở trò.
Cuối kỳ, giờ lên lớp bắt đầu giảm đi nhiều, nên sau khi sửa xong học phần, hai chúng tôi cũng rất ít khi đi đến phòng tự học. Phần lớn thời gian đều vùi mình ở nhà của Cola xem phim, chơi điện tử, thỉnh thoảng mua một vài nguyên liệu cùng nhau nấu cơm. Cuộc sống gia đình cứ thế trôi qua cũng xem như tạm ổn, bình bình đạm đạm nhưng cũng rất thỏa mãn.
Sau khi chính thức ở cùng một chỗ với Cola, tôi chỉ mang theo vài bộ quần áo thay đổi, còn đồ dùng hầu hết bị cậu ấy kéo đi mua mới. Hơn nữa còn mua đồ có kiểu dáng giống y như nhau, tôi không thể tin một người có vẻ ngoài khó chịu lạnh nhạt như cậu ấy lại tồn tại những tế bào lãng mạn ngây thơ như thế này trong người.
Ngày Cola đến bệnh viện kiểm tra, tôi vốn muốn đi cùng liền bị cậu ấy lập tức cự tuyệt.
Cola nói, lần trước tôi đã làm vấy mỡ lên bộ quần áo mà cậu ấy thích "Nhất" nên giờ phải ở nhà giải quyết. . . Lại nói, trong lòng tôi vẫn còn châm chọc chuyện này đấy. Sau đó liền cầm bộ quần áo kia lăn qua lộn lại, nghiên cứu nhiều lần, thấy sửng sốt không thôi, bộ đồ này đơn giản, bình thường tuyệt đối không có cái gì đáng giá để cậu ấy thích cả.
Chứ đừng nói chi đến thích "Nhất"?
Nhưng mỹ nam không thèm giải thích ý tứ cho tôi chút nào. Vừa mặc áo khoác, mặt lại không hề đổi sắc đưa ra cho tôi hai sự lựa chọn. Một, lấy thịt bồi thường. Hai, mua một bộ mới.
Không cần nghĩ cũng biết là tôi sẽ chọn cái thứ hai rồi !
Trải qua khoảng thời gian tự thể nghiệm, hơn nữa còn phải trả một cái giá vô cùng thê thảm và đau đớn, tôi tuyệt đối không còn hoài nghi đến giới tính cùng năng lực OX của anh chàng này. Qua đó tôi cũng mừng rỡ phát hiện, đối mặt với mỹ nam hấp dẫn này, tôi cũng có lực hút nhất định, rất khắc chế, rất có khí tiết.
Cola đưa tôi đến trung tâm thương mại rồi rời đi. Trước khi đi còn cố ý dặn, mua xong rồi phải gọi điện thoại cho cậu ấy đến đón, sau đó cùng nhau ăn cơm tối rồi mới về nhà.
Mùa xuân sắp đến, khắp nơi trong Trung tâm thương mại đều có nhiều chương trình giảm giá. Các biển hiệu khuyến mãi nhiều đến nỗi hoa mắt, trong biển người mênh mông, tôi lặng lẽ đi dạo cũng không cảm thấy nhàm chán. Lần đầu tiên mua đồ cho con trai , tâm tình thật kỳ diệu, hơn nữa người kia, lại là người mà mình thích thì lại càng vi diệu hơn nhiều.
Đến khu bán quần áo nam ở lầu năm, mỗi cửa hàng độc quyền đều có rất nhiều người, cơ hồ đều đứng thành song thành đôi. Các cô gái đứng chọn, còn các chàng trai thì phụ trách thử, thoạt nhìn rất hài hòa. Trực tiếp đi đến cửa hàng Cola vẫn thường mua, nghĩ lại liền thấy xót xa, vừa chọn màu sắc cùng kiểu dáng áo len cho cậu ấy vừa nhờ nhân viên bán hàng tìm size.
Bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện cô nhóc, mặt mũi trắng trỏe thanh tú, chỉ vào cái áo trong tay tôi sau đó liền đọc size giống như y vậy. Tôi không khỏi tò mò liếc nhìn cô nhóc kia liền thấy cô bé cười cười với mình, tỏ vẻ xấu hổ: "Em cũng cảm thấy cái áo này rất đẹp mắt ——", cô bé nghịch ngợm le lưỡi, hảo cảm của tôi đối với nhóc con này liền tăng lên gấp bội.
Cô bé trực tiếp cầm chiếc áo vừa chọn tiến đến phòng thử quần áo. Tôi quay sang chọn thêm một cái áo khoác nữa, nhưng một lúc lâu cũng không thấy cô bé kia cùng với bạn trai ra ngoài, thật ra thì tôi chỉ muốn nhìn một chút chiếc áo này mặc lên người sẽ có hiệu quả như thế nào. . . . . .
Đến lúc cà thẻ tính tiền, lại nghe thấy cô bé ríu rít đằng sau. Cô bé đang nói chuyện với chàng trai bên cạnh, tôi không quay đầu lại, chỉ nghe được vài câu đơn giản, dường như anh bạn kia cũng là người ít nói. Bỗng nhiên lại liên tưởng đến bản thân và Cola, có phải hầu hết nam băng sơn kết đôi với nữ nói nhiều mới tương xứng?
Cô thu ngân đưa trả lại thẻ, tôi vừa cho vào ví tiền vừa cúi đầu đi ra ngoài.
Bên cạnh chợt thò ra một bàn tay trắng nõn, tôi ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là cô bé vừa rồi. Cô nhóc cười cười, nói: "Hi! Chiếc áo này, anh họ của em mặc vào rất đẹp, ánh mắt của chị thật tốt."
Tôi hơi lúng túng, trên mặt nở nụ cười không được tự nhiên, rồi từ từ quay đầu nhìn về phía chàng trai bên cạnh cô nhóc. Sau đó, sau đó liền không thể nào cười nổi nữa.
Cơ hồ là một giây kế tiếp, tôi liền xoay người bước nhanh rời đi.
Mặc kệ có mất lịch sự thế nào đi chăng nữa, tôi đều không có biện pháp kìm chế nỗi sợ hãi khi đột nhiên nhìn thấy gương mặt kia. Bốn năm rồi, thế nào cũng không nghĩ đến sẽ gặp lại cậu ta bằng phương thức này. Trong lúc đứng chờ thang máy tâm tình của tôi vẫn không thể ổn định, lẩn trốn như vậy đột nhiên cảm thấy bản thân mình rất tồi tệ.
Mặc kệ thế nào, cậu ta cũng vì tôi nên mới bị dính líu đến vụ việc kia. Tôi nên xin lỗi cậu ta mới phải, vừa rồi, có lẽ không nên chạy trốn như vậy. Hành động đó có lẽ khiến cho người ta rất đau đớn.
Chuông điện thoại di động chợt vang lên, tôi sợ hết hồn, cầm lên nhìn, khi thấy đó là Cola, liền thở phào nhẹ nhõm, con tim phập phồng lo lắng cũng dần dần bình ổn lại.
"Đã mua xong chưa? Tôi tới đón cậu nhé!".
"A, xong rồi, tôi đang chuẩn bị ——" cửa thang máy vừa mở ra, cả người liền bị một ngoại lực từ bên ngoài đẩy mạnh vào. Bên trong không có một bóng người, tôi va vào vách thang máy, cánh tay cũng cọ xát, cảm giác đau đớn ập tới. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu, đập vào mắt là ngũ quan âm trầm của Thẩm Lạp.
Trong điện thoại giọng nói của Cola đậm đà truyền đến: "Xảy ra chuyện gì vậy?".
Tôi không kịp trả lời, phải nói rằng. . . . . . Tôi bị dọa sợ đến không nói nổi một câu.
Thẩm Lạp chẳng khác nào tử thần đột nhiên xuất hiện, hai cánh tay khóa chặt hai bên người tôi, hoàn toàn giam cầm trước ngực cậu ta. Sau đó liền đưa tay cầm điện thoại di động của tôi, động tác hết sức chậm rãi liếc qua màn ảnh một cái, cuối cùng nhếch khóe môi trực tiếp cắt đứt, sau đó tắt máy. Cậu ta để điện thoại vào trong túi của tôi, rồi cúi đầu xuống nhìn, nụ cười kia không ngừng nở rộ, trong mắt lại dâng đầy lửa giận.
"Cô chạy cái gì?"
". . . . . ."
Hô hấp của tôi có chút rối loạn , không biết trả lời như thế nào, hành động vừa rồi quả thực có hơi quá đáng.
Thẩm Lạp cúi người nhìn tôi, chợt cười cười, tiếng cười rất rõ ràng, vang lên on gong bên tai tôi: "Hẹn Lâm Cẩn Nam ở đâu? Bãi đậu xe?". Cậu ta vừa hỏi vừa cúi đầu nhìn tôi chằm chằm : "Hai người đang ở cùng nhau?".
Các ngón tay của tôi nắm lại thật chặt, lấy hết dũng khí ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, dù có thế nào, ba chữ “thật xin lỗi” vẫn là tôi nợ cậu ấy .
Khuôn mặt này vãn còn phảng phất vẻ trẻ trung khi đó, làn da rám nắng, toàn thân toát ra hơi thở nam tính nồng đậm. Có lẽ là mấy năm này ở trong đó, nên thoạt nhìn cậu ta âm trầm bá đạo hơn rất nhiều. Ở trước mặt tôi giống như một vách tường lấp kín, muốn hít thở cũng thấy khó khăn.
"Cậu. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .", qua một lúc lâu tôi chỉ nói ra được một câu này.
Ánh mắt Thẩm Lạp khẽ động, càng sát lại gần. Mấy năm qua rồi, mà cậu ta vẫn không bỏ được thói xấu cau mày, đôi mày nhíu lại thật chặt trừng tôi, bàn tay đặt trên vách thang máy từ từ nắm lại thành quyền, cuối cùng trầm giọng hỏi: "Cô đây là đang sợ tôi?".
". . . . . . Ừm.", tôi khẽ đáp một tiếng. Tình huống như thế, đối mặt với con người như vậy, là một người bình thường cũng sẽ phải sợ hãi giống như tôi thôi.
Cậu ta chợt giơ tay lên khiến tôi sợ nhảy dựng, không kìm hãm được nghiêng người né sang một bên. Mãi không thấy Thẩm Lạp có động tĩnh gì, bàn tay cũng không hạ xuống như dự liệu, mà lại nhẹ nhàng vỗ lên trên đầu tôi. Tôi mở mắt ra, thấy Thẩm Lạp sờ sờ đầu của mình! Đây quả thực so với việc mở mắt ra thấy Trinh Tử(*) bò ra từ trong thang máy còn kinh hãi hơn!
Trinh Tử hay còn gọi là Sadako nhân vật ma nữ trong phim kinh dị The Ring.
"Tôi sẽ không đánh cô, lại càng không làm cô tổn thương, đừng sợ."
Giọng nói của cậu ta chợt trở nên dịu dàng, ánh mắt cũng từ trạng thái tức giận trở nên mềm mại. Tôi thật sự không thể nào tiếp nhận được biến chuyển bất ngờ này, còn có cái gì đáng sợ hơn việc một người vốn nên hận mình lại đột nhiên đối xử với mình ôn nhu hiếm có?
"Thẩm, Thẩm Lạp ——", tôi lo lắng tránh né bàn tay của cậu ta, cẩn thận dịch sang một bên, ". . . . . . Nếu không, cậu cứ đánh tôi đi?".
". . . . . ."
"Nếu cậu cảm thấy đánh một lần còn chưa đủ hả giận thì cậu có thể đánh hai lần, ba lần cũng được. . . . . . Nhưng khoảng cách nhớ lâu một chút, thí dụ như một năm đánh một lần, hoặc là hai năm một lần gì đó. Cơ thể tôi yếu ớt, nên thời gian khôi phục đoán chừng cũng tương đối dài ——"
Thẩm Lạp nắm cằm của tôi, ép buộc tôi ngẩng đầu lên nhìn mình. Cậu ta im lặng nhìn tôi, ánh mắt vô cùng. . . . . . phức tạp. Tôi thật sự không hiểu giờ phút này ánh mắt ấy rốt cuộc đại biểu cho cái gì. Không phải hận, cũng không phải là oán, hình như chỉ có tĩnh lặng không gợn sóng. Cậu ta chỉ trầm mặc nhìn thôi mà tôi đã thấy toàn thân nổi gai ốc, không kìm được mà rùng mình.
"Dịch Mộ Tranh ——"
Thẩm Lạp chợt lên tiếng, khóe môi cong lên nhìn tôi cười: "Cậu cảm thấy có lỗi với tôi sao?". Không đợi tôi trả lời, cậu ta đã nói tiếp: "Vậy không bằng, rời khỏi Lâm Cẩn Nam, ở bên tôi, thế nào?".
Tôi trừ khiếp sợ chỉ cũng chỉ có hoảng hốt, chẳng lẽ cậu ta nhất định phải dùng phương thức vụng về này để bắt tôi chuộc tội sao? Tôi vươn tay đẩy cậu ta ra, sống lưng thẳng tắp, trịnh trọng lắc đầu: "Không được, trừ việc này, cái gì tôi cũng có thể đồng ý với cậu. Nhưng rời khỏi cậu ấy, thật rất xin lỗi, tôi không làm được."
Thẩm Lạp dựa vào vách thang máy, khóe miệng tà tà nâng lên, cười đến quỷ dị: "Mới vừa rồi còn giống như Tiểu Bạch Thỏ đáng thương gặp phải sói xám lớn, sao mới nhắc tới Lâm Cẩn Nam lại như là đang cắn thuốc lắc vậy. Rốt cuộc cậu ta có cái gì tốt chứ?".
Tôi ngẩng đầu nhìn người thanh niên trước mặt, cầm chặt túi mua hàng trong tay, đáp: "Tóm lại tôi sẽ không đồng ý đâu, yêu cầu khác đều có thể suy tính, riêng cái này thì không được".
Thẩm Lạp bĩu môi, tỏ vẻ bất cần: "Không có thương lượng ở đây!"
Thang máy rất nhanh sẽ xuống đến lầu 1, Thẩm Lạp đè lại nút đóng cửa, không nhanh không chậm nói với tôi: "Nhớ, tôi sẽ không làm cô tổn thương, hãy suy nghĩ thật kỹ đề nghị của tôi, tôi sẽ còn đến tìm cô!".
Trong lòng tôi thấy buồn bực cực kỳ, không gian chật hẹp khiến tinh thần gần như chết đuối trong đó. Cửa thang máy vừa mở ra, tôi cơ hồ chạy trối chết. Mặc kệ Thẩm Lạp muốn thế nào, chỉ cần trong phạm vi mình có thể làm được, tôi đều sẽ nghĩ biện pháp bồi thường cho cậu ta, duy chỉ có việc này là không thể. Cola đợi lâu như vậy, tôi cũng không thể để cậu ấy chờ đợi thêm nữa.
Hơn nữa, cái gọi là tình yêu này giống như một loại thuốc phiện, một khi bắt đầu, liền không cách nào từ bỏ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...