Vân Cơ

Thượng Quan Duệ Dịch yêu thương mà hôn khẽ lên má nàng, môi nàng… Kì Nhi ngủ rất say, không có dấu hiệu tỉnh lại.

Hắn biết nàng một ngày một đêm không ngủ, chắc là mệt chết được. Lại trải qua một trận triền miên, chắc chắn nàng mệt chết rồi.

Hắn không hối hận vì đã giữ lấy cơ thể trong sáng hoàn mỹ của nàng, nàng nhất định là người của hắn. Mặc kệ nàng là Tinh Nhi hay là Bạch Vân phu nhân cũng được, nàng đều là của hắn .

Nhìn nàng ngủ hồn nhiên như trẻ con, hắn cảm thấy rất thỏa mãn, kiếp này chỉ muốn ôm lấy nàng như vậy, che chở nàng, cùng nhau vượt qua cả đời này.

Người trong lòng khẽ động đậy một chút, càng dựa vào lòng hắn, tìm một tư thế thoải mái rồi lại ngủ tiếp.

Hắn ôm chặt nàng vào trong ngực, thân thể có chút cứng ngắc. Lại muốn nàng nữa, nhưng nàng ngủ say như vậy, ngon như vậy, sao hắn nỡ đánh thức nàng đây?

Để cho nàng ngủ thoải mái một chút, cũng thật khổ chính mình.


Nhẹ ôm lấy nàng, dần dần hắn cũng chìm vào mộng đẹp.

Đợi khi hắn tỉnh lại đã là chạng vạng, mà nàng còn đang ngủ. Nhìn nàng ngủ say sưa, hắn cũng không làm phiền nàng nữa! Hắn đắp lại chăn cho nàng, đứng dậy mặc quần áo vào, in một nụ hôn lên môi nàng rồi lặng lẽ xoay người bước đi.

Buổi tối, tỳ nữ tiến vào xem nàng đã tỉnh hay chưa. Thấy nàng còn đang ngủ liền không làm phiền nàng, nhẹ nhàng lui ra ngoài.

…………………

“Thế nào? Không phải đã nghỉ ngơi đủ rồi sao? Sao bộ dáng còn không yên lòng như thế?” Hoàng đế quan tâm nhìn Thượng Quan Duệ Dịch.

Rốt cuộc hắn sao vậy? Hôm qua còn thấy hắn thối mặt ra, sao hôm nay lại thay đổi hẳn vậy? Mặt mày hớn hở, dường như còn coi vua một nước như hắn không tồn tại mà chìm vào trong suy tư. Bắt được Lộc vương gia mà vui như vậy sao? Hay là tìm được ý trung nhân của hắn?

“Ngài quen biết Bạch Vân phu nhân của Vân Uyển Uyển sao?” Hắn đột nhiên hỏi hoàng đế như vậy. Nếu đã không thể biết hắn và Tinh Nhi có quan hệ gì, rõ ràng là trực tiếp hỏi hắn thì hơn. Với giao tình nhiều năm giữa hắn và hoàng đế, chắc là hắn sẽ không giấu diếm mới phải.

Bị hắn hỏi như vậy, trong lòng hoàng đế cả kinh, nhưng mặt ngoài vẫn không biểu hiện gì.

“Sao vậy? Vì sao đột nhiên hỏi trẫm vấn đề này?” Sẽ không bị hắn phát hiện cái gì chứ?

“Cũng không có gì, chỉ là có chút tò mò với lời đồn đãi bên ngoài thôi.” Bề ngoài thì nói rất nhẹ nhàng, thật ra hắn quan tâm gần chết. Hắn thật sự rất muốn biết hoàng thượng vàTinh Nhi có quan hệ gì?

“Lời đồn thì có thể tin được mấy phần? Không thể tưởng tượng được ngươi cũng sẽ có hứng thú với những tin tức giả dối này.” Ý của hoàng đế rất rõ ràng là đang phủ định lời đồn của bên ngoài. Cho dù tin tức này là muội muội Kì Nhi đáng yêu của hắn tung ra, nhưng nếu hắn thừa nhận, chắc chắn sẽ bị Kì Nhi cằn nhằn chết mất. Miệng của nàng quá lợi hại, hắn chịu không nổi.


“Đúng rồi, có phải là ngươi đã tìm được cô gái trong lòng?” Nhìn dáng vẻ của hắn, hẳn là vì nữ nhân, có chút giống với tên kia (chỉ anh Lệ Tĩnh ý) vào năm ngoái.

“Ừ.” Không biết nàng tỉnh hay chưa? Hắn hy vọng nàng vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy hắn. Tên hoàng đế này nói nhiều như vậy, bây giờ hắn chỉ muốn nhanh chóng trở về với nàng.

“Không phải ngươi và nàng ta… đã xảy ra da thịt thân mật chứ?” Giống như một con mèo ăn trộm được cá, vẻ sáng rực hạnh phúc trên mặt hắn làm cho hắn nhìn đến chói mắt.

“Ừ.” Lúc này ngay cả ánh mắt của Thượng Quan Duệ Dịch cũng trở nên dịu dàng.

Hoàng đế thở dài. “Tốt nhất là ngươi đừng để cho Lệ Tĩnh nhìn thấy bộ dáng hiện tại của ngươi, coi chừng hắn mất hứng.” Người trong lòng của người ta còn chưa tìm được, hắn lại dám khoe khoang hạnh phúc của mình một cách trắng trợn như thế.

“Hắn còn chưa tìm được nàng ta sao?” Thượng Quan Duệ Dịch đột nhiên tắt nụ cười, có chút cảm khái mà hỏi.

“Ừ, tìm được thì tốt rồi, nhìn bộ dáng như luôn mang mặt nạ của hắn, ta có chút không đành lòng.” Vừa nghĩ đến bạn tốt, bọn họ không hẹn mà cùng thở dài.

“Cá tính vốn đã lãnh đạm rồi nay còn trở nên lạnh lùng hơn. Xem ra ngoại trừ nàng ta, không ai có thể khiến cho hắn tươi cười.” Mỗi lần nhìn thấy Lệ Tĩnh, hắn đều mang khuôn mặt lạnh. Nếu không phải biết chuyện trước kia của hắn, hắn sẽ nghi ngờ có phải nợ Lệ Tĩnh cái gì hay không?


“Thật ra gần đây hắn tốt hơn nhiều rồi, ít nhất hắn cũng luôn vui vẻ hòa nhã với Tinh Nhi.” Thậm chí hắn còn vì thế mà ghen không ít. Nếu không phải hắn nói với mình chỉ coi Tinh Nhi như muội muội, nói không chừng có lẽ hắn sẽ chết đuối trong bình dấm chua mất!

“A! Người trong lòng của ngươi?” Đối với chuyện này, hắn cũng không cảm thấy hứng thú lắm.

Vốn muốn gả Kì Nhi cho hắn, xem tình hình này là không thể được rồi. Mất đi một người hữu tình, không biết khi nào mới có thể tìm được một người xứng đôi với Kì Nhi? Người có thể chịu được tính cách quái dị của nàng ít cáng thêm ít, Lệ Tĩnh lại nhất định yêu cô nương kia, thật là… Phải tới khi nào hắn mới có thể buông trọng trách đây? Phụ hoàng ơi, bảo bối mà người để lại thật đúng là phiền phức mà.

“Ừ, Tinh Nhi rất đặc biệt, Lệ Tĩnh yêu thương nàng giống như muội muội vậy.” Tính cách của nàng rất giống với cô nương kia, có lẽ là điều này làm cho hắn nảy sinh cảm thân thiết!

“Lần khác cho trẫm trông gặp một chút.” Cô gái đặc biệt? Kì Nhi nhà hắn cũng rất đặc biệt, đặc biệt đến nỗi làm hắn đau đầu, nhưng vẫn chưa thấy nàng tìm được thứ gì tốt.

“Ừ.”

Trong lòng hai người đều nghĩ đến một cô gái, mà cô gái này thật khéo là cùng một người. Nhưng… phải tới khi nào bọn họ mới có thể phát hiện đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui