Vân Cơ

Trong khu nhà riêng của chủ nhân Vân Uyển Uyển, một cô gái thanh tú hoạt bát đang nhàn nhã ngồi dựa vào gốc cây, làm bạn với ánh nắng ấm áp, gió thu nhẹ nhàng, tiếng chim hót êm tai cùng hoa cỏ đang đón gió, tạo thành một hình ảnh tuyệt mỹ như thơ như họa.

Có tiếng bước chân không thức thời làm nhiễu loạn cả sự yên tĩnh này.

Kì Nhi hé đôi mắt đẹp đang mơ màng ra, nghiêng đầu nhìn về phía người đi tới. Vừa nhìn thấy, mắt đẹp mơ màng ập tức trợn tròn. Woa! Này không phải tên giặc phản quốc Lộc vương gia sao?

“Cô nương rất lạ mặt? Nàng là người mới sao?” Lộc vương gia tham lam háo sắc, nhìn vị mỹ nữ khí chất xuất trần trước mắt này không chớp. Bộ móng sói đáng ghét kia cũng không quên vươn về phía da thịt trắng nõn mềm mại của nàng.

Kì Nhi lập tức nhảy dựng lên muốn tránh xa hắn nhưng đã không kịp. Cánh tay phải truyền đến một trận đau đớn làm cho nàng không vui mà chau đôi mày liễu cao quý lại.

“Buông tay ra.” Kí thế uy nghiêm cao quý tôn thêm vẻ lạnh lùng của nàng giống như một vị thần không thể xâm phạm.

Lộc vương gia không khỏi sửng sốt một chút, bất giác thả lỏng tay.


Hắn vừa buông tay, Kì Nhi lập tức lui lại mấy bước, đôi mắt đẹp nhìn thẳng vào hắn đề phòng.

“Cô nương, nàng đừng sợ, bổn vương sẽ không tổn thương nàng.” Ánh mắt mê đắm của Lộc vương gia vẫn không rời khỏi người nàng, vẻ mặt thèm nhỏ dãi cho thấy rõ ràng hắn có ý nghĩ không an phận với nàng.

Kì Nhi lạnh lùng nhìn hắn, không vui mà hừ một tiếng. “Ngươi không biết nơi này không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào sao?”

“Cái này…” Đương nhiên là hắn biết, nhưng hắn đường đường là một vương gia, là hoàng đế tương lai, hắn còn sợ nàng sao?

Kì Nhi xoay người muốn đi gọi người, lại bị hắn cản lại.

“Cô nương, chậm đã.”

Kì Nhi lại vội vàng lùi lại mấy bước, đôi mắt lạnh như băng bắn ra ánh nhìn sắc bén. “Tránh ra.”

“Cô nương…” Lộc vương gia không sợ chết mà vươn móng sói về phía nàng, còn chưa đụng tới nàng liền lập tức lui về để thoát khỏi hai cây phi đao đang phóng vút tới.

“Là ai to gan như vậy, dám đánh lén ta!” Lộc vương gia tức giận xoay người nhìn về phía phi đao phóng ra, chỉ thấy một bóng đen thối lui đến sau cổng vòm. Hắn bước đến gần phía bóng đen kia, nhưng không nhìn thấy gì cả, trong lòng giật mình, xoay người lại thì đã không thấy cô nương xinh đẹp kia.

……………………

Kì Nhi hóa trang thành hình dáng của Bạch Vân phu nhân, ngồi ở trong đình nghỉ ngơi. Vừa rồi tốn không ít nước miếng, bây giờ nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút, uống thêm chút nước trà bù lại, miễn cho lát nữa chết khát ở đại sảnh.


Cái đình này chuyên dành cho các cô nương nghỉ ngơi tán gẫu cho nên không có người ngoài đến quấy nhiễu, nàng có thể yên tâm mà nghỉ ngơi, cho dù có nằm bò lên trên bàn, cũng không có người nhìn thấy… Bỗng dưng, tim của nàng đập mạnh, có người đứng ở phía sau nàng! Không thể là tên háo sắc Lộc vương gia kia, nàng đã cho người tăng cường phòng hộ trong này, hắn không thể có cơ hội đi vào chỗ này. Mà bây giờ là ban ngày ban mặt , chắc chắn không phải là “thứ gì đó”, như vậy chắc là cô nương hoặc là người hầu.

Vừa nghĩ như vậy, nàng yên tâm chậm rãi xoay người, chậm rãi ngẩng đầu. Nàng nhìn thấy một mảnh quần áo, sau đó là cổ, rõ ràng là nam nhân. Nhưng người hầu lại ăn mặc xa hoa như vậy sao? Lại nhìn lên phía trên… Hắn, hắn…

“Phu nhân, đã lâu không gặp, gần đây khỏe không?” Thượng Quan Duệ Dịch mỉm cười cúi đầu nhìn nàng.

Ở trong mắt nàng, nụ cười của hắn thật đáng sợ, thật gian tà, còn là lạ!

“Đừng nói là phu nhân đã quên lần gặp trước của chúng ta.” Hắn nhìn nàng cười gian tà, cả người phát ra áp lực bức người.

Lần trước… Nàng đột nhiên nhảy dựng lên, cách xa hắn ra. Đương nhiên nàng nhớ rõ, nàng cho người đấm hắn mấy đấm, sau đó cởi sạch quần áo của hắn, quăng vào chuồng heo.

“Ngươi đến báo thù?” Ngẫm lại thì cũng chỉ có khả năng này. Hắn cũng không biết nàng là Vân Tinh và Kì Nhi ở Giang Tô.

“Thì ra phu nhân còn nhớ rõ.” Hắn còn sợ nàng đã quên mất!


“Ngươi vào bằng cách nào?” Rõ ràng nàng đã hạ lệnh không cho phép hắn bước vào mà! Hơn nữa ngôi đình này là nơi ngay cả khách cũng không thể vào được. Từ trong ra ngoài đều có không ít hộ vệ canh phòng, sao hắn có thể đi vào nơi này?

“Không có người cản lại, đương nhiên là vào được.” Hắn nói rất nhẹ nhàng thoải mái, nhàn nhã ngồi vào chiếc ghế mà nàng vừa mới ngồi.

“Không có người cản lại? Sao có thể… Ngươi trèo tường vào!” Mỗi cửa đều có người trông coi, nàng không tin thật sự không có người ngăn cản. Chắc chắn là hắn từ bên kia tường nhảy vào, nhưng tường cao đến bảy trượng(*) lận nha!

“Phu nhân thật thông minh, nhanh như vậy đã đoán ra.” Hắn cũng không phản bác, đúng là hắn trèo tường vào, chỉ vì hắn đã bị Vân Uyển Uyển liệt vào danh sách bị cự tuyệt. Hắn trả bao nhiêu bạc cũng không vào được, mà vì “đáp trả” sự vũ nhục nàng đã làm với hắn, cũng muốn lột trần mặt nạ của nàng, đương nhiên hắn phải nghĩ cách đi vào tìm nàng.

…………………………………..

(*) Trượng: 1 trượng bằng 10 thước, 1 thước bằng 1/3 mét –> 7 trượng khoảng hơn 2,3m


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui