Vẫn Còn Đó Những Truyền Thuyết Về Ta Trong Tu Chân Giới


"Kỉ kỉ, ngươi muốn làm gì? Sao ngươi dám đối xử với bản hệ thống như thế này hả?!"
Bé gà xanh rùng mình một cái, nhìn tên ác nhân giơ tay chuẩn bị tóm chặt lấy nó nhưng lại chẳng thể làm gì chỉ có thể gào thét trong ý thức đối phương.
Cảnh Nhạc nhìn chằm chằm nó một lúc sau mới chậm rãi nói: "Lam ngọc?"
Bị, bị phát hiện rồi...
Bé gà xanh vốn dĩ thấy chột dạ, nhưng lại mẫn cảm phát hiện ra thái độ cậu dịu dàng hơn chút, vì vậy nó lập tức từ trong lòng bàn tay nhảy dựng lên: "Hừ hừ! Ngươi còn không biết cảm tạ sao, nếu không có ta cứu, ngươi đã sớm hồn phi phách tán rồi!"
"Ngươi không những cướp Thanh khí của ta, còn cướp luôn cả vỏ trứng của ta! Ngươi ngươi ngươi, sao ngươi lại có thể xấu xa như vậy!"
Cảnh Nhạc: "Ồ.

Thì ra là ngọc lam chính là vỏ trứng của ngươi."
Bé gà xanh vênh mặt lên trời, hai cánh ôm quanh ngực, một cái chân gà nhịp nhàng dậm vào lòng bàn tay Cảnh Nhạc, làm ra vẻ "xem ta đối tốt với ngươi như vậy còn không mau đến quỳ dưới chân ta".
Cảnh Nhạc: "Vậy ngươi là gì?"
Bé gà xanh đang định nói, cậu lại bình tĩnh nói thêm: "Đừng nói ngươi là hệ thống,dạo này ta kiểm soát tay mình không tốt lắm."
Bé gà xanh rùng mình một cái: "Ta, ta là phượng hoàng xanh duy nhất trong trời đất này!"
Đồng tử Cảnh Nhạc co rụt lại, Lam Phượng? Thần thú thượng cổ?
Kiếp trước, Cảnh Nhạc đã đọc những ghi chép về Lam Phượng trên một tấm bia đá trong một bí cảnh trung cổ.

Người ta đồn rằng Lam Phượng không gì là không biết nhưng chưa từng có ai nhìn thấy, đến nay chỉ còn lại truyền thuyết về Lam Phượng thời kì thượng cổ.
Nhưng mà, Cảnh Nhạc nhìn lại bé gà xanh hèn nhát và ngu ngốc trong lòng bàn tay...
Thần thú thượng? Không gì không biết??
Nhìn thấy biểu hiện nghi ngờ rõ ràng của cậu, bé gà xanh cảm thấy bẽ mặt, đau lòng nói: "Ta thực sự là Lam Phượng! Kiếp nạn thượng cổ năm đó, tộ Lam Phượng ta vì sinh linh vạn vật mà hiến tế sinh mệnh bản thân, chỉ còn sót lại một quả trứng.

Ta vẫn luôn ấp trứng, gặp ngươi bị thiên lôi đánh chết nên đưa tay cứu giúp—chiếp chiếp chi!"
Cảnh Nhạc đột nhiên nắm chặt lòng bàn tay, nhìn thấy con gà nhỏ màu xanh đang giãy dụa muốn khóc, hắn dứt khoát nói: "Ngươi nói dối."
Bé gà xanh cứng đờ.
Cảnh Nhạc: "Khi ta bị hút vào lam ngọc, ta không phát hiện ra bất kì linh hồn nào, có nghĩa là lúc ấy ngươi gần như là một quả trứng chết.

Mà thần hồn của ta đã rót sinh khí vào cho ngươi một cơ hội được sinh ra.

Chính ta đã cứu ngươi."

Bé gà xanh ngừng vùng vẫy, đôi cánh của nó cụp xuống.
Cảnh Nhạc: "Cho ngươi nghĩ kỹ lại một lần, nói."
Chú gà xanh lắc tóc và nói sự thật một cách yếu ớt.
Thì ra lôi kiếp mà Cảnh Nhạc đưa tới cùng một loại với nguyên khí căn nguyên của đất trời, cũng chính là dưỡng chất để Lam Phương nở ra.

Lam Ngọc chỉ theo bản năng hấp thu sấm sét, hút cả thần hồn của Cảnh Nhạc vào chỉ là ngoài ý muốn.
Không ngờ trời xui đất khiến, linh hồn Cảnh Nhạc lại giúp Lam Phượng sinh một chút linh thức, đến tận lúc vừa nãy khi linh thức của Lam Phượng hoàn toàn phát triển, Cảnh Nhạc mới cảm nhận được.
Cảnh Nhạc: "Tuy rằng chỉ là ngoài ý muốn, nhưng nếu không có Lam Ngọc, ta đã chắc chắn hồn phi phách tán, có thể ghi lại công lao của ngươi."
Lam Phượng khóc ríu rít: "Ngươi rốt cuộc cũng thừa nhận!"
Cảnh Nhạc hiểu nhân quả, không muốn cùng Lam Phượng so đo nữa.

Rốt cuộc, Lam Phượng là nhờ cậu mà sống lại, cho nên tất nhiên sẽ cùng cậu có quan hệ nhân quả.
Cậu suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Vừa rồi ngươi hò hét vả mặt là sao? Hệ thống có ý gì?"
Mắt thấy uy hiếp đã được giải trừ, Lam Phượng tự hào ưỡn ngực lên, "Nếu ngươi biết đến Lam Phượng, ngươi chắc cũng biết một vài chuyện.

Ta đoán ngươi cũng nghe nói qua Lam Phượng sinh ra đã thấu hiểu vạn sự.

Hệ thống vả mặt là cách nói từ phần còn lại của một thế giới nhỏ, ngươi không biết cũng là chuyện bình thường."
Liếc mắt thấy Cảnh Nhạc nửa cười nửa không, nó lập tức thay đổi lời nói: "Nhưng ta còn chưa thành niên, ngươi đã dùng không ít thanh khí của ta, ngay cả vỏ trứng cũng bị ngươi chiếm mất."
Lam Phượng rưng rưng nước mắt: "Ta có thể là Lam Phượng tàn tật, cho nên, cho nên ta không biết nhiều như vậy, còn rất nhiều chỗ ý thức của ta rất mơ hồ..."
Cảnh Nhạc: "Rõ ràng là như vậy."
Lam Phượng: "..."
Cảnh Nhạc dùng đầu ngón tay chạm vào lớp lông tơ mềm mại của nó: "Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn, cho dù không hiểu chuyện gì, ta cũng sẽ đối xử tử tế với ngươi."
Nói xong, cậu đặt Lam Phượng xuống, nhắm mắt tu luyện.
Thứ cậu đang tu luyện là Thập Vũ Thương Minh Đại Pháp, bao gồm một bộ tâm pháp và kiếm pháp, là một loại công pháp Thiên giai.
Trong giới tu chân, công pháp được chia thành năm cấp Thiên Địa Huyền Hoàng Nhân, công pháp Thiên giai cực kỳ ít ỏi, chỉ cần không có gì ngoài ý muốn thì hầu như tất cả những người luyện công pháp Thiên giai đều có thể bước tới kỳ Độ Kiếp.
Ở kiếp trước, Cảnh Nhạc là Thủy hệ đơn linh căn, rất thích hợp luyện bộ công pháp này.

Khi đã thành công có thể tùy ý điều khiển nước mà không cần học loại Thủy thuật nào khác.
Tuy nhiên, công pháp mà năm đó Cảnh Nhạc lấy được không đầy đủ, trải qua hàng nghìn năm, cậu dựa vào chính thiên phú của mình mà dần hoàn thiện nó.


Cho đến lần cuối cùng tu bổ nó cậu mới lình ngộ ra nguyên lý cơ bản thì chẳng hiểu vì sao bị lôi kiếp đánh chết.
Cảnh Nhạc thuần thục thúc giục tâm pháp, thấy trong thần thức trôi nổi những đốm sáng màu vàng kim, xanh, lam, đỏ, vàng tương ứng với năm thuộc tính kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.
Người tu chân có linh căn càng thuần khiết thì cảm ứng linh lực cùng thuộc tính càng mạnh, đồng thời càng dễ dàng hấp thu linh lực.
Chỉ thấy những đốm sáng màu lam đang dần đến gần Cảnh Nhạc, chạm vào làn da của anh ấy một cách ngập ngừng, rồi hào hứng nhảy vào.
Trong một nhịp thở thôi, Cảnh Nhạc đã dẫn khi nhập thể thành công và bước vào kỳ Luyện Khí.
Thủy linh khí thuần tịnh theo lỗ chân lông chui vào trong kinh mạch, thông qua tuần hoàn chạy một vòng lớn sau đó hóa thành một sợi tơ mảnh lưu lại trong đan điền.
"Hả?"
Khi Cảnh Nhạc dùng thần thức kiểm tra lại phát hiện sợi tơ xanh kia ánh sáng bạc mờ nhạt.

Dưới tình huống bình thường, đơn linh căn sẽ chỉ có một màu, Trong tình huống bình thường, linh khí do một gốc linh khí hít vào sẽ chỉ có một màu, chẳng lẽ đã sinh ra biến dị?
Cảnh Nhạc duỗi một ngón tay ra, trên đầu ngón tay ngưng tụ một thủy cầu, xung quanh làn nước trong vắt có một tia sấm sét.
Hệ Lôi? Chẳng lẽ là do cậu phải chịu Cửu Thiên Lôi Kiếp?
Cậu vừa động suy nghĩ, lôi quang lại tách ra khỏi mặt nước.
Cảnh Nhạc ngạc nhiên nhận ra rằng bây giờ mình không chỉ có thể điều khiển sức mạnh của nước và sấm sét một cách riêng biệt, mà còn có thể hợp nhất cả hai, còn vui hơn cả khi cậu có được Toàn linh thế.
"Ái chà, ngươi mở được phần thưởng lớn nha!" Lam Phượng đang ngồi bên cạnh Cảnh Nhạc đang vò đầu bứt tóc, đột nhiên nói.
"Phẩn thưởng?"
"Là bàn tay vàng!" Lam Phượng thấy Cảnh Nhạc vẫn không hiểu, đành nói: "Ý của ta là ngươi thật may mắn."
"Cám ơn." Cảnh Nhạc sờ sờ đầu gà, Lam Phượng sững sờ, sau đó ngửa đầu lên đến mức suýt nữa gãy cổ.
Sáng hôm sau, Cảnh Nhạc bước ra khỏi phòng, tinh thần sảng khoái, tu luyện suốt đêm, hiện tại linh lực tinh luyện trong đan điền dày như sợi tóc.
Vì Cảnh Nhạc luôn dùng thần thức che giấu tu vi, lão Lưu không thấy có gì không ổn, đưa cho Cảnh Nhạc một bộ quần áo nói: "Sửa lại từ quần áo cũ, trước mắt cứ mặc tạm đã.

"
Sau đó, lão nhìn thấy Lam Phượng trên vai Cảnh Nhạc, "Đâu ra con gà con thế này, lông còn là mà xanh nữa?"
Lan Phong ngạo nghễ quay đầu, nhìn thẳng vào Cảnh Nhạc, chờ cậu tự giới thiệu.
Cảnh Nhạc: "Hôm qua con gà rừng hoang này bay vào, nhất định cứ quấn lấy tôi."
Lam Phượng:???
Tiểu Thạch Đầu đang bị lão Lưu ôm trong lòng, tò mò nhìn Lam Phượng, nhẹ giọng nói: "Đại ca ca, con gà này có tên sao?"

"Gọi là Chiếp Chiếp hay Kỉ Kỉ đi." Cảnh Nhạc thản nhiên nói, dù sao cậu vẫn luôn nghe nó kêu như vậy.
Không ngờ lại nhận được sự phản kháng quyết liệt của Lam Phượng, mặc dù chưa mọc đủ lông nhưng nó vẫn khua đôi cánh nhỏ lông nhung mềm mại bay lên đỉnh đầu Cảnh Nhạc, dùng móng vuốt cào vào tóc cậu rồi hét lên trong ý thức Cảnh Nhạc nói: "Ta không muốn bị gọi là Kê Kê! "
Trong một số thế giới, kê kê có nghĩa là...!như vậy!
Cảnh Nhạc nắm nó xuống, nhoẻn miệng cười: "Đã quyết định rồi, tên là Kỉ Kỉ."
Lam Phượng: "..."
Lão Lưu đưa hai người và một "gà" đến trấn Tiểu Nhật, trả liền hai lượng bạc phí vào thành, đấy là do Tiểu Thạch Đầu còn nhỏ nên không tính.
Chợ trong trấn khác hoàn toàn với ngoài trấn, khá phồn hoa.

Cảnh Nhạc đi quanh thấy rằng chỉ có hiệu thuốc ở trấn Tiểu Nhật có bán thuốc thảo dược, còn lại các quầy hàng đều bán đan dược.
Cậu nhờ lão Lưu chi tiền mua một ít đan dược kỳ Luyện Thể để nghiên cứu, nhưng không ngờ những đan dược này công hiệu cực kỳ kém, ở kiếp trước chỉ có thể là phế đan.
Cảnh Nhạc càng ngày càng nghi ngờ văn minh tu chân vạn năm trước đã bị phá vỡ, cậu mặc kệ lão Lưu đang đầy mặt tiếc nuối, bảo lãomua thêm mấy viên đan dược, sau khi quan sát, cậu dần dần ý thức được một chuyện.
Vì vậy, cậu tìm một cửa hàng luyện khí để bán những thứ còn lại của con sói sa mạc sau đó mua một lò luyện đan.
Lão Lưu kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ cậu có thể luyện đan?"
Cảnh Nhạc: "Tôi hiểu được một chút."
Cậu không nói chi tiết với lão Lưu, mà chỉ hỏi ông chỗ thường hái thảo dược, rồi nói: "Ngày mai chúng ta sẽ lên núi sau hái một ít thảo dược.

Bây giờ tôi phải đi hiệu sách.

Ông có thể đưa Tiểu Thạch Đầu đi chơi.

"
"Ngươi muốn biết gì thì hỏi ta." Lam Phượng hớn hở nói trong ý thức của Cảnh Nhạc.
"Ngươi biết vạn năm này đã xảy ra chuyện gì không?"
Lam Phượng: "Hừ, ta có chút ấn tượng......!Bầu trời đỏ máu, trên mặt đất có rất nhiều thi thể, hai đại lục đang tan rã..."
"Được rồi, ngươi im đi."
"..."
Tuy nhiên, khi Cảnh Nhạc tìm thấy cuốn "Đại cương lịch sử vạn năm", cậu mới biết Lam Phượng không sai.
Hóa ra quy luật của trời đất đã hỗn loạn từ tám nghìn năm trước, vì cướp đoạt cơ duyên, yêu giới cùng nhân giới xảy ra đại chiến.

Cuối cùng, đại năng nhân giới một kiếm chém chết yêu thánh, rồi thiết lập lại kết giới, đem yêu tộc giam cầm lại ở yêu sơn.
Nhưng sau trận chiến này, trời và đất tách ra.

Không chỉ hai lục địa mà loài người sinh sống bị tan rã thành bảy, mà lưỡng cực trở thành bảy phương giới như hiện nay.


Rất nhiều tộc lớn ngã xuống, tông môn truyền thừa khó khăn, văn minh tu chân giới sụp đổ.
Mà tông môn có thể truyền thừa qua vạn năm đến nay chỉ có Hàn Vân Tông cùng Vạn Minh Kiếm Tông thuộc chính đạo, Quỷ Phục Tông thuộc ma đạo, Tam Giới Tự của phật môn cùng Long Điện của long.

Nếu không có ba tông môn, một chùa, một điện kia, có lẽ văn minh tu chân giới thật sự đã kết thúc.
Cảnh Nhạc trong lòng thầm than, cậu chưa từng nghĩ tới hai ngàn năm sau khi chết sẽ xảy ra biến cố lớn như vậy, mà Hàn Vân Tông vẫn được truyền lại một cách ngoan cường.
Chẳng trách khi hôm qua tu luyện, hắn đã cảm giác được linh lực của thiên địa dồi dào hơn vạn năm trước, thì ra là do trải qua quá trinh đập đi dựng lại, nhân giới đã có được tám nghìn năm nghỉ ngơi lấy lại sức.
"Ấy? Có thật nhiều cơ hôi vả mặt!" Lam Phượng trên đầu Cảnh Nhạc nói.
"Hửm?"
Lam Phượng phấn khích nói: "Rất nhiều sách cổ và bí pháp đã bị thất lạc, một số thứ rất quý giá bọn họ cũng không biết dùng làm gì, có khi còn nhầm tưởng là đồ phế thải.

Nhưng có ngươi biết, ta biết, những thứ này là thứ cơ bản để cho vả mặt nâng cấp.
"Ngươi nghĩ xem, ngươi đến cửa hàng để mua thứ rẻ nhất, và chủ quán cười ngươi là kẻ nghèo hèn, ngươi lại cười xấu xa nói ấy là thứ rất có giá trị làm chói mù mắt người khác và khiến chủ quán hối hận muốn chết.
"Cậu lại nghĩ xem, cậu cầm một cây linh thảo để luyện đan, nhưng người khác cho rằng ấy là cỏ dại, cười nhạo ngươi ngu dốt, nhưng ngươi luyện ra một viên thuốc thượng hạng, biến bọn họ thành đám ngốc.

Kỉ kỉ kỉ, mong thấy quá đi mất!"
Cảnh Nhạc gấp sách lại, không nhanh không chậm nói: "Ngươi lắm trò như vậy cũng là kiến ​​thức từ phần còn lại của thế giới nhỏ?"
"Hừ! Mấy cái tiểu thuyết tu chân kia đều viết như vậy.

Ta thích nhất là kịch bản giả heo ăn hổ!" Lam Phượng đáp lời, bỗng nhiên phát hiện một cuốn sách liền vỗ mạnh đùi gà một cái: "A! Ở đây cũng có! Xem này! "
Cảnh Nhạc chăm chú nhìn, liền thấy một bộ sách được đặt ở vị trí nổi bật trên giá, có tên "Ghi chép tu luyện của Cảnh Nguyên đạo tổ."
Cảnh Nhạc:???
Tác giả có điều muốn nói:
Tiểu kịch trường hôm nay:
"Ghi chép tu luyện của Cảnh Nguyên Đạo Tổ"
Cách đây rất lâu, một đứa bé tên là Cảnh Nguyên được sinh ra.

Khi hắn sinh ra, bầu trời đầy những tia sáng rực rỡ, gà bay chó sủa ầm ĩ trong làng, thậm chí cả ông già trong bán kính mười dặm cũng mọc răng và tóc đen trở lại.
Như vậy cho thấy Cảnh Nguyên không phải người thường.
Hắn quả thực rất khác thường, hắn nói được khi vừa lọt lòng mẹ, câu đầu tiên hắn nói là: "Ta là Cảnh Nguyên, ta muốn tu luyện trường sinh bất tử."
Khi mới một tuổi, hắn Luyện Thể thành công, có thể nâng được tảng đá ngàn cân, khi lên ba tuổi, danh tiếng của hắn đã lan khắp thế giới, khi hắn năm tuổi, vô số đại sư bầm dập vì tranh giành hắn làm đồ đệ của mình.
Cảnh Nhạc ném cuốn sách: Viết cái gì vậy trời?!
- -
Dòng thời gian: Thời Thượng cổ - Trung cổ - Hậu cổ đại - thời đại kiếp trước của Cảnh Nhạc - bây giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui