Vạn Cổ Truyện
Nói xong câu đấy thì tiểu tử kia quay lưng chạy về phía dược đường luôn, còn Minh Triết hắn cũng không ngu gì mà ở lại vì bây giờ hắn còn công pháp cần phải tu luyện nữa thế nên hắn không muốn mất thì giờ ở đây để giải quyết với cái rắc rối này làm gì.
Đến tên của hắn tiểu tử kia còn không biết vậy thì hắn cũng chẳng phải lo lắng những rắc rối mà vị tỷ của tiểu tử kia có thể đem lại.
“Tỷ, tỷ.
”
Tiểu tử đó vừa chạy vào dược đường vừa gọi to, vị sư tỷ đó vừa mua dược thảo trong dược đường xong đang đi ra ngoài nhìn thấy vậy thì nói:
“Minh Tuệ chạy chậm thôi.
”
Giọng nàng nhẹ nhàng, chậm rãi nhưng trong lời nói lại ẩn chứa sự uy nghiêm, sau khi nói xong thì nàng lại nói tiếp:
“Có chuyện gì mà đệ lại vào đây?”
Tiểu tử đó nghe vậy thì liền kể hết lại mọi chuyện cho nàng nghe, sau khi nghe xong mọi chuyện nàng chỉ cười rồi nói với tiểu tử tên Minh Tuệ đó:
“Người nam tử đó nói chuyện nghe thì có vẻ như là một câu trêu đùa, hù dọa bình thường nhưng thực chất câu nói đó là một sự cảnh cáo đấy, không những là cảnh cáo đệ mà còn cảnh cáo cả tỷ, cảnh cáo gia tộc mình.
”
Minh Tuệ nghe vậy thì hỏi lại:
“Sao tỷ lại biết được?”
Nữ tử đó nghe vậy thì đáp:
“Cái này thì đệ chỉ cần trải nghiệm đủ nhiều, học hỏi đủ nhiều thì đến một lúc sẽ biết.
”
Minh Tuệ nghe vậy thì hỏi:
“Vậy tỷ có thể dạy cho đệ một ít được không?”
Nữ tử ấy nghe Minh Tuệ hỏi vậy thì gật đầu rồi nói:
“Được, vậy đệ có nhớ thái độ của người nam tử đó như thế nào không?”
Minh Tuệ nghe vậy thì đáp lại ngay:
“Có cái này đệ nhớ vì đệ thấy nam tử kia kể cả ăn nói hay là đi đứng đều bình tĩnh đến dị thường nhưng không phải kiểu bình tĩnh mà lạnh lùng như gia gia hay là tông chủ, sự bình tĩnh của người nam tử ấy nó lạ lắm.
”
Nữ tử đó nghe vậy thì nói:
“Chính cái thái độ bình tĩnh của người nam tử đấy chính là thứ lừa đệ đấy.
”
Minh Tuệ nghe vậy thì hỏi lại:
“Vậy theo ý của tỷ có nghĩa là thái độ bình tĩnh của nam tử kia là giả?”
Nữ tử kia nghe vậy thì lắc đầu rồi từ tốn nói:
“Ý của tỷ không phải là như vậy, tỷ mới chỉ nghe về nam tử ấy qua lời kể của đệ thì làm sao mà tỷ biết được là thái độ bình tĩnh của người nam tử ấy là thật hay giả nhưng ý tỷ nói ở đây là bởi vì chính cái sự bình tĩnh đến dị thường trong từng hành động của người nam tử ấy khiến đệ không nhận ra được sự cảnh cáo trong câu nói đó.
”
Minh Tuệ nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi nói:
“Nghe tỷ nói thì đệ đã hiểu rồi nhưng nam tử ấy dám cảnh cáo cả đệ, cả tỷ, cả gia tộc của mình vậy đệ phải nói chuyện này với gia gia để gia gia xử lý nam tử này.
”
Nữ tử kia nghe vậy thì cười rồi từ tốn nói:
“Kể cả đệ có mách gia gia về việc này thì gia gia cũng không xử lý giúp đệ đâu, với quyền lực của gia gia chuyện trừng trị người nam tử ấy còn dễ hơn trở bàn tay nhưng với việc này gia gia chắc chắn sẽ không làm.
”
Minh Tuệ nghe vậy thì hỏi lại:
“Tại sao lại vậy thưa tỷ?”
— QUẢNG CÁO —
Event
Nữ tử kia nghe vậy thì đáp lại:
“Tại vì nếu gia gia xử lý việc này giúp đệ thì cái hại đối với gia tộc ta còn nhiều hơn cái lợi rất nhiều.
”
Nữ tử kia đang định nói tiếp thì Minh Tuệ ngắt lời hỏi:
“Tại sao lại vậy thưa tỷ?”
Nữ tử kia sau khi bị ngắt lời cũng không giận mà chỉ từ tốn rồi nói:
“Lần sau không nên ngắt lời người khác nói nghe chưa đặc biệt là gia gia nếu đệ không muốn bị phạt.
”
Minh Tuệ nghe vậy thì gật đầu, nữ tử kia thấy thế thì nói tiếp:
“Để tỷ phân tích một chút cho đệ hiểu, đối với việc này nếu gia gia giải quyết cho đệ thì cái lợi duy nhất là giải quyết được sự khó chịu về nam tử ấy trong lòng đệ còn cái hại sau đó thì sao rất nhiều, thế nên tuy tỷ không muốn đệ trở thành người lạnh lùng vô cảm như cục đá nhưng như gia gia vẫn từng nói trong mọi quyết định trong đời đừng bao giờ để cảm xúc lấn át lý trí dù chỉ là một ít.
”
Minh Tuệ nghe vậy thì hỏi lại:
“Đấy là bài học sao thưa tỷ?”
Nữ tử kia nghe vậy thì gật đầu rồi hỏi:
“Vậy đệ có biết tên người nam tử đó là gì không?”
Minh Tuệ nghe vậy thì lắc đầu, nữ tử kia nghe thì nói:
“Vậy nam tử đó là một người sợ phiền phức.
”
Minh Tuệ nghe vậy thì hỏi lại:
“Tại sao nam tử ấy là một người sợ phiền phức mà lại còn gây chuyện thưa tỷ?”
Nữ tử kia nghe vậy thì liền nói:
“Cái này tỷ không biết vì tỷ chỉ nghe về người nam tử ấy qua lời kể của đệ thì làm sao tỷ biết rõ được nhưng sợ phiền phức thì cũng có hai loại người, thứ nhất là loại sợ mọi phiền phức trên đời nên không bao giờ gây chuyện với ai hết loại này là vô hại, còn loại thứ hai là loại sống vì lợi ích những người này sợ nhất là những phiền phức chẳng biết từ đâu đến không mang lại lợi ích gì mà làm khổ mình thế nên những người này thường hành động khá cẩn thận họ sẽ tự chuốc lấy phiền phức cho mình nếu trong phiền phức, rắc rối đấy có lợi ích đi kèm, loại này thì nguy hiểm hơn một chút.
”
Minh Tuệ nghe vậy thì ngơ ngác khuôn mặt sau khi im lặng suy nghĩ một lúc thì lộ rõ vẻ mặt không hiểu rồi hỏi lại:
“Cái này đệ có chút không hiểu nếu tỷ nói trên đời này sợ phiền phức chỉ có hai loại người thì đệ thấy nam tử ấy chẳng giống ai trong hai loại người ấy cả, vì nếu nam tử ấy là loại một thì nam tử ấy gây chuyện làm gì, còn nếu nam tử ấy thuộc loại người số hai vậy thì gây chuyện với đệ nam tử ấy có lợi ích gì?”
Nữ tử ấy nghe vậy thì đáp lại:
“Cái này thì tỷ cũng không biết vì tỷ có phải nam tử ấy đâu, hơn nữa những gì tỷ biết về nam tử ấy là qua lời kể của đệ thì làm sao tỷ biết được, nhưng nếu lời kể của đệ là đúng thì tỷ chắc chắn nam tử ấy là một người sợ phiền phức vì nếu nam tử ấy không sợ thì đã xưng tên ra rồi, còn lợi ích nam tử ấy có trong lần này không phải rõ ràng sao lời cảnh cáo của nam tử ấy với đệ chính là lằn ranh rằng nước sông không phạm nước giếng, nếu đệ dám bước qua lằn ranh đó tức là đệ dùng thủ đoạn để khiến nam tử ấy mất mạng thì nam tử ấy sẽ khiến cho đệ sống cũng chẳng tốt đẹp gì lời đe dọa đấy chẳng phải rõ ràng.
”
Minh Tuệ nghe vậy thì gật đầu tỏ vẻ hiểu rồi nói:
“Nhờ tỷ giảng cuối cùng thì đệ cũng hiểu rồi, nhưng nam tử ấy đe dọa đệ, đe dọa tỷ, đe dọa gia đình mình thẳng mặt đệ như vậy mà chúng ta lại phải nuốt cục tức này xuống sao?”
Nữ tử kia nghe vậy thì cười rồi nói:
“Tiểu tử khôn vặt đừng hòng dùng phép khích tướng với tỷ, nhưng như gia gia đã nói đấy đừng bao giờ để cảm xúc lấn át lý trí của mình dù chỉ là một chút trong mọi quyết định trong đời.
”
“Nam tử ấy nói vậy nhưng câu nói đó dù sao cũng chỉ là một lời cảnh cáo chứ có phải là cái gì đâu, sống ở đời họ có cảnh cáo hay mắng chửi khiến mình khó chịu thì cứ kệ họ trừ khi họ động thủ với mình thì mới phải động thủ lại chứ còn mấy chuyện khác đệ để tâm làm gì.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...