Chương 684: Thế thì rất là ngại
Quân Thường Tiếu nói chuyện với Ngải Thượng Nghễ một lúc rồi quay về tông phủ, lệnh cho Lê Lạc Thu chú trọng nghe ngóng về nhị công tử của Đường gia.
Hắn đã quyết định sẽ tìm Đường gia để làm ăn.
Vị nhị công tử này giỏi về kinh doanh, hợp tác với hắn chắc sẽ không tệ.
Đương nhiên, kiểu gia tộc kinh doanh như thế này chắc chắc sẽ rất kiêu ngạo, nếu không có đồ đắt giá e là rất khó để bọn họ chấp nhận.
“Mang cái gì đi bán mới được?” Quân Thường Tiếu bắt đầu suy nghĩ.
Về đan dược, có thể đem Tụ Khí Đan sơ cấp ra bán, suy cho cùng thì nguyên liệu để làm cũng không cần nhiều, hoàn toàn có thể cung cấp hàng trên quy mô lớn.
“Liệu Thương Đan trung cấp và Giải Độc Đan là vật phẩm hỗ trợ, không nâng cao được võ đạo, nhưng cũng có thể đem ra bán.
”
Quân tông chủ chắc chắn sẽ không trong một phút bốc đồng mà đem tất cả loại đan dược đi bán, đặc biệt là Tụ Khí Đan trung cấp, Tố Thể đan và Tố Hồn Đan.
“Hàn Phong Kiếm sơ cấp cũng có thể đem bán.
”
Đợi đến khi khoáng thạch từ Bắc Mạc Châu vận chuyển số lượng lớn đến tông môn, có thể dùng nó để luyện ra càng nhiều vũ khí cấp cao, Hàn Mang Kiếm chắc chắn sẽ bị liệt vào hàng thải, nên đem đi bán cũng hợp lý.
Quân tông chủ có đủ tự tin rằng loại vũ khí do hệ thống chế tạo ra này, một khi đã lên thị trường thì chắc chắn sẽ được rất nhiều võ giả ưa chuộng.
Quyết định thế.
Hắn chuẩn bị dùng Tụ Khí Đan sơ cấp, Liệu Thương Đan trung cấp, Giải Độc Đạn cùng với Hàn Phong kiếm sơ cấp làm vật phẩm để hợp tác làm ăn.
Quân Thường Tiếu nói: “Lợi dụng thương hiệu và các mối làm ăn của Đường gia, một khi bốn vật phẩm này tung ra thị trường, lúc đó ta sẽ ngồi đếm tiền đến đau đầu mỏi tay.
”
“Tông chủ.
”
Lê Lạc Thu bước vào, nói: “Vừa mới nhận được tin tình báo, nhị công tử của Đường gia từ Tây Vận Châu, khoảng hai ngày nữa sẽ đến Vương thành Thiên Dụ.
”
“Có cần đi trước tiếp đón không nhỉ?” Quân Thường Tiếu xoa cằm.
Hệ thống bất lực nói: “Cái tên này lại muốn gây chuyện rồi.
”
Đúng, Quân Thường Tiếu lại bắt đầu đê tiện rồi.
Thay vì chủ động làm quen với nhị công tử Đường gia, chi bằng tạo ra một cuộc gặp gỡ bất ngờ.
Ví dụ như… để các đệ tử cải trang thành tướng cướp, rồi mình sẽ xuất hiện vào thời khắc quan trọng, xây dựng hình tượng một tông chủ Vạn Cổ Tông võ công cao cường, hành hiệp trượng nghĩa.
Nguy hiểm trước mặt, được quý nhân giúp đỡ.
Nhị công tử Đường gia lại không quỳ xuống ôm chân cảm kích mình mới lạ.
“Bụp!”
Quân Thường Tiếu che điệu cười quái dị lại, nói: “Ha ha ha, bà mẹ nó mình đúng là thiên tài.
”
“…” Hệ thống cạn lời.
Đây không phải là thiên tài mà là siêu cấp đê tiện.
Thực ra cũng không thể trách được Quân Thường Tiếu, hắn làm như vậy cũng là do đã suy nghĩ về nhiều mặt.
Nhị công tử Đường gia là người như thế nào đến giờ vẫn chưa biết, hoàn toàn có thể dựa vào chuyện này giả cướp để thăm dò.
Tìm người làm ăn, giả cướp để thăm dò.
Quân tông chủ, ngài thật đê tiện.
Nhị công tử Đường gia tội nghiệp nếu biết được, chắc chắn sẽ nói: “Bà mẹ nó, không biết nên cười hay nên khóc đây.
”
…
“Xoạt”.
“Xoạt”.
Rừng núi hai bên đường ở Tây Vận Châu, hàng chục võ giả mặc quần áo đen mang mặt nạ bay tới và ẩn nấp trong bóng tối.
“Nhị sư huynh.
”
Tô Tiểu Mạt truyền âm đến: “Phải chăng là chuẩn bị có hành động gì lớn à?”
Tông chủ đột nhiên triệu tập mọi người, mặc đồ đen, đeo mặt nạ, sau đó vội g vàng đến Tây Vận Châu, khiến người khác cho rằng muốn làm chuyện đại sự.
Rất có khả năng là hành động hành thích – ám sát.
Lý Thanh Dương nói: “Ta cũng không rõ lắm.
”
Lý Phi kích động không ngừng, nói: “Khoảng thời gian này liên tục tu luyện, đúng là đến lúc phải đi thực chiến rồi.
”
“Nghe cho rõ đây.
”
Quân Thường Tiếu núp ở chỗ tối truyền âm đến: “Chờ lát nữa có mấy chiếc xe ngựa sang trọng đi qua, nhiệm vụ của các ngươi sẽ là đóng giả thành cướp chặn chúng lại.
”
Lời vừa dứt, nhóm người Lý Thanh Dương đều đơ cả ra.
Đóng giả thành… cướp?
“Tông chủ.
”
Tô Tiểu Mạt bất lực, nói: “Ngài đang nghiêm túc hay nói đùa đấy.
”
“Nghiêm túc đấy.
”
“…”
Mặc y phục đen, đeo mặt nạ, vốn cứ tưởng rằng sẽ tiến hành một trận ám sát, kết quả hóa ra là đóng giả thành cướp, thế này đúng là quá mất mặt rồi.
Haizzz.
Nếu đã lên cùng thuyền với tông chủ thì bản thân cũng chỉ có thể làm cướp thôi.
….
Đường ở Tây Vận Châu thỉnh thoảng sẽ có võ giả hoặc thương nhân đi qua, nhưng không ai phát hiện ra đệ tử của Vạn Cổ Tông.
“Sao vẫn chưa đến vậy?”
Đợi hơn nửa ngày trời vẫn chưa thấy mục tiêu xuất hiện, Quân Thường Tiếu không nhịn được mà chửi thầm: “Lẽ nào tình báo có nhầm lẫn, hoặc là nhị công tử Đường gia đổi lộ trình rồi?”
Cũng chính vào lúc này, trong phạm vi hàng chục dặm linh niệm được giải phóng, mấy chiếc xe ngựa sang trọng đang chạy tới.
Những con ngựa phụ trách kéo xe phi nhanh như gió, khí chất ngùn ngụt.
Đây là ngựa Vạn Dặm Truy Phong.
Năm đó đi Nam Hoang Châu, Hề Tịnh Toàn đã từng mua loại ngựa này, nhưng nàng còn chưa kịp cưỡi thì đã bị Quân tông chủ mang đi mất.
Trên bốn chiếc xe ngựa đang tiến tới có treo cờ, trên cờ viết chữ “Đường”.
“Đến rồi, đến rồi.
”
Quân Thường Tiếu nhanh chóng dặn dò các đệ tử: “Nhất định phải chặn bốn chiếc xe ngựa đó lại.
”
“Vâng.
”
Các đệ tử tuân lệnh.
Có điều, lần đầu làm cướp, lại còn đóng giả, nên cũng tránh khỏi cảm thấy có chút không quen và căng thẳng.
“Bộp, bộp, bộp!”
“Bộp, bộp, bộp!”
Không lâu sau, bốn chiếc xe ngựa đã nằm trong vòng mai phục.
“Là xe ngựa của Đường gia.
”
Người đi đường nhìn thấy cờ được treo trên xe ngựa, sắc mặt bỗng thay đổi, rồi lần lượt tránh về phía hai bên đường.
Mặc dù, Đường gia chủ yếu làm ăn buôn bán nhưng quan hệ vô cùng rộng rãi, hơn nữa còn chiêu mộ không ít cao thủ về trấn thủ, thực lực hoàn toàn không kém những tông môn nhất, nhị lưu.
Chính vì điều này nên Quân tông chủ mới quyết định làm ăn với Đường gia, bởi vì những thứ mà mình bán có lợi mà cũng có hại, chỉ có những gia tộc như thế mới có thể nắm giữ được.
“Bộp, bộp, bộp!”
Hơn mười con ngựa Vạn Dặm Truy Phong chạy trên đường chính.
“Hửm?”
Trên chiếc xe ngựa đi đầu, một người đàn ông lớn tuổi với ánh mắc sắc lẹm đang ngồi, đột nhiên hắn cau mày, bởi một người mặc y phục đen đang đứng chặn trên con đường bắt buộc phải đi qua.
“Có biến rồi.
” Hắn trầm giọng nói.
Soạt, soạt, soạt.
Nhiều võ giả tu vi tương đối thâm hậu nhảy ra từ những chiếc xe ngựa đi phía sau, ánh mắt khóa chặt vào người mặc áo đen.
Là người lăn lộn trên giang hồ lâu năm, bọn họ đoán ra ngay ở đây có người muốn chặn đường cướp hàng.
“Dám chặn xe của Đường gia.
”
Người đàn ông ở phía trên cùng đó, lạnh lùng nói: “Đúng là tìm chỗ chết.
”
“Vù vù.
”
Thoáng một cái, cả người bay lên rồi dừng lại giữa không trung, khí tức Võ Vương bộc phát toàn bộ, nháy mắt kết lại thành một bàn tay to, đập xuống người mặc áo đen phía dưới.
Tiêu Tội Kỷ tiến lên một bước, tay phải mạnh mẽ vung một chưởng.
Uỳnh uỳnh uỳnh.
Một tầng đất Thổ hệ cuộn lên, tụ lại thành một nắm đấm lớn rồi ào qua đó.
Ruỳnh.
Đòn chưởng cực mạnh khiến tay bị rách.
Người đàn ông lớn tuổi đang thi triển chiêu thức thì bị đánh bật ra ngoài, chân bước loạng choạng, đôi mắt hắn toát lên vẻ kinh ngạc.
Thuộc tính Thổ hệ vốn dĩ phòng ngự là chính, nhưng tên áo đen đó lại có thể bộc phát ra lực công kích mạnh như vậy, chắc chắn cơ thể hắn không phải tầm thường.
Hí hí hí.
Ngay vào lúc này vọng đến tiếng ngựa kêu.
Dưới chân hơn mười con ngựa Vạn Dặm Truy Phong đều bị dây mây cuốn chặt lấy, toàn thân không thể cử động.
“Soạt, soạt!”.
Nhóm người Lý Thanh Dương xông ra.
Mặc dù nói là đóng giả nhưng cũng vẫn phải làm cho thật, thế nên từng người một đều giải phóng sát khí, trong chớp mắt đã bao trọn lấy cả con đường.
Bốn Võ Vương của Đường gia tất nhiên sẽ không ngồi chờ chết, lần lượt bay ra.
Uỳnh!
Uỳnh!
Đệ tử của Vạn Cổ Tông cũng ngay lập tức tham chiến.
Xét về mặt thực lực, mặc dù thực lực của những Võ Vương của Đường gia không tệ, nhưng nhóm Lý Thanh Dương cũng không phải dạng vừa, hơn nữa còn nhiều người, vì vậy họ nhanh chóng lần lượt bị đánh bại.
“Xoẹt, xoẹt, xoẹt!”
Tô Tiểu Mạt cười một cách kỳ quái, nói: “Nhị công tử, nếu không muốn có bất cứ tổn thất nào thì xin mời bước ra.
”
“Soạt!”
Rèm cửa của chiếc xe ngựa ở giữa mở ra.
Một thanh niên khôi ngô tuấn tú bước ra, nho nhã lịch sự chắp tay, nói: “Tại hạ Đường Nhân, có gì chỉ giáo?”
“Phí lời”.
Tô Tiểu Mạt gào lên: “Đương nhiên là cướp rồi.
”
“Cái này…”
Soạt.
Tô Tiểu Mạt không tốn thêm lời, dồn năng lượng vào lòng bàn tay, đạp một bước lao tới.
“Công tử cẩn thận.
”
Mấy Võ Vương đang bị thương của Đường gia kinh sợ hét lên.
Uỳnh.
Một tiếng nổ truyền đến.
Tô Tiểu Mạt đang xông đến đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, đập mạnh vào hơn mười cái cây lớn, sau đó toàn thân co giật rồi ngã xuống đất.
Đám người Lý Thanh Dương và Tiêu Tội Kỷ dành cho Tô Tiểu Mạt ba giây mặc niệm.
Mấy tên võ giả của Đường gia trơ mắt, lần lượt quay đầu lại nhìn thì thấy một thanh niên mặc đồ trắng bay phấp phới đứng trước công tử, trên mặt còn đang nở một nụ cười tiêu sái.
“Xoạt!”
Quân Thường Tiếu vung tay áo, nói: “Pháp luật nghiêm minh, thiên hạ thái bình, dám cướp giữa ban ngày ban mặt có còn coi vương pháp ra gì không?”
Lời vừa dứt, động tác này – Đẹp trai phát khóc.
“Đa tạ Quân tông chủ ra tay cứu giúp”.
Nhị công tử Đường gia đứng chắp tay phía sau.
“Trên đường thấy chuyện bất bình nên ra tay tương trợ, đây là chuyện trong giang hồ…”
Chờ đã.
Vẻ mặt Quân Thường Tiếu có chút ngỡ ngàng, nói: “Ngươi biết bổn tọa?”
“Không chỉ biết.
”
Nhị công tử Đường gia nhìn về phía Lý Thanh Dương, cười nói: “Nếu như đoán không nhầm thì mấy vị đeo mặt nạ này chắc là đệ tử của quý tông môn.
”
“…”
“Vị tiểu ca này khí thế thâm hậu, chắc hẳn là Tiêu Tội Kỷ rồi.
”
“…”
“Còn vị bị đánh bay lúc nãy, công phu dưới chân rất mạnh, cõ lẽ là Tô Tiểu Mạt.
”
“…”
Nhị công tử Đường gia đọc một lượt hết tên của đệ tử Vạn Cổ Tông.
Mặt Quân Thường Tiếu bây giờ có biểu cảm rất là đặc sắc.
Mang đệ tử đi giả làm cướp, còn mình giả bộ ra tay cứu trợ, kết mối lương duyên, nếu bị người khác nhìn thấu thì quả thật rất là ngại đấy.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...