“Phu nhân.” Tĩnh Nhi chậm rãi đi tới, mãi cho tới khi đến bên người Kì Nhi, nàng mới thấy một nam tử khác đang ngồi đó.
“Ô, đây không phải Thượng Quan công tử sao? Sao ngài có thể ở chỗ này?” Vẻ mặt Tĩnh Nhi nghi hoặc. Nàng nhớ cái đình này không cho phép khách tiến vào, huống chi là bị liệt vào danh sách bị cự tuyệt như hắn.
“Thế nào, hôm nay không có ai muốn nghe ngươi ca hát đánh đàn sao?” Kì Nhi mỉm cười nhìn Tĩnh Nhi, ngồi xuống chiếc ghế cách xa Thượng Quan Duệ Dịch nhất.
“Có, nhưng mà…” Tĩnh Nhi ngượng ngùng nhìn nàng, lại nhìn Thượng Quan Duệ Dịch. Có người ngoài ở đây, nàng không dám nói ra.
“Sao thế? Nhìn dáng vẻ của ngươi không giống như trong mình không khỏe.” Nhất định có nguyên nhân khác.
“Chuyện này… Bởi vì…” Loại chuyện này bảo nàng làm sao nói ra đây chứ!
“Tĩnh Nhi cô nương, có chuyện gì cứ nói, đừng ngại, coi như tại hạ không tồn tại là được.” Thượng Quan Duệ Dịch mỉm cười nhìn nàng, khuôn mặt tuấn tú mê người làm cho mặt nàng càng đỏ.
“Tĩnh Nhi, nói mau.” Trong giọng nói của Kì Nhi có vẻ không kiên nhẫn, rất có ý cảnh cáo.
“Người ta…. Hôm qua ăn mấy miếng khoai…” Nàng còn chưa tới kịp nói xong, đã truyền đến một âm thanh rất nhỏ. “Xì” một tiếng. Tĩnh Nhi ngượng ngùng cười.
“Tĩnh Nhi, làm phiền ngươi sau này trước khi muốn đánh rắm thì nói một tiếng, được không?” Kì Nhi dùng tay áo phất phất. Chỉ cần nghe thấy có người đánh rắm thì nàng nhất định sẽ vô tình quạt quạt.
“Không kịp thông báo thì nó đã tự đi ra.” Vẻ mặt Tĩnh Nhi vô tội, làm như không phải lỗi của nàng.
“Đừng nói là ngươi vừa mới đán rắm trước mặt khách nha?” Ngẫm lại cũng có thể là như thế lắm, nhìn bộ dáng của nàng, lại bị nàng đoán đúng rồi. “Ngươi bị đuổi hay là tự mình đi ra ?”
“Khách không biết, là chính con tự rời đi rời đi.” Sao nàng dám làm vậy, cũng không muốn bị ghẻ lạnh mãi mãi.
“Như vậy hôm nay ngươi muốn nghỉ ngơi.” Bình thường, nam nhân không thể tin nổi mỹ nữ cũng sẽ đánh rắm. Cho dù đó là chính là một hiện tượng rất bình thường, nhưng bọn họ vẫn không tiếp nhận được.
“Dạ.” Tĩnh Nhi trả lời rất nhỏ, bởi vì nàng thường xin nghỉ phép.
“Thật ra…” Thượng Quan Duệ Dịch – kẻ vẫn bị hai cô gái này coi thành người vô hình bỗng mở miệng. “Đánh rắm là chuyện rất bình thường. Điều này chứng tỏ Tĩnh Nhi cô nương khỏe mạnh.”
Lời của hắn làm Tĩnh Nhi nở gan nở ruột, hai mắt nhìn hắn tràn đầy vẻ sùng bái.
“Thượng Quan công tử thật tốt, đáng tiếc Tĩnh Nhi không thể tiếp đón ngài.” Nàng liếc mắt nhìn phu nhân, cũng không biết là vì chuyện gì, sao có thể cự tuyệt một người khách tốt như Thượng Quan công tử chứ?
“Đúng vậy! Thật sự là đáng tiếc.” Thượng Quan Duệ Dịch lắc đầu thở dài, hùa theo lời của Tĩnh Nhi.
Kì Nhi nhướng mày, nghi ngờ nhìn bọn họ. Lẽ nào bọn họ vừa ý lẫn nhau? Thượng Quan Duệ Dịch này thật sự là rất bay bướm, gặp ai thì yêu người đó. Hắn đã quên Vân Tinh và Kì Nhi rồi sao?
“Nếu các ngươi vừa ý lẫn nhau, phu nhân ta có thể thành toàn cho các ngươi.” Nàng cười lạnh chế nhạo một chút. Thật may mắn, nàng vẫn chưa giao trái tim của mình ra, bây giờ nàng đã nhìn rõ hắn.
Hình như phu nhân mất hứng… “Phu nhân, đừng đùa với Tĩnh Nhi, sao Tĩnh Nhi lại xứng với Thượng Quan công tử. Hơn nữa, Tĩnh Nhi còn muốn ở lại bên cạnh phu nhân!” Thiếu chút nữa nàng đã quên, Thượng Quan công tử này là người bị Vân Uyển Uyển cự tuyệt. Như vậy phu nhân rất ghét hắn, nàng vẫn cứ cách xa hắn thì mới an toàn.
“Quả thật là không xứng, điều kiện Tĩnh Nhi rất tốt, há có thể tùy tiện kết hợp với con mèo, con chó!”
Vài câu nói vừa mờ ám vừa rõ ràng này làm cho trong lòng Tĩnh Nhi vui vẻ, lại áy náy mà nhìn Thượng Quan Duệ Dịch.
Thực xin lỗi, Thượng Quan công tử. Ở trong lòng của phu nhân, các nàng mãi mãi là tốt nhất, không thể đánh đồng với con mèo, con chó như hắn.
Thượng Quan Duệ Dịch chỉ cười mà không đáp. Bản lĩnh tổn thương người của Bạch Vân phu nhân này cũng rất cao, tương đương với Tinh Nhi.
“Được rồi, ngươi đi nghỉ ngơi trước đi, tiện thể gọi hai tên hộ vệ lại đây.” Kì Nhi ngoài cười nhưng trong không cười mà liếc Thượng Quan Duệ Dịch.
“Kêu hộ vệ làm gì?” Hộ vệ ở phía trước, nàng lại phải qua đó mới kêu được, rất phiền phức.
Kì Nhi nhàn nhã hớp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Quét rác.”
“Rác là…” Tĩnh Nhi nhìn về phía Thượng Quan Duệ Dịch. Ý của phu nhân chắc là muốn xử lý hắn, không biết Thượng Quan công tử có thoát được không?
“Ta đi là được, có điều ta sẽ không bỏ qua .” Sự trả thù của hắn lúc này mới bắt đầu.
Nhìn bóng hắn biến mất, Kì Nhi lâm vào trầm tư.
Vì chuyện của Lộc vương gia, bây giờ nàng không thể đếm xỉa tới hắn. Có phải muốn cho hắn cũng không đếm xỉa tới nàng thì hắn phải bận bịu việc khác hay không?
“Phu nhân, Thượng Quan công tử muốn làm gì?” Tĩnh Nhi tò mò hỏi. Có phải hắn coi trọng cô nương nào đó nên đặc biệt đến cầu xin phu nhân hay không?
“Tiến hành trả thù ta.” Đơn giản rõ ràng, để cho nàng biết cũng không sao.
“Cái gì? Điều này sao được?” Thượng Quan công tử này cũng quá to gan! “Phu nhân, bây giờ phải làm sao đây? Lỡ như Thượng Quan công tử lại đến…”
Tĩnh Nhi lo lắng nhìn nàng, trong lòng sốt ruột muốn chết.
“Phái thêm người tuần tra là được rồi. Mặt khác…” Một ý tưởng chậm rãi hình thành trong đầu nàng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...